Chương 51: Nguyên phối thứ hai 20

Hộ vệ thấy nàng không sao cả, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tổng cộng có hơn mười tên hắc y nhân, hơn phân nửa bọn chúng bao vây xung quanh xe ngựa. Có hai tên khác đi về phía Liễu Thanh Văn.

Lan Nhiêu vẫn luôn la hét, Tần Thu Uyển xoa xoa lỗ tai, phân phó nói: "Qua bên kia giúp đỡ."

Nàng chỉ về phía xe ngựa.

Các hộ vệ liếc nhìn nhau, bọn họ là đầy tớ của Lý Duệ Chi, nhận được mệnh lệnh là bảo vệ phu nhân tương lai. Nếu như vì người khác mà làm cho phu nhân bị thương, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Thấy hai người không muốn đi, Tần Thu Uyển hét lớn: "Các ngươi cho là những người này chết rồi, bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

Cái này nhất định là không.

Hộ vệ không còn chần chừ nữa, bỏ lại một câu: "Cô nương tốt hơn vẫn là nhanh chóng đi vào xe ngựa đi." Sau đó liền tiến lên phía trước.

Mà bên kia, Lan Nhiêu vẫn luôn la hét chói tai, không ngừng trốn phía sau lưng Liễu Thanh Văn.

Trong lòng Liễu Thanh Văn vô cùng sợ hãi, chật vật lui về phía sau. Nhìn thấy hắc y nhân dùng một đao liền chém chết xa phu, máu văng tung tóe khắp nơi, hắn liền cảm thấy ớn lạnh trong lòng nhưng vẫn không cam lòng cứ chịu chết như vậy, hắn hét lớn: "Ta là công tử của Hộ Quốc Hầu phủ! Là cử nhân được triều đình ghi chép vào sách sử! Các ngươi dám động thủ với ta, không khác gì ám sát mệnh quan. Nhất định sẽ bị kết tội….Bản thân các ngươi sẽ chết không tử tế được, đến đời thứ ba nhà các ngươi cũng không được tham gia khoa cử..."

Hắn không la hét lên thì không sao, lần này một khi lộ rõ thân phận, hai tên hắc y nhân xông về phía hắn càng hung hăng động đao kiếm, muốn xông lên chém chết hắn.

Rõ ràng là muốn diệt khẩu.

Nha hoàn của Lan Nhiêu bỗng xông ra, trên lưng đã trúng một đao, nháy mắt liền nằm gục trên mặt đất.

Liễu Thanh Văn vô cùng chật vật, không ngừng lui về phía sau, hai người chỉ lo nhìn về phía thanh đao của tên hắc y nhân trước mặt, hoàn toàn không để ý bản thân đã lui đến bên đường, bước chân Lan Nhiêu bỗng nhiên trống rỗng, kéo theo Liễu thanh Văn cùng ngã xuống bụi gai.

Hắc y nhân không nhảy theo họ, ngược lại nhanh chóng chạy đến bên xe ngựa Thanh Bồng.

Có hai hộ vệ của Tần Thu Uyển giúp đỡ, trong âm thanh binh khí giao nhau, hai bên khó phân thắng bại.

Tần Thu Uyển đứng ở phía sau xe ngựa, không để ý tiếng nha hoan và xa phu đang gọi nàng mau đi vào trong xe, bộ dáng yếu đuối đang vô cùng lo lắng.

Trong đám hắc y nhân quả nhiên có người muốn thuận tay giải quyết nàng, cầm theo đao hướng qua phía này. Tần Thu Uyển lại "trùng hợp" ngã về phía trước, vừa vặn cắm con dao vào ngực tên hắc y nhân.

Cùng một chiêu thức, nàng lại giải quyết được hai tên.

Ba người vừa đi, áp lực bên kia liền giảm xuống, rồi dần dần, số lượng hắc y nhân ngã xuống càng lúc càng nhiều.

Giải quyết toàn bộ chỉ còn là vấn đề thời gian. Đúng vào lúc này, từ phía cửa thành lại xuất hiện đám người cưỡi ngựa chạy đến.

