[*] “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.“Đạo diễn Giang, em không biết người đã kết hôn mà đêm không về nhà ngủ có ý nghĩa gì sao?”
Giang Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên cười khúc khích: “Ý nghĩa chính là ông xã sẽ phải vì tôi mà lo lắng.”
Mặt mày Tiêu Mộ Viễn chợt có chút quỷ dị, giống như không biết nên bày ra loại biểu tình gì. Sau một lúc lâu mới trầm mặc nói: “Chỉ còn thiếu nước chưa dát vàng lên mặt mình thôi đó.”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh chờ một chút nhé, tôi sẽ kết thúc công việc ngay.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đi xa liền rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Giang Nhiễm trở lại phim trường, vỗ tay bảo: “Hôm nay đến đây thôi, tan làm, tan làm, ngày mai cố lên!”
Mọi người chỉ chờ có một câu này, trong nháy mắt không khí liền sôi động hẳn lên.
Tổ chức đi ăn khuya, hẹn đi uống rượu, tán gẫu với nhau, hoàn toàn thả lỏng sau những áp lực công việc.
Có hai cô gái tiến đến trước mặt Giang Nhiễm, thần thần bí bí hỏi: “Đạo Nhi, vừa rồi chị đi gặp ai vậy?”
“Hả? Các em nhìn thấy cái gì à?” Giang Nhiễm giả ngu giả ngơ.
“Thì nhìn thấy một anh chàng vừa cao ráo vừa đẹp trai đó…” Hai cô gái cười ái muội.
Vì khoảng cách xa nên chỉ nhìn sơ qua nhưng dáng người cao lớn kia, khí chất xuất chúng cùng đường cong sườn mặt gợi cảm, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ soái ca. Còn có chiếc xe sau lưng soái ca, nhìn hình dáng cũng thấy khác xe của người thường.
“Đạo Nhi, anh chàng cao phú soái này là người theo đuổi hay là bạn trai vậy?” Các cô tò mò hỏi.
Giang Nhiễm nghĩ, nếu cô nói đó là chồng mình, mấy người này có phải sẽ kinh hãi đến rớt cằm không?
Cô cười cười, đáp: “Bạn trai.”
Lúc trước kết hôn không có nói với ai nên để qua một thời gian nữa đi.
“Woa, chúc mừng Giang đạo thoát kiếp độc thân!”
“Chúc mừng, chúc mừng! Đúng là vận đào hoa!”
“Sau này sẽ mời mọi người ăn cơm.” Giang Nhiễm cười lên tiếng.
Cô cũng cảm thấy chính mình có vận đào hoa, bằng không sao kết hôn lung tung mà còn có thể gả cho một đại soái ca trăm năm khó gặp như vậy?
Lúc Giang Nhiễm trở lại thì Tiêu Mộ Viễn đã lên xe, tài xế chờ bên ngoài mở cửa cho cô.
Giang Nhiễm cười với anh ta: “Cảm ơn.”
Trong xe, người đàn ông lười biếng dựa vào lưng ghế, cầm di động xem tin tức.
Giang Nhiễm ngồi vào bên cạnh anh, ôn nhu nói: “Ông xã, cảm ơn anh đã đến đón tôi.”
Tiêu Mộ Viễn đặt di động xuống, nghiêng người, biểu tình lãnh đạm nhìn cô.
Giang Nhiễm liền nở một nụ cười mềm mại vô hại với anh.
Anh giơ tay nắm cằm cô: “Tôi là tới để giáo huấn em, người phụ nữ tối không về nhà ngủ.”
Giang Nhiễm mỉm cười phản kích: “Đêm nay còn chưa qua, làm sao anh biết tôi không về nhà ngủ? Chứ không phải tại anh không ngủ được à?”
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn trầm thêm vài phần: “Em có gọi cho tôi sao?”
Giang Nhiễm thấy tình thế không ổn bèn thở dài: “Tại bận mà, hơn nữa vốn dĩ cũng định nói với anh một tiếng, kết quả ngay cả số điện thoại của anh cũng không có…”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Không thể ngay cả mấy chuyện riêng này mà cũng bắt tôi liên lạc với trợ lý của anh chứ?”
