Chương 48

Điện thoại để trên bàn của Nhậm Nhiễm lại vang lên.

Cô bỏ bánh kem xuống rồi đến nghe máy: “Alô, Hiểu Quyên.”

“Nhiễm Nhiễm, cậu đi đâu vậy?”

“Hiểu Quyên, xin lỗi, tớ có chuyện nên tạm đi trước, chuyện gấp nên không nói với cậu được.”

Lục Hiểu Quyên còn ở bên ngoài tìm cô, nghe cô nói xong thì đi chậm lại: “Cậu đừng làm tớ sợ…”

“Không phải, là chuyện làm ăn.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Nhậm Nhiễm nói với cô ấy sau này có thời gian sẽ gặp. Lăng Trình Tiện nhìn cô cúp máy, từ đầu đến cuối anh không hề nói một lời.

Nhậm Nhiễm tự giễu nhếch môi, cô có thể nói gì đây?

Người ngoài đều biết Lăng Trình Tiện cực kỳ vô lý, không lẽ muốn để Lục Hiểu Quyên cho rằng anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, dùng một cái bánh sinh nhật để gọi cô về?

Khi Nhậm Nhiễm vào phòng tắm, Lăng Trình Tiện đã bảo Tư Nham kiểm tra tình hình ở phòng 1050.

Tư Nham gửi tin nhắn đến, cho thấy người vào ở là Lục Hiểu Quyên, còn có thông tin chứng minh nhân dân của cô ấy.

Dù vậy thì cũng không chứng minh được điều gì, có thể Lục Hiểu Quyên là lá chắn, tùy anh có tin hay không thôi.

Lăng Trình Tiện buông điện thoại, đứng lên, anh cầm hộp bánh kem đi đến ban công: “Ra đây!”

Nhậm Nhiễm theo sau anh, Lăng Trình Tiện đặt bánh kem lên bàn trà rồi cẩn thận mở dây buột ra. Tiếng chuông cửa vang lên, Lăng Trình Tiện sai bảo Nhậm Nhiễm: “Đi mở cửa.”

Cô quay lại phòng, đi nhanh đến bên cửa rồi mở ra, phục vụ đẩy xe đồ ăn lễ phép chào hỏi cô: “Bữa ăn mà ngài Lăng đặt đã được chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Nhậm Nhiễm vội né sang một bên để phục vụ đẩy xe đồ ăn vào.

Xe đồ ăn được đẩy đến ban công, Lăng Trình Tiện cũng bày biện bánh kem xong. Người phục vụ để từng món lên bàn, dụng cụ ăn cũng đầy đủ, vừa nhìn thì biết đây là được chuẩn bị tỉ mỉ.

“Ngài Lăng, cần mở rượu ra không?”

“Mở đi!”

Phục vụ lấy rượu vang đỏ ra khỏi xô đựng đá. Nhậm Nhiễm ngồi ở ghế đối diện Lăng Trình Tiện. Sau khi rượu được mở ra, Lăng Trình Tiện đưa tiền boa cho phục vụ rồi bảo cô ta đi ra ngoài.

Anh cắm nến lên bánh kem, suýt chút nữa ánh nến bị gió thổi tắt, Lăng Trình Tiện dùng hai tay che ngọn lửa, nhìn thấy Nhậm Nhiễm còn ngồi đó, anh mất kiên nhẫn lên tiếng nhắc nhỏ: “Ước đi!”

Nhậm Nhiễm lấy lại tinh thần, cô vội đan chéo hai tay vào nhau rồi nhắm mắt lại.

Cầu nguyện chỉ là hình thức mà thôi, thế mà Nhậm Nhiễm nhắm mắt thật lâu, môi mấp máy giống như đang lầm bầm lầu bầu gì đó, nhưng cũng không nghe được cô đang nói gì.



Lăng Trình Tiện đứng dậy muốn nghe, tay anh chạm phải ngọn nến bị nóng cho nên phải ngồi xuống.

Nhậm Nhiễm mở mắt ra, tiến lên trước thổi tắt nến.

“Ước cái gì đấy?”

“Nói ra thì mất linh nghiệm.”

Lăng Trình Tiện cười giễu cợt: “Cô cầu nguyện lâu như vậy, có phải là ước nhiều lắm rồi phải không?”

Nhậm Nhiễm bị anh vạch trần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ: “Để làm gì, ai quy định chỉ có thể ước một điều?”

Vào dịp sinh nhật của mỗi năm, cô đều tích góp từng tâm nguyện. Không ai tổ chức sinh nhật cho cô, mà cô cũng chưa từng tổ chức, vị của bánh sinh nhật một người thì đắng, mà cô chỉ thích đồ ngọt.