Lần này là Lý Duệ Chi, hắn chỉ mang theo một tùy tùng, vốn là muốn thừa dịp sau khi hai di tỷ trở về thành, đặc biệt cố ý đến tìm đến vị hôn thê thưởng mai nhân tiện bồi dưỡng cảm tình. Không ngờ rằng, đến thôn trang rồi, lại biết được vị hôn thê đã rời khỏi, trên đường lại nghe tiếng la hét cùng âm thanh chém gϊếŧ nhau.

Lý Duệ Chi ở phía xa nhìn thấy hắc y nhân lấy đao bổ nhào vào một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng bên cạnh xe ngựa, nhất thời đôi mắt như sắp nứt ra, dây roi ngựa trong tay hung hăng đập lên trên lưng ngựa, hận không thể lập tức bay đến đó.

Cũng may tiếp theo tên hắc y nhân đó bị ngã về phía sau, hắn cũng thả lỏng rất nhiều, chỉ cảm thấy xung quanh toàn thân đều nổi lên một tầng khí lạnh, hắn đưa tay lau trán, mới phát giác cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn cưỡi ngựa đến gần đó, xoay người xuống ngựa, gắt gao ôm nữ nhân của mình vào lòng.

Ôm chặt lấy nàng, hắn mới cảm nhận được một chút cảm giác chân thật, sau đó che người ở phía sau lưng, rút ra thanh kiếm bên hông liên tiếp gϊếŧ chết hai tên, sau đó mới khôi phục lại tâm trạng, không còn sợ hãi nữa.

Có thêm Lý Duệ Chi đối phó, hắc y nhân nháy mắt đã chết hơn phân nửa, còn lại ba tên muốn bỏ chạy, cũng bị ngăn lại đánh cho ngất xỉu.

Những hộ vệ che chở cho xe ngựa dĩ nhiên đều bị thương, người đứng đầu trong bọn họ đến chắp tay nói với Lý Duệ Chi: "Đa tạ hai vị ra tay tương trợ, chờ sau khi ta trở về, sẽ báo lại với chủ tử, sau đó trong phủ sẽ mang lễ vật đến tạ ơn."

Ngay từ đầu khi bị tập kích, hộ vệ thấy vị cô nương này và người mang theo mỹ nữ bên kia gọi là Hộ Quốc công tử và đám hắc y nhân cùng lúc xuất hiện đã có chút hoài nghi bọn họ rồi. Nhưng nhìn thấy hắc y nhân đối bọn họ cũng ra tay không chút lưu tình, lúc này mới buông xuống lòng nghi ngờ.

Sau đó nghĩ lại, bọn họ chắc là đã bị đoàn người bên mình liên lụy.

Tâm trạng Lý Duệ Chi tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Bổn quan chính là Kinh Triệu Doãn Lý Duệ Chi, những người này ban ngày lại dám đến ám sát ở ngoại thành, đúng là to gan lớn mật. Bắt được bọn họ, xem như bổn quan thực hiện chức trách, không cần cảm tạ."

Nghe hắn nói rõ thân phận, tên hộ vệ đứng đầu càng thêm thả lỏng, im lặng một lát sau đó tiến lên hạ giọng nói: "Ti chức đang phụng mệnh lệnh của thái tử điện hạ đến đón người, may là có Lý đại nhân và vị cô nương này ra tay tương trợ. Lý đại nhân yên tâm, sau khi trở về ta sẽ báo cáo lại với thái tử điện hạ về việc này…”

Ý của hắn chính là muốn giúp hai người tranh công.

Nghe thấy hắn là người của thái tử, Lý Duệ Chi vô cùng kinh ngạc.

Thái tử điện hạ từ hai năm trước đã không còn tiếp nhận công vụ, khiêm tốn ẩn mình không giống thái tử chút nào. Hắn có chút tò mò về người đang ngồi bên trong xe ngựa, nhưng cũng biết chừng mực, cũng không có hỏi nhiều.

Có một số việc, biết càng ít càng tốt.