Trợ lý kịp thời quay đầu lại, lên tiếng: “Phu nhân, tôi mở máy suốt 24 tiếng, cô có thể liên hệ bất cứ lúc nào…”
“Không cần xen vào.” Mắt Tiêu Mộ Viễn quét tới, trợ lý lập tức im miệng, xoay người nhìn con đường trước mặt.
“Lấy di động ra.” Tiêu Mộ Viễn vươn tay.
Trong mắt Giang Nhiễm lộ ra một tia vui mừng, nhanh chóng móc di động từ trong túi ra, mở khoá đưa cho anh.
Tiêu Mộ Viễn nhập số vào, sau đó lại gọi cho mình một cuộc. Xong xuôi mới ném lại điện thoại cho cô.
Anh vừa nhập tên cô vào danh bạ vừa nói: “Về sau buổi tối hơn 10 giờ phải gọi điện báo.”
“Vâng…” Giang Nhiễm chậm rì rì lên tiếng, ngón tay thao tác trên màn hình, đổi ghi chú anh đặt “Tiêu Mộ Viễn” thành “Ông xã đẹp trai nhất vũ trụ.”
Sau đó cô cất điện thoại, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá đi…”
Bị cơn buồn ngủ đánh úp, cô dựa vào cửa sổ, vô tri vô giác nhắm mắt lại, ngủ mất.
Tiêu Mộ Viễn cảm giác được hơi thở yên tĩnh bên kia, liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy sườn mặt ngủ say của cô.
Vốn anh nên nằm trên giường ngủ, kết quả anh phong trần mệt mỏi tới đón cô, còn cô mới lên xe đã ngủ mất rồi?
Tiêu Mộ Viễn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, xoa xoa trán, thả lỏng thần kinh đang khuấy động.
Xe đi qua một đoạn đường uốn khúc gập ghềnh, đầu Giang Nhiễm lung lay, đập vào cửa kính.
Một tiếng “bang” giòn tan phát ra, Tiêu Mộ Viễn liền mở mắt nhìn về phía cô.
… Đầu người phụ nữ này làm bằng sắt sao? Như vậy mà còn không tỉnh?
Liên tiếp thêm vài lần nữa, đầu Giang Nhiễm cứ đập bang bang, Tiêu Mộ Viễn đanh mặt, kéo thanh tay vịn lên, tới gần Giang Nhiễm, giơ tay ôm bả vai cô.
Cô thuận thế ngả đầu lên vai anh.
Tiêu Mộ Viễn nhìn gương mặt say ngủ của cô, nói với chính mình, chẳng qua chỉ vì chủ nghĩa nhân đạo nên mới quan tâm mà thôi.
Vào khu biệt thự, Tiêu Mộ Viễn liền buông Giang Nhiễm ra.
Giang Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại, đi theo anh xuống xe.
Trở về nhà, Giang Nhiễm lập tức vào phòng tắm rửa mặt, chờ cô thoải mái dễ chịu nằm trên giường mới phát hiện Tiêu Mộ Viễn không ở trong phòng ngủ.
Lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho dãy số mới lưu.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao không đi ngủ?” Thanh âm nỉ non mềm như bông.
Tiêu Mộ Viễn trầm giọng nói: “Có việc cần xử lý, em ngủ trước đi.”
“Ồ…” Giang Nhiễm thật sự rất buồn ngủ nên không nói nhảm nhiều với anh, đặt di động xuống, không đến một lúc đã tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến khi Tiêu Mộ Viễn vào phòng ngủ đã là nửa tiếng sau.
“Này.” Anh gọi một tiếng nhưng người trên giường không có phản ứng.
Anh lên giường, tới gần cô, quan sát biểu cảm rồi lại gọi một tiếng: “Giang Nhiễm.”
Người đang ngủ say vẫn không phản ứng.
Tiêu Mộ Viễn thở nhẹ một hơi, biểu cảm liền thả lỏng.
Sau đó, anh vươn hai tay vòng qua cổ Giang Nhiễm, ôm lấy cô, thân thể dán sát vào thân mình mềm mại, điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất.
