Chương 7

Người đàn ông cúi người xuống, Nhậm Nhiễm cảm thấy nặng, ép cô tới nỗi hô hấp không thông.

Cô đưa tay đặt lên phía sau lưng của Lăng Trình Tiện, lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ lên da thịt đang nóng lên, giọng nói cô giống như ngập chìm trong ngọn lửa ấm áp: "Cậu Tư, nhất định phải nhẹ nhàng một chút."

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên.

Cô chỉ cảm thấy động tác Lăng Trình Tiện càng lúc càng lớn, giọng nói Nhậm Nhiễm có chút không kiềm chế được: "Chúng ta chắc chắn cần một đứa bé? Ông nội nói muốn mau chóng bồng cháu trai..."

Nhậm Nhiễm chờ phản ứng của anh, mục đích trong lời nói của cô rất rõ ràng, Lăng Trình Tiện nhất định sẽ đạp cửa mà đi.

"Muốn đứa bé?" Lăng Trình Tiện ở sát bên khóe môi cô dò hỏi.

Nhậm Nhiễm không thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông, không dám gật đầu, bởi vì vừa động đậy sơ sơ sẽ đυ.ng tới vành môi của anh.

"Phải." Cô nhẹ giọng đáp.

"Được, tôi sẽ thỏa mãn cô." Động tác Lăng Trình Tiện rất mạnh mẽ lại quyết liệt, hoàn toàn không để cho Nhậm Nhiễm có thời gian hối hận, anh khẽ nâng nửa người trên, cô lần đầu tiên thấy trên mặt người đàn ông này nụ cười tùy ý và nịnh nọt gian tà.

Cô bỗng nhiên muốn bật người dậy, trán đánh vào cằm Lăng Trình Tiện, nhưng đã trễ rồi.

Ở trong lòng Nhậm Nhiễm ân cần thăm hỏi tổ tông anh một vạn lần!

Nắm tay cô không ngừng đánh lên người anh, Lăng Trình Tiện cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt tay cô để lại bên hông: "Làm sao vậy? Nhìn như mất hứng thế."

Mồ hôi lấm tấm đọng trên chiếc trán trơn mịn của cô, Nhậm Nhiễm giãy dụa, hai tay không thoát ra được.

Quên đi, coi như bị chó cắn cho một cái đi.

Lại nói loại sự tình này cũng không có gì hay ho, cô cũng đã đồng ý liên hôn rồi, còn sợ loại chuyện này sao?

Sau một lúc lâu, Nhậm Nhiễm bị gây sức ép không muốn động đậy, nheo mi mắt nhìn thấy bóng dáng mở hồ trước mặt đang chuẩn bị rời đi.

Bên trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước, mang máng còn có tiếng nói chuyện điện thoại.

Sau khi Lăng Trình Tiện tắm rửa xong, đi xuống cầu thang, Nhậm Nhiễm tưởng rằng anh rời khỏi Thanh Thượng Viên, không nghĩ đến chưa tới năm phút đã quay trở lại.

Người đàn ông cầm một hộp thuốc nhỏ để lên trên đầu giường: "Uống đi."

Nhậm Nhiễm trợn mắt nhìn, là thuốc tránh thai khẩn cấp.

Cô ngồi dậy, cũng không nói thêm gì, lấy ra viên thuốc uống thêm nước sôi để nguội nuốt xuống.



Lăng Trình Tiện khoác chiếc áo ngủ màu xanh đen, anh tùy tiện ngồi xuống mép giường: "Lãng phí thời gian của tôi."

Cô như muốn mắc nghẹn trong cổ họng ngụm nước vừa uống.

Có ý gì chứ?

"Nhậm Nhiễm, cô giống như bệnh nhân bị gây mê trên bàn mổ, không chút thú vị."

Nhậm Nhiễm nhíu chặt mày: "Cậu Tư còn có sở thích như vậy, xem ra là khách quen của bệnh viện."

Lăng Trình Tiện cười như không cười lấy tay bóp lấy mặt cô: "Nhưng mà con gái nhà họ Nhậm cũng không có tệ lắm, ít nhất tặng qua đây hàng sạch sẽ."

Này cũng không phải do người khác nhồi nhét tặng cho anh sao? Không muốn cũng phải muốn.

Đêm tân hôn qua đi, Nhậm Nhiễm cũng không có Lăng Trình Tiện thêm một lần nào nữa.

Cô đến bệnh viện làm việc như bình thường, không nói chuyện mình đã kết hôn, chỉ là thoái thác rằng trong nhà có việc mới xin nghỉ vài ngày.

Phòng khám bệnh bận rộn hết nửa ngày, đến nỗi ngay cả thời gian uống miếng nước cô cũng không có, thật vất vả ăn xong cơm trưa có thể nghỉ ngơi một chút.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, y tá quầy thông tin đẩy cửa phòng làm việc ra: "Bác sĩ Nhậm, có người muốn khám bệnh."

Nhậm Nhiễm nhìn thời gian: "Mã số buổi chiều vẫn còn chưa bắt đầu đâu."

"Anh ta nói anh ta quen biết cô, bây giờ nhất định phải gặp."

"Ai tới cũng vô dụng." Nhậm Nhiễm đưa tay đặt ly nước trên tay xuống bàn: "Bấm lấy số xếp hàng đợi theo thứ tự."

Tiếng nói cô vừa dứt, một giọng nói đàn ông truyền tới: "Tôi cũng không được sao?"

