Chương 6: Đi Chợ (2)

Bỗng nhiên Tinh Chuy cảm thấy một trận choáng váng ập tới, đây không phải phản ứng sinh lý do mang thai, mà bị sự đau khổ của người câm lây nhiễm, không biết phải làm sao với cậu. Nhưng mà người câm cũng nhìn Tinh Chuy, trong mắt cậu ấy có quá nhiều thứ nhập nhòe trong đó, không thể nhìn ra được.

Một lúc sau, cậu mới đặt bút, ngòi bút kịch liệt run rẩy, mãi vẫn chưa viết ra gì, cuối cùng chỉ miễn cưỡng vẽ vài nét bút ―― [đều đã quên.]

“Tôi cũng tùy tiện hỏi thôi, không có gì, nếu nhớ lại có thể nói cho tôi biết.” Biết rõ cậu đang nói dối, người này căn bản không có mất trí nhớ, nhưng không biết vì sao khi nhìn đến sắc mặt đau khổ của cậu, Tinh Chuy không thể nói ra những lời làm đau lòng người khác được, chỉ có thể an ủi: “Mất trí nhớ không phải do chấn thương mà là kết quả của việc con người sau khi bị tổn thương không muốn đối mặt với hiện thực, cố ý lựa chọn quên đi những trải nghiệm đau đớn, đây là một cách não bộ tự chữa lành vết thương. Tuy rằng tôi không phải khoa thần kinh, bất quá chuyện này không phải không thể chữa được, không có việc gì, cậu cứ thoải mái quan điểm.”

Tinh Chuy cũng không biết anh đang nói gì, hồ ngôn loạn ngữ một hồi, nhưng thật ra người câm đã muốn chuyển đề tài―― [nghe nói hôm nay có chợ địa phương, chúng ta đi xem? Tôi chưa bao giờ thấy phiên chợ của người dân tộc thiểu số như thế nào nên rất tò mò.]

“Được, để tôi kêu Đậu Đậu.” Hợp chợ là từ địa phương, đây là một khu chợ di động được tổ chức luân phiên bởi nhiều thị trấn và làng mạc xung quanh. Theo âm lịch, thị Cổ trấn có thể có hai lượt mỗi tháng. Chỉ cần đến phiên chợ, đường phố sẽ chật kín người bán đủ loại đồ ăn vặt, sản vật dân dã, nông sản, trang sức dân tộc, mọi thứ cần trong cuộc sống đều có thể tìm thấy ở chợ. Phương thức giao dịch rất thú vị, có thể dùng tiền mua, cũng có thể dùng cách nguyên thủy nhất là đổi đồ vật.

Tuy rằng anh không thích đi chợ, nhưng người câm vẫn chưa được đi, nên dẫn cậu đi cho biết cũng được.

Khi tới khu vực buôn bán, quả nhiên rất nhiều người, Đậu Đậu nhìn thấy gì cũng rất hứng thú, nhìn đông nhìn tây, chạy loạn ở khắp mọi ngươi. Tinh Chuy không giữ được cậu bé, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị dòng người tách ra, đây cũng là nguyên nhân anh không thích đi chợ, không thích hợp dẫn đứa nhỏ đi dạo: “Đậu Đậu, đừng chạy loạn!”

{Không sao đâu, để tôi bế cho]―― những nét chữ vội vàng viết xuống, người câm bế Đậu Đậu qua đỉnh đầu, để cậu bé ngồi trên vai mình.

“Oa, thật cao!” Thấy con trai vui vẻ như vậy, tinh chuy cũng cười, không thể hiểu được nhảy ra một câu như thế nào có loại một nhà ba người cảm giác. Nhưng không biết đâu ra cảm giác bọn họ giống như một gia đình ba người, quay lại nhìn người câm, người đàn ông đó đang tụ tập trước quầy thạch kiều mạch, căn bản không nghe anh cảm thán gì. May là không nghe thấy, bằng không quá mất mặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh đi nhanh qua chỗ bọn họ, ọi ba món có vị cay nhẹ: “Nơi này tuy là thôn quê nhưng có rất nhiều món ăn vặt ngon, hương vị cũng không tệ không thua kém gì các hàng quán trong thành phố đâu, cậu nếm thử.”

Thạch Kiều Mạch là món ăn vặt đặt sắc ở đây, được làm từ loại kiều mạch ngon nhất, gọt vỏ và nghiền thành bột mịn. Thoạt nhìn, nó trông giống như bột đậu bình thường nhưng có màu xám, tuy nhìn không đẹp nhưng hương vị rất độc đáo, không thể ăn được ở nơi khác. Thạch kiều mạch là mua về ăn ngay, gia vị cũng rất đặc biệt, có 17, 18 loại nguyên liệu, chủ yếu là chua cay, bên trên là dầu đỏ, ăn rất ngon miệng.

Người câm chưa được ăn qua thứ này, lần đầu ăn vào đã bị vị cay sộc lên mắt, ho cả buổi. Tinh Chuy cười to, nói cậu không biết ăn cay, sau này làm sao có thể sống ở đây được. Người Quý Châu không cay không vui, không rượu không ăn, khác có thể không có, chỉ có ớt cay và mỹ tửu là không thể thiếu.

[Rượu thì tôi có thể uống, ớt cay cũng có thể ăn một chút. Nhưng mà chính anh nói có thể ăn cay, như vì sao lại chỉ kêu hơi cay, nhìn xem những người khách khác đi, ớt cay còn nhiều hơn thạch] ―― người câm không phục cãi lại.

“Bởi vì tôi đang mang thai, không thể ăn món nào quá cay được, sẽ không tốt với dạ dày.” Dù sao cậu ấy muốn ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải biết được chuyện của anh, giấu không được, không bằng sớm một chút nói: “Như thế nào, bị dọa rồi? Thời nay vẫn có một số người đàn ông có thể có con, chẳng phải trên báo chí thường xuyên đưa tin sao?.”

[Ai] ―― người câm vừa rồi còn cười hi hi đột nhiên sắc mặt trầm xuống, cây bút muốn làm rách giấy.

Con trong bụng của tôi hình như không liên quan đến người này lắm nhỉ, Tinh Chuy sửng sốt, không thể lý giải được phản ứng của người câm, bất quá tính tình anh tốt, không để ở trong lòng: “Còn có thể là ai a, đương nhiên là con trai của tôi, ruột thịt.”

[Không phải, ý tôi muốn hỏi cha đứa nhỏ là ai…… Không đúng, là cha, cũng không đúng, là ai cũng cấp tinh?] ―― nhìn ra được cậu thực sốt ruột, những câu từ liên tục bị gạch bỏ.

Tinh Chuy đương nhiên biết người câm đang hỏi cái gì, bất quá anh không muốn trả lời, anh học chiêu mất trí nhớ của cậu, đổ lỗi mọi chuyện cho trí nhớ kém cỏi của mình: “Chuyện xưa lâu như vậy tôi cũng không nhớ rõ, nhắc mới nhớ, tôi cũng là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi, vùng hải mã của tôi đã bị thu hẹp lại nhiều nên tôi thường xuyên di chuyển từ đông sang tây. À, nghĩ tới, lúc trước cậu muốn tôi nhận việc cậu phải không. Như vậy, bữa cơm chiều nay cậu hãy làm một bữa cơm khổ qua đi, nếu Đậu Đậu ăn hết tất cả, cậu có thể ở lại.”