“Tham lam.” Lăng Trình Tiện để cô cắt bánh kem, Nhậm Nhiễm cầm lấy mũ sinh nhật đội lên.

Lăng Trình Tiện quan sát, thế mà cô lại thích sinh nhật đến vậy, cho dù là mũ sinh nhật cũng phải đội.

Nhậm Nhiễm cắt một miếng bánh thật lớn cho anh, sau đó cắt một miếng cho mình.

Cô vừa cắn một miếng thì bà nội gọi tới.

Nhậm Nhiễm mỉm cười, có lẽ vì ăn đồ ngọt nên lời nói cũng trở nên ngọt ngào: “Bà nội.”

Lăng Trình Tiện rót rượu vào ly cho hai người, anh nghe thấy cô giảm âm lượng nói: “Cám ơn nội, cháu tổ chức sinh nhật rồi, có mà, thật, cháu đang cắt bánh kem.”

Người đàn ông rót rượu xong thì ngồi yên ở chỗ kia chứ không nói lời nào.

Nhậm Nhiễm liếc nhìn anh: “Vâng, Trình Tiện cũng ở.”

Lăng Trình Tiện nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nhưng lại thấy hai mắt Nhậm Nhiễm nhìn nơi khác: “Bố mẹ cũng có, thật mà, cháu không lừa bà…”

“Có, mẹ có chuẩn bị quà cho cháu, khi nào về cháu cho bà xem.”

Khó khăn lắm Nhậm Nhiễm mới cúp máy được. Lăng Trình Tiện cầm bánh kem ăn, anh nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, Nhậm Nhiễm lấy mũ trên đầu xuống một cách gượng gạo: “Tôi đói rồi.”

“Ăn đi!”

Vừa rồi hai người còn cãi nhau, bầu không khí lúc này rất kỳ quái. Nhậm Nhiễm cắt tảng thịt bò trong đĩa: “Hôm nay tôi có hẹn với Hiểu Quyên, tôi không biết anh ở đây, càng không biết Hoắc Ngự Minh đã ở đó.”

Lăng Trình Tiện không nói gì, từ trước đến nay anh không thích nghe giải thích dư thừa, lòng anh đã sớm biết sau này nên làm thế nào.

Ăn xong cơm tối, Lăng Trình Tiện đứng dậy trở về phòng, anh mở tủ quần áo rồi lấy hộp quà ra.

Nhậm Nhiễm thấy anh cầm hộp đi tới thì không khỏi đứng lên, Lăng Trình Tiện đưa quà cho cô: “Tặng cô.”



“Qùa sinh nhật?”

“Nếu không phải thì là cái gì?” Qùa bắt gian kẻ nɠɵạı ŧìиɧ sao? Lăng Trình Tiện không muốn nghĩ thêm nữa, càng nghĩ thì anh càng muốn xông tới đập Hoắc Ngự Minh.

Nhậm Nhiễm cầm lấy, cô mở hộp qua ra thì thấy bên trong có một máy tính xách tay.

“Máy tính xách tay của cô lên mạng rất chậm, đổi một cái khó lắm sao?”

Không phải khó, mà là phí tiền. Tiền lương của Nhậm Nhiễm ít như vậy nhưng cô vừa phải nuôi xe vừa phải nuôi sống bản thân, nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nhậm Nhiễm liếc nhìn nhãn hiệu trên máy tính xách tay: “Cái này rất đắt.”

“Tôi có tiền.”

Vâng vâng vâng, ai không biết thứ mà cậu Tư thiếu nhất không phải tiền cơ chứ.

“Tôi tặng quà cho người khác còn đắt hơn.”

Nhậm Nhiễm biết, bất cứ món trang sức nào anh lấy ra đều đủ để cô mua mười mấy cái máy tính xách tay, nhưng anh tùy tiện thì cũng thôi đi, đây lại còn nói ra nữa.

“Cám ơn.”

Lăng Trình Tiện đi đến trước ban công, hai tay anh chống trên lan can, gió lạnh thổi hơi ẩm riêng biệt của suối nước nóng vào góc áo choàng tắm của anh, anh rút tay phải về rồi lấy điện thoại di động ra, gửi mấy tin nhắn cho Tư Nham.

Nhậm Nhiễm đến bên cạnh anh, Lăng Trình Tiện để điện thoại vào túi quần.

“Sợ tôi nhìn trộm à? Nếu có chuyện gì thật thì tôi cũng nhắm mắt cho qua.”