Nhậm Nhiễm hồi hộp trong lòng, nâng mi mắt nhìn qua Lăng Trình Tiện đã đi đến trước cửa, giữa khuỷu tay còn kéo theo người đàn bà trẻ, Nhậm Nhiễm nhìn anh đã cảm thấy đau đầu.

Người y tá làm động tác mời ra: "Còn chưa đến thời gian khám bệnh, các vị hãy đi ra ngoài chờ đi, hơn nữa vị khách nam dừng lại, anh không thể đi vào."

"Là bác sĩ Nhậm của mọi người để cho tôi vào, không tin cô hỏi cô ấy."

Y tá nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Nhậm Nhiễm, mặt cô không chút thay đổi, chỉ sợ Lăng Trình Tiện nói xằng nói bậy ở đây, đến lúc đó cô thành trò cười của cả bệnh viện.

"Cô đi ra ngoài trước đi."

Y tá gật đầu nhẹ: "Được."

Nhậm Nhiễm trở lại ngồi trước bàn làm việc, người đàn bà lắc qua lắc lại vòng eo tinh tế tiến vào, mùi nước hoa tràn ngập phòng làm việc không lớn, thiếu chút nữa xông đến ngạt chết Nhậm Nhiễm.



"Chỗ nào không thoải mái?"

"À." Lăng Trình Tiện tự nhiên tiếp lấy lời nói: "Cô ấy mang thai."

Nhậm Nhiễm nhìn vào cái bụng bằng phẳng của người phụ nữ: "Sổ khám bệnh đâu?"

"Tìm cô để khám còn cần sổ khám bệnh sao?" Lăng Trình Tiện ôm bả vai đối phương, ấn cô ta ngồi vào trong ghế dựa, bản thân thì đưa cái chân dài ngồi trên bàn làm việc của Nhậm Nhiễm: "Thân thể cô ấy có chút suy yếu, cô điều trị cho cô ấy, còn nữa… chờ đến lúc đứa nhỏ sinh, do cô đến đỡ đẻ."

Người đàn ông này thật sự xấu xa đến cực điểm, bây giờ lại trắng trợn lỗ liễu đến đây làm nhục cô.

"Không thành vấn đề nha, nếu là người do cậu Tư mang đến, tôi nhất định sẽ tận tình đối đãi." Nhậm Nhiễm nói xong đứng lên: "Giai đoạn đầu mang thai tôi cần làm kiểm tra toàn diện cho cô, đi theo tôi."

Cô đi đến bên cạnh vén màn lên, bên trong chính là phòng kiểm tra.

Người phụ nữ nghiêng người, mắt nhìn xung quanh, sắc mặt biến đổi, Nhậm Nhiễm lấy ra mấy dụng cụ kiểm tra, đặt hết lên trên bàn, thấy người phụ nữ ngồi cứng ngắc không động đậy, cô từ từ đeo găng tay vào.

Nhậm Nhiễm có chút mất kiên nhẫn: "Kiểm tra thời kỳ mang thai nhất định phải làm, cô cũng đừng có phụ lòng tốt của cậu Tư như vậy."

"Con… Con của tôi trong lòng tôi hiểu rõ, nó rất tốt."

Nhậm Nhiễm giơ hai tay ra trước, trong lời nói có ý khıêυ khí©h rõ ràng: "Cậu Tư cậu nghe rõ rồi, đây tốt xấu gì cũng là trưởng tôn của nhà họ Lăng, trong lòng cô ấy lại không để ý chút nào, không hề có trách nhiệm. Đúng rồi, chuyện cô ấy mang thai mẹ biết không? Nếu không để tôi gọi điện thoại báo cho mẹ một tiếng?"

Lăng Trình Tiện nghe đến đây, đáy mắt sắc nhọn lạnh lẽo hiện ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến khuôn mặt Nhậm Nhiễm.

Nhậm Nhiễm cười, tự biên tự diễn nói thêm: "Cậu Tư, cậu khuyên nhủ cô ấy, đừng chậm trễ thời gian của tôi." Cô nói xong những lời này, cầm lấy dụng cụ gõ gõ vào lòng bàn tay.

Người phụ nữ lắc đầu, lúc cô đồng ý với Lăng Trình Tiện, anh ta cũng không có nói cho cô ta là cô ta còn phải nằm trên giường để cho Nhậm Nhiễm tùy tiện ác ý chỉnh đốn.

Lăng Trình Tiện chỉ tay vào bàn kiểm tra, sắc mặt khó coi.

Người phụ nữ nhanh chóng cầm túi xách trong tay, mang giày cao gót vào bỏ chạy.

Cái này cũng thật gượng gạo rồi.

Tiếng đóng cửa truyền đến bên tai hai người, Nhậm Nhiễm nhún vai vẻ mặt vô tội, tháo cái bao tay dùng một lần bỏ vào trong thùng rác: "Cậu Tư còn không đuổi theo đi? Phụ nữ mang thai cần cưng chiều nhất, một lát bị vấp ngã, người đau lòng cũng là cậu."

Lăng Trình Tiện nhìn bốn phía xung quanh, phòng khám không lớn, theo anh để ý thì còn khá đơn sơ: "Chỉ cần cô chủ động nói ly hôn với tôi, tôi sẽ cho cô một cái bệnh viện thấy thế nào?"

Ngay cả mí mắt Nhậm Nhiễm cũng không động đậy: "Bệnh viện tuy tốt nhưng cũng không bằng tiền trong tay cậu Tư, chúng ta bây giờ là quan hệ vợ chồng, của cậu chính là của tôi."

Người đàn ông nở một nụ cười xấu xa và lạnh lùng: "Cho dù tôi phóng đãng đến cùng cô cũng không để ý, đúng không?"