Tên hộ vệ đứng đầu một lần nữa xoay người lên ngựa: "Lý đại nhân, ta đang vội trở về phục mệnh, phải đi trước. Nếu có chỗ nào thất lễ, mong đại nhân thứ lỗi. Về phần những tên thích khách này, ta giao lại cho đại nhân mang về thẩm vấn."

Đoàn người rất nhanh đi về phía cửa thành

Tần Thu Uyển vẫn luôn chú ý đến xe ngựa, quả thật thấy được bên trong có một ông lão lớn tuổi đang tò mò vén rèm lên, hơn nữa, thoang thoảng có mùi thuốc truyền đến.

Thấy thế, nàng lập tức buông lỏng tâm trạng lo lắng, vẻ mặt vui mừng nhìn xe ngựa đang được hộ tống đi.

"Có phải bị dọa sợ rồi không?" Giọng nói lo lắng của Lý Duệ Chi truyền đến từ bên cạnh: "Ta nên đưa cho nàng nhiều hộ vệ hơn."

Nha hoàn chạy xuống xe ngựa, vốn là muốn đến nhìn xem cô nương nhà mình, nhưng nhìn thấy phu thê tương lai hai người đang thấp giọng nói chuyện, liền biết điều mà đứng yên tại chỗ.

Tần Thu Uyển giả vờ làm ra bộ dáng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Không bị dọa sợ. Nhờ chàng đưa hộ vệ cho ta, cũng nhờ chàng đến đây kịp thời. Nếu không, hôm nay ta có lẽ đã...”

"Sẽ không có việc gì." Lý Duệ Chi ngắt ngang lời của nàng, hắn đưa tay giúp nàng vuốt lại sợi tóc bị rối ra phía sau tai: "Đừng suy nghĩ lung tung.”

Hai người ánh mắt thâm tình nhìn người đối diện, nhưng xa xa phảng phất truyền đến tiếng thét của một nam tử: "Mau tới đây giúp đỡ!" Trong giọng điệu lo lắng lại mang theo một nỗi sợ hãi.

Đó là Liễu Thanh Văn đang từ bụi gai bò lên trên đường, lúc này đầu tóc hắn ta rối bời, y phục cũng đã bị rách vài chỗ, trong ngực còn đang ôm một nữ tử sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, nửa dưới thân người có một vùng máu lớn.

Người mà Liễu Thanh Văn mang theo đến, xa phu đã chết thảm, tùy tùng thì bị thương trên đùi, căn bản không thể động đậy. Trên lưng nha hoàn Lan Nhiêu đã trúng một đao, trên người là một tảng lớn vết máu, nằm trên mặt đất với hai mắt nhắm chặt, không biết là đã chết hay còn sống.

Người của hắn ta hoặc là tắt thở, hoặc là còn thở nhưng không thể động đậy được nữa. Lời này của hắn, tất nhiên là nói với Lý Duệ Chi và Tần Thu Uyển.

Lý Duệ Chi nhăn mày lại, trong lòng hắn vô cùng chán ghét hai người này. Nhưng thân là quan viên triều đình, hắn không thể nhìn thấy người dân gặp khó khăn tại nơi hắn cai quản mà xem như không thấy được. Hắn gọi hộ vệ: “Các ngươi qua đó xem thử.”

Lan Nhiêu hôn mê bất tỉnh, dưới thân càng ngày càng nhiều máu, Liễu Thanh Văn vẫn luôn gọi nàng, nhưng nàng không hề mở mắt, hắn không ngừng lắc bả vai nàng.

Tần Thu Uyển liếc mắt một cái liền không thể nhìn tiếp được nữa, không nhịn được nói: "Người bình thường còn không chịu nổi ngươi lắc như thế, nếu ngươi cứ tiếp tục lắc người nàng ta như vậy e là nàng ta sẽ càng không ổn.”

Liễu Thanh Văn không cần nhìn vào gương cũng biết lúc này mình xấu hổ như thế nào, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ gặp xui xẻo như vậy. Nghe được lời nói của Tần Thu Uyển, chỉ cảm thấy gặp nữ nhân này sẽ không có việc gì tốt. Đột nhiên hắn mất hứng: "Không phải việc của ngươi, nên ngươi mới nói nhẹ nhàng như vậy. Lan Nhiêu chết rồi ngươi mới vui có đúng không? Sao ngươi lại độc ác như vậy?"

