“Cậu định để người đàn ông đó lại sao?” Tiểu Lâm cắn miếng tôm chiên giòn thơm lừng, lúc này không có khách, cậu ta đưa ra lời khuyên: “Lòng tốt của anh em hiểu, nhưng tên đó bị thương nặng như vậy, nếu xui rủi chết trong nhà của anh thì sau này truyền ra ngoài không hay lắm đâu. Em thấy anh nên báo lên cảnh sát, nếu không giao cho hội người khuyết tột xử lý việc này đi, chứ đừng tự chịu một mình.”
“Buổi sáng người câm đã hạ sốt rồi, tinh thần của cậu ấy rất tốt, không có việc gì. Tôi nghĩ nếu cậu ấy muốn tìm sự trợ giúp, thì đã sớm đi đến cục cảnh sát, chứ sao lại chịu cảnh như bây giờ, khẳng định có lý do khó nói. Hơn nữa, trong lòng không ai có điều gì giấu kín mà không muốn người khác biết, chúng ta cũng đừng ép người ta quá, đợi cảm xúc cậu ấy ổn định tôi sẽ hỏi lại.” Bảy năm trước, khi Tinh Chuy trốn đi cũng lang thang trên đường như thế, sợ người khác phát hiện bụng anh đã to lên, sợ nhà chồng đuổi theo buộc phá thai, lúc đó sẽ vô tình gặp được những người phát hiện ra bất thường nhìn chằm chằm vào bụng anh, khϊếp sợ không thôi. Những ngày tháng đó thật giống như ác mộng, cho nên anh phần nào cũng thấu hiểu được nổi lòng của người câm: “Cậu ấy có thể ăn được bao nhiêu chén cơm, một ngày tôi còn có thể mua cho cậu ấy được ba bốn bánh bao đó.”
“Anh đó, tâm địa anh tốt quá. E không phải sợ người đó ăn đến mạc rệp, là sợ……” Tiểu Lâm nói một nửa, thần thần bí bí mà hạ giọng: “Anh có bao giờ nghỉ tới không, cậu ta cũng không phải người ở đây, từ đâu tới đây, đi nơi nào, vì sao bị thương nặng như vậy, mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Nếu đắc tội nhân vật lớn nào, đến lúc đó là chọc đến người ta, nếu anh một thân một mình thì không sao, nhưng còn Đậu Đậu thì sao!”
Không nói thì không sao, nhưng khi nói ra thì lại cảm thấy không chắc chắn, ngơ ngác mấy phút mới nhận ra rằng việc tiếp nhận một người không rõ nguồn gốc thực sự là không hợp lý. Người câm không thể ở lại lâu, sau khi vết thương đỡ hơn thì phải đưa đi.
Nói thêm vài câu, Tinh Chuy quay trở lại phòng khám, người câm chơi cờ cùng con trai. Anh nhìn qua thấy không khí rất hài hoài, Đậu Đậu đang nói những lời trẻ con, người đàn ông nghe xong mỉm cười, thỉnh thoảng dùng đôi tay to dày của mình chạm vào đầu cậu bé. Hiếm khi thấy con trai thích một người lạ như vậy, anh cũng thật khó nói tiếng đuổi người.
Tiếng đuổi khách chắc hoãn mấy ngày vậy, hiện tại cậu ấy đang bị thương, lại không có ai quen biết, đuổi đi cũng không có nơi để đi, quá đáng thương. Nghĩ như vậy, anh lại mềm lòng, quyết định mặc kệ một thời gian vậy.
Có lẽ do thể trạng tốt nên người câm nhanh chóng hồi phục và có thể xuống giường giúp đỡ trong vòng vài ngày. Qua vài tuần, vết thương đã lành hơn, ngoại trừ vết sẹo không thể tan biến, thì cũng không để lại di chứng giì. Vốn dĩ định nói để cơ thể của cậu ấy dã ổn hơn thì nên rời đi, nhưng khi có cậu thì những việc trong nhà không đợi Tinh Chuy nhúng tay, kể cả việc dọn dẹp, lau chùi, khử trùng và thậm chí cả việc đi mua sắm, nấu ăn và đưa đón Đậu Đậu đều do một tay cậu ấy làm hết, mọi chuyện được cậu sắp xếp rất ổn thỏa.
Quan trọng nhất chính là con trai anh rất thích cậu ấy, đến mức vẫn ở bên nhau ngay cả khi ngủ vào ban đêm. Tóm lại, nửa tháng ở chung thì anh cũng hơi luyến tiếc người này, nên anh vẫn luôn không nói chuyện đó.
