Đang lúc Khương Minh Chi lùi về sau một bước, cô thấy có người đứng đằng sau mình.
Hàn Cần và Mao Mao, hai người đều trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Thực hiển nhiên, cũng đã nghe thấy.
Chờ đến lúc hai người có phản ứng, Mao Mao vén tay áo đi về phía trước: “Em giờ đi xé những người khua môi múa mép này, Phí Âm sao có thể cùng Lộ Khiêm, nhảm nhí.”
“Mao Mao!” Hàn Cần vội vàng kéo Phí Âm đang muốn tìm người, đem ánh mắt hướng về Khương Minh Chi.
Mao Mao bị Hàn Cần ngăn lại sau đó cũng dừng lại, im lặng quan sát phản ứng của Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi dựa lưng vào tường, nhắm mắt, hít thật sâu một hơi, ngực rõ ràng phập phồng.
“Đi về trước đã.” Cô mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
....
Khương Minh Chi không để ý Lộ Khiêm sẽ dùng bữa cùng ai.
Anh có công tác, có xã giao, đôi khi sẽ có một sô việc tránh không được.
Cô cũng hoàn toàn không so đo Lộ Khiêm quen biết các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, xét cho cùng là xã hội hiện đại, có bạn khác giới cũng là điều bình thường.
Nhưng duy chỉ khi người kia là Phí Âm, với cô ý nghĩa liền thay đổi.
Lộ Khiêm cho dù không quan tâm đến giới giải trí, nhưng vợ anh là Khương Minh Chi người trong giới giải trí, gần đây đối với cô chỉ có một điểm cần lưu ý, cũng nên biết động tĩnh mối quan hệ của Khương Minh Chi và Phí Âm.
Mặc dù hai người lúc bắt đầu kết hôn hoang đường khổng thể tưởng được, về sau khi kết hôn mới phát hiện bọn họ từ bối cảnh thân phận đến nghề nghiệp cơ hồ đều đối lập nhau, nhưng mấy năm nay đều không ai chủ động đưa ra ý muốn kết thúc mối quan hệ này, cho nên mối quan hệ này vẫn còn hữu hiệu, có một số việc hai người trong lòng rõ ràng rất ăn ý, thậm chí phối hợp khá tốt, ít nhất ở chuyện ẩn hôn ai cũng không bại lộ trước.
Vô luận giới truyền thông bên ngoài, hay là người nhà hai bên, cũng không ai biết họ đã kết hôn.
Khương Minh Chi trở về khách sạn.
Hàn Cần trong WeChat nói bóng nói gió hỏi các bằng hữu trong ngành sản xuất truyền thông, đáp án là gần đây đúng là có chụp qua Phí Âm cùng một người đàn ông thần bí nào đó cùng dùng bữa, theo đó người đàn ông thần bí là nhị công tử Lộ gia Lộ Khiêm gần đây mới tới Bắc Kinh nhậm chức, bất quá mọi người đều kiêng kị Lộ gia, nên không phát tin tức này.
Bất quá trong giới truyền thông đều đã nghe qua cơn gió này.
[Lộ gia là gia tộc thế nào không phải không biết, sao có thể để một phụ nữ làm trong giới giải trí vào cửa, bọn họ hâm mộ cũng ngại hạ giá, Lộ Khiêm bất quá chỉ muốn cùng cô ấy chơi qua thôi]
[Sao nữ đối với bọn họ nhiều nhất cũng chỉ giống tình nhân nuôi bên ngoài, tình nhân mà thôi, Lộ Khiêm chắc sẽ không cưng chiều vậy đâu?]
Bằng hữu trong giới truyền thông tựa hồ sợ Khương Minh Chi bên này sau khi biết được sẽ suy nghĩ nhiều, cố ý như vậy để an ủi.
Hàn Cần thấy hai tin nhắn gửi đến vội che tay giấu, đáng tiếc Khương Minh Chi đã bước trước cô một bước nhìn thấy được.
Hàn Cần: “Em đứng nghe đám người này nói bừa.”
Khương Minh Chi không nói gì.
Trong đầu là câu nói “Lộ Khiêm sao có thể để một phụ nữ làm trong giới giải trí bước vào cửa” cùng với “Nhiều nhất giống tình nhân nuôi bên ngoài”.
Khương Minh Chi ha ha cười một tiếng.
Đúng vậy, cô đã lo lắng không biết làm sao, mỗi ngày sợ sau khi người trong nhà phát hiện cô cùng Lộ Khiêm kết hôn long trời lỡ đất, qua lâu như vậy, Lộ Khiêm có nói đem cô đi gặp ba mẹ anh đâu, hoặc cùng cô công khai nói sao.
Không có.
Nhà tư bản âm độc mắt cao hơn đầu xem thường nhất là đám người trong giới giải trí, ở Lá Vegas trời xui đất khiến cùng một nữ minh tinh từ giới giải trí kết hôn, không thể nghi ngờ chính là vết nhơ hủy diệt cuộc đời hoàn mỹ của hắn, sao có thể thông báo cho thiên hạ.
Khương Minh Chi: “Cần tỷ, mọi người có thể ra ngoài một chút được không, em muốn yên tĩnh một lát.”
Hàn Cần biểu tình khó xử, buổi chiều cô mới trêu chọc Khương Minh Chi có phải Lộ Khiêm đến đây bồi em, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy, nhìn sườn mặt Khương Minh Chi, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Được.”
Cô kéo Mao Mao ra khỏi phòng.
Khương Minh Chi ngòi ở cửa sổ phòng khách sạn, trước mắt là cảnh đêm nhộn nhịp phồn hoa của trung tâm tài chính.
Có người từ nhỏ đã ở vị trí trên cao ưu việt, nỗi khỗ mưu sinh của người dân đối với hắn mà nói không khác gì con kiến để bòn rút lợi ích, lại có người từ nhỏ đã được dạy ở gần cơ sở, chúng ta xuất phát ở đâu phải quay về đó, vĩnh viễn không để mộng tưởng ham muốn hưởng thụ vật chất làm mờ mắt.