Thật khiến người ta nổi giận, Tần Thu Uyển còn chưa kịp lên tiếng, Lý Duệ Chi đã trầm mặt tiếp lời: “Liễu tam công tử, nếu ngươi vẫn còn sức lực để la hét mắng chửi, nghĩ lại chắc là không cần chúng ta giúp rồi. Ta còn phải quay về thẩm vấn những tên thủ phạm này, ta đi trước đây. Còn những người bị thương này, lát sau ta sẽ gọi đại phu và quan binh đến đây.”

Hắn ra lệnh một tiếng, hộ vệ mang những tên hắc y nhân lần lượt lên ngựa. Nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi, Liễu Thanh Văn ngẩn người ra, người nằm trong lòng hắn ta còn đang chảy nhiều máu như vậy, làm sao hắn có thể đợi được?

Lý Duệ Chi tiến lên bảo hộ vệ giúp đỡ kiểm tra xem, sau đó quay đầu muốn rời khỏi, Liễu Thanh Văn không phải là người ngu ngốc, sao có thể không nhìn ra hắn ta là đang cố gắng trút giận cho vị hôn thê của mình. Hắn kìm nén sự bực bội và tức giận trong lòng, giọng điệu nhỏ xuống: "Xin lỗi, Lý đại nhân, vừa rồi ta lo lắng cho Lan Nhiêu và hài tử trong bụng nàng, trong lời nói đã xúc phạm đến Chu cô nương, mong ngài đừng để bụng.” Đôi mắt hắn ta đỏ bừng: “Ta không cầu xin tha thứ, nhưng mong ngài vì nàng ấy đang mang thai hãy cứu lấy nàng ấy!”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, Lý Duệ Chi mím môi, phân phó hộ vệ: "Tam Cát, đưa bọn họ đến kinh thành."

Xa phu của Liễu Thanh Văn đã chết, xe ngựa lại không việc gì, hộ vệ tiến lên giúp đem người đỡ lên xe ngựa, thuận tiện còn đỡ nha hoàn và tùy tùng lên theo, gấp rút lái xe ngựa đi về hướng kinh thành.

Bọn người bên Tần Thu Uyển cũng nhanh chóng rời đi, trên mặt đất chỉ để lại rất nhiều vết máu.

Xảy ra những chuyện như thế này, việc thưởng mai cũng không thể thực hiện được nữa rồi. Lý Duệ Chi trực tiếp đưa Tần Thu Uyển quay về kinh thành.

Khi hoàng đế biết được điều này, ông đã rất tức giận. Lệnh cho Hình Bộ và Kinh Triệu Doãn cùng nhau điều tra rõ ràng.

Ba tên hắc y nhân không muốn bị thẩm vấn, sau khi tỉnh lại đã cắn túi thuốc độc giấu bên trong răng ra chết tại chỗ, cũng may Lý Duệ Chi phản ứng nhanh, cắt bỏ một bên hàm trước của một tên trong số đó mới cứu được một người.

Tên hắc y nhân không chết được, nghiến răng không chịu mở miệng, chịu không nổi tra tấn, hắn mới khai ra mình là gia thần tại phủ Thái phó – nương gia của Hiền Phi, nhận mệnh lệnh đi ám sát đoàn người hoàng hậu nương nương cử đi đón lão đại phu đến điều trị cho thái tử. Còn nói khi bọn họ tiếp mệnh lệnh, Hộ quốc hầu cũng có mặt ở đó.

Liên quan đến hai vị quan lớn ở thượng triều, một trong số đó còn là phi tần hậu cung, nhà ngoại của hoàng tử. Hơn nữa còn muốn ra tay với đại phu trị bệnh cho thái tử, ý đồ cũng quá rõ ràng.

Đây không phải là việc đơn giản như gϊếŧ người cướp của, mà còn liên quan đến việc tranh đoạt của hoàng thất.

Mỗi lần đổi ngôi hoàng vị là máu chảy thành sông.