“Thơm quá a, hôm nay ăn món ngon rồi, ba cho con ăn thử một miếng với ạ.” Đậu Đậu có hơi kén ăn, không thích ăn rau, đến mua hè hay nóng trong người, thậm chí là chảy máu cam. Biết được chuyện này, người câm đã xung phong nấu ngày ba bữa, từ chọn nguyên liệu đến lúc nấy, việc kết hợp các món ăn đều rất cẩn thận, có tính đến cân bằng dinh dưỡng và giữ được độ ngon, đây là việc mà một người ba không giỏi nấu nướng như anh không thể nào làm được.
[Humburger được bào chế tỉ mỉ, được làm từ đậu bắp xắt nhỏ và một lượng bột mì có hàm lượng gluten thích hợp trộn với thịt xay. Đậu bắp rất giàu các loại vitamin và pectin tự nhiên, có tác dụng bảo vệ ruột, dạ dày, tăng cường thể lực, nước ép của nó có thể làm cho thịt mềm và mịn hơn, ăn với bánh mì rất ngon]―― người câm vừa giải thích trên giấy, vừa lật mặt bánh humbergur trên chảo, động tác ngay ngắn trật tự, không thấy một chút lọng cọng nào. Thậm chí cậu còn rút ra thời gian rửa rau xắt rau, nấu một nồi bắp cải, đậu phụ và bún với hành lá xanh nổi trên bề mặt, khiến thèm ăn cơn thèm ăn dân trào.
“Tuy rằng món này ăn rất non, nhưng Đậu Đậu không thích ăn, Đậu Đậu sợ nhất đồ ăn nhão nhão dính dính.” Khoai mỡ, khoai môn, đậu bắp đều là những loại rau củ mà cậu bé sẽ không bai giờ động đến.
[Tôi chắc chắn cậu bé sẽ ăn hết]―― giọng điệu siêu tự tin, còn vẽ mặt cười kế bên.
Khi bày đồ ăn trên bàn, người đàn ông kẹp miếng bít tết với bánh mì cắt lát, rắc rau diếp thái nhỏ và phết một ít nước sốt cà chua tươi tự làm. Quả nhiên Đậu Đậu không có nghi ngờ, một hơi ăn hai cái, lau miệng nói muốn ăn nữa, làm anh trừng mắt há mồm.
[Lần thử thách tiếp theo là khổ qua, có tác dụng thanh nhiệt, tốt cho cơ thể]―― người đàn ông viết mục tiêu tiếp theo lên cuốn sổ nhỏ, khiên Tinh Chuy nói nếu cậu có thể làm Đậu Đậu ăn khổ qua, tôi sẽ bái cậu làm thầy!
[Bái sư thì không cần, nhưng nếu tôi làm được, anh mướn tôi làm bảo mẫu đi. Tôi không cần tiền công, bao ăn bao ở là được, cái gì đều chịu làm, cũng không sợ chịu khổ] ―― chữ viết của người câm khi viết đoạn văn này có chút cẩu thả, có thể thấy rằng cậu ấy cũng rất lo lắng và sợ bị từ chối.
Ý chí của cậu rất quyết liệt, cho dù cậu không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt lời nói, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự háo hức muốn ở lại đây. Mặc dù tìm được một người lao động không lương nhưng có năng lực như vậy là điều tốt, nhưng thân làm một người ba, sau khi nghe được lời khuyên của Tiểu Lâm, Tinh Chuy vẫn lo lắng kẻ câm không rõ danh tính sẽ gây rắc rối. Rốt cuộc, quá khứ của cậu vẫn không rõ ràng, thì tốt nhất không nên gây chuyện.
“Rốt cuộc là vì sao cậu lại bi như vậy.” Nếu vẫn chưa làm rõ nguyên nhân, không thể dễ dàng hứa hẹn.
Người câm run rẩy một chút, các khớp ngón tay cầm bút vì gắng sức trở nên trắng bệch, trên mặt hiện đầy vẻ do dự và do dự phức tạp.
Lông mày của cậu nhíu lại, những vết sẹo vốn đã vướng víu lại càng ép chặt vào nhau hơn, trở nên vô cùng xấu xí. Khuôn mặt đáng sợ như vậy, nhưng Tinh Chuy mãi vẫn không thể rời mắt. Anh nhìn vào đôi mắt người câm thật lâu, không buông tha từ những biểu hiện nhỏ nhất, sau đó trong mắt người câm thể hiện ra một cảm xúc đau đỡn mãnh liệt. Vẻ mặt của cậu vô cùng nặng nề, thậm chí có thể nói là bi thảm, nếu phải nói gì đó để thể hiện cảm giác này thì chính là cậu đã tự đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, sau này hiểu ra mới biết hối hận……