Làm xong mọi thứ, Tiêu Mộ Viễn ôm chặt “chiếc gối ôm” của mình, ngửi mùi hương ngọt ngào trên cơ thể, vừa lòng nhắm mắt lại.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của cô, thân dưới không nhịn được liền có phản ứng…
Trông đẹp như vậy, ôm cũng mềm không kém…
Nơi đó… còn rất lớn nữa…
Giang Nhiễm chợt hừ nhẹ một tiếng làm Tiêu Mộ Viễn không dám động đậy. Anh không muốn làm “gối ôm” tỉnh giấc, đành chậm rãi hít sâu, khắc chế cảm xúc đang ngo ngoe rục rịch.
Trong tiếng hít thở đều đều của cô và thế giới tràn ngập một mảnh hương thơm mềm mại, anh dần dần ngủ mất.
Ngày hôm sau, Giang Nhiễm thức dậy, như thường lệ trên giường chỉ có một mình cô.
Rửa mặt xong xuống lầu, Tiêu Mộ Viễn vẫn như thường ăn mặc chỉnh tề ngồi ngoài sân đọc sách.
Giang Nhiễm: Thức khuya dậy sớm mà sao không có quầng thâm mắt vậy?
Hai người cùng ăn sáng, ra cửa trước, Tiêu Mộ Viễn hỏi cô: “Hôm nay đi đâu quay phim?”
Giang Nhiễm vẻ mặt kinh hỉ: “Anh muốn đưa tôi đi sao?”
Khoé môi Tiêu Mộ Viễn khẽ nhếch: “Thuận miệng hỏi một câu thôi. Sáng nay có cuộc họp nên không rảnh.”
Giang Nhiễm: “…..”
Tiêu Mộ Viễn thưởng thức vẻ mặt mất mát của Giang Nhiễm, tâm tình không tồi.
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: “Không đưa thì không đưa, vậy anh sẽ không có thù lao đâu.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Anh chợt nhớ tới nụ hôn đánh lén ngày hôm qua.
Anh đang muốn trả lại nhưng Giang Nhiễm không cho anh cơ hội, cười tủm tỉm rời đi: “Bye!”
Giang Nhiễm ở đoàn phim bận đến tối tăm mặt mũi suốt mấy ngày.
Bất quá hiện giờ cô không giống trước kia, muộn quá liền ngủ luôn tại phim trường, bây giờ vừa đến 9 giờ tối Tiêu Mộ Viễn đã sắp xếp tài xế đến đoàn phim chờ.
Dưới tình huống như vậy, so với trước đây Giang Nhiễm càng chú ý thời gian hơn, tới khoảng 11 giờ đã chuẩn bị kết thúc công việc.
Đã liên tiếp ba ngày Diệp Thiến không tới đoàn phim.
Những suất diễn của người khác đều đã đóng máy, hiện tại chỉ còn cảnh của cô ta. Bởi vì nguyên nhân đó nên các diễn viên diễn vai phối hợp với cô ta vẫn không thể đóng máy được.
Phó đạo diễn hỏi Giang Nhiễm: “Đạo Nhi, làm sao bây giờ? Hay là liên hệ với bên kia?”
Giang Nhiễm nói: “Đúng là nên liên hệ.”
Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Giao cho anh đi, đỡ cho em phiền lòng.”
Biểu tình Giang Nhiễm lãnh đạm: “Anh nghĩ nhiều rồi. Ý của em là gửi thư mời cho luật sư.”
Phó đạo diễn: “… Em nghiêm túc à?”
Giang Nhiễm: “Nếu sau khi mời luật sư mà cô ta còn không đến thì cứ theo trình tự khởi tố thôi.”
“Không phải, đạo diễn, em bình tĩnh một chút. Sau lưng Diệp Thiến có người, nếu xé rách mặt thì chúng ta sẽ ở thế bị động đó…”
“Hiện giờ cô ta không đến quay là làm trái với hợp đồng.” Giang Nhiễm không hề có ý nhường nhịn.
Cô làm việc rất nhanh.
Sau khi phòng làm việc của Diệp Thiến nhận được thư mời luật sư từ đoàn phim, cô ta liền nổi điên xé bỏ.
“Mẹ nó muốn làm thật đúng không? Nể mặt cô ta là đạo diễn, vậy mà cô ta còn dám tố cáo tôi?”
Trợ lý có chút lo lắng: “Hình như cô ấy rất nghiêm túc… Chị Diệp, nếu kiện lên thì chúng ta có cơ hội thắng không?”