Thái tử bị bệnh mấy năm nay, thế lực của Nhị hoàng tử càng ngày càng mạnh, quan viên trong triều ủng hộ hắn tất nhiên không ít. Hiện giờ nhà ngoại của Nhị hoàng tử lại dám ra tay với thái tử, việc này đã truyền đến tai hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, đã hạ lệnh cấm túc đối với Nhị hoàng tử và yêu cầu điều tra rõ ràng.

Bọn quan viên ai nấy đều cảm thấy bất an, sợ bị liên lụy vào trong đó.

Có hắc y nhân chỉ ra, Hộ Quốc Hầu phủ đã bị cuốn vào. Lý Duệ Chi bởi vì đính ước với Tần Thu Uyển, xem như cũng có chút ân oán với Hộ quốc hầu, chủ động cầu kiến hoàng thượng để tránh nghi ngờ.

Thủ đoạn thẩm vấn phạm nhân của hắn rất tàn nhẫn, cũng rất giỏi quan sát vẻ mặt người khác, biết được việc mà tên hắc y nhân còn sống kia khai ra có chín phần là sự thật.

Cũng chính là nói, Hộ quốc hầu tất nhiên đã đứng về phía Nhị hoàng tử.

Tuy nhiên, nhị nhi tức của Hộ Quốc Hầu phủ lại chính là bào muội(em gái ruột)của Nhị hoàng tử, với mối quan hệ thân thiết như vậy, Hộ quốc hầu dĩ nhiên là người bên phía Nhị hoàng tử. Nếu hắn nói không phải, cũng có người tin chắc!

Bây giờ hoàng thượng đã phát hiện ra tham vọng lang sói của Nhị hoàng tử, Hộ Quốc Hầu phủ hẳn là không kiếm được lợi ích gì rồi. Nếu hắn không rút lui, thật sự tìm ra được chứng cứ bất lợi cho Hầu phủ, người không biết được còn cho rằng hắn đang vì tư thù cố ý vu khống. Hộ Quốc Hầu phủ vì vậy mà lật ngược ván cờ cũng dễ như trở bàn tay.

Dù sao thì hỉ sự cũng đang đến gần, hắn cũng lo lắng không kịp thời gian chuẩn bị nên dứt khoát mượn cớ lần này tránh đi.

Gần đây trong kinh thành lục đυ.c ầm ĩ, Lý Duệ Chi hiếm khi nhàn rỗi, thường xuyên đưa Tần Thu Uyển ra ngoài mua sính lễ và của hồi môn.

Mẫu thân của Lý Duệ Chi thân thể yếu ớt nhiều năm nay, không chịu được mệt mỏi, mọi việc trong phủ đều giao cho quản gia, nhưng về lễ vật sính lễ, quản gia sao có thể dám nhận?

Vì vậy, Lý Duệ Chi đã phải tự đi mua.

Hắn nghĩ nếu đã là đồ vật tặng cho vị hôn thê, dù có tốn bao nhiêu bạc cũng phải mua thứ tốt nhất. Vì vậy, hắn cố ý đưa Tần Thu Uyển đi một vòng. Bất cứ thứ gì miễn là nàng liếc thêm vài cái, nó sẽ xuất hiện trong danh sách sính lễ.

Lúc đó Lan Nhiêu rơi vào bụi gai, bụng hình như đυ.ng phải đá, mặc dù đã nhanh chóng tìm đến đại phu nhưng vẫn không thể giữ được hài tử trong bụng.

Khi Tần Thu Uyển biết được chuyện này, trong lòng tuy có chút nghi ngờ, hai người cùng vướng vào bụi gai mà rơi xuống, lúc đó Liễu Thanh Văn ngoài việc có chút nhếch nhác, y phục bị xé rách, có mấy cây gai đâm vào, cũng không có nhiều thương tích. Tại sao Lan Nhiêu lại nghiêm trọng như vậy?

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nhưng cũng không tiếp tục phái người đi nghe ngóng việc trong Hầu phủ.

Hộ Quốc Hầu phủ của hiện tại, ai đυ.ng vào thì người đó xui xẻo.