Diệp Thiến cười khinh miệt: “Thưa kiện? Cô ta là cái thá gì chứ!”
Diệp Thiến hành động cũng rất nhanh.
Bộ phim điện ảnh này có ba nhà đầu tư, người có phân lượng nhất là kim chủ của cô ta, bởi vì mặt mũi của người này nên hai công ty điện ảnh khác cũng tham gia vào. Tuy rằng ở giai đoạn đầu là tiền của Giang Nhiễm, nhưng tài chính lúc sau của đoàn phim là nhờ vào bên đầu tư.
Nói cho dễ nghe một chút, tuy cô là đạo diễn, là người khởi xướng hạng mục, nhưng một đạo diễn vô danh như cô, bên chế tác nếu muốn đổi liền đổi được. Sau cùng thì kẻ có tiền mới là lớn nhất.
Ngày hôm nay, Giang Nhiễm nhận được điện thoại của người phụ trách bên đầu tư, nói rằng có một cuộc họp nhỏ với đoàn đội chế tác, muốn bàn về tiến triển của dự án.
Lúc Giang Nhiễm đến phòng khách sạn, vừa thấy Diệp Thiến ngồi ở giữa, trên cơ bản đã hiểu đây chính là một bữa Hồng Môn yến.
Người đàn ông ngồi cạnh Diệp Thiến tên Trần Trí Quân, Tổng giám đốc của công ty Đông Ảnh, đã hơn 40 tuổi, dáng người được bảo dưỡng tốt nên không bị mập ra. Tại bữa tiệc khởi động máy Giang Nhiễm đã gặp qua hắn ta một lần, sau này cũng không gặp lại nữa.
Giang Nhiễm ngồi vào chỗ, mấy người hàn huyên vài câu liền đi vào chuyện chính.
Nhà làm phim Cung Vĩ hỏi Giang Nhiễm: “Giang đạo, tôi nghe nói ở đoàn phim cô chuyên quyền độc đoán lại báo thù riêng, sau khi đuổi Tiểu Thiến đi còn muốn khởi tố cô ấy?”
Giang Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Tôi chỉ dựa theo kịch bản mà quay thôi, Diệp Thiến không chịu hợp tác tôi cũng không có biện pháp. Vì giảm bớt tổn thất, tôi chỉ có thể tìm tới pháp luật.”
Trần Trí Quân ôm bả vai Diệp Thiến, nhìn Giang Nhiễm, không nhanh không chậm nói: “Tiểu đạo diễn Giang, Diệp Thiến là nữ chính đã được lựa chọn cho bộ phim này, đạo diễn là ai cũng không sao nhưng nữ chính thì nhất định phải là cô ấy. Cô hiểu không?”
Giang Nhiễm mím môi, nở nụ cười: “Bây giờ tôi hiểu rồi.”
Trần Trí Quân bảo người phục vụ rót cho Giang Nhiễm ba ly rượu trắng lớn, nói: “Cô là người mới ra đời, không hiểu quy củ, tôi không trách cô. Cô uống ba ly rượu bồi tội này rồi xin lỗi Tiểu Thiến, sau đó dựa theo yêu cầu của cô ấy sửa lại kịch bản, chuyện này sẽ không tính nữa.”
Giang Nhiễm nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Trần Trí Quân cảm thấy không được thoải mái, cô gái trẻ tuổi này, ánh mắt trong trẻo lại sắc bén, giống như muốn nhìn thấy người ta.
Diệp Thiến ngồi một bên mỉm cười: “Giang đạo, mặc dù cô không vừa lòng với tôi, nhưng chỉ cần cô xin lỗi tôi, tôi sẽ không tính toán nữa.” Cô ta dừng một chút, biểu tình chợt ngưng đọng, nói tiếp: “Nếu cô không vui, vậy chúng ta chỉ có thể đổi biện pháp khác thôi.”
Giang Nhiễm trầm mặc một lát, lên tiếng: “Tôi đi toilet một lát.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Diệp Thiến dựa vào lưng ghế, hừ lạnh: “Giả vờ thanh cao!”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Nhiễm: Chồng mau đến đây, có người ức hϊếp vợ anh này. Tiêu Tiêu: Ai không muốn sống nữa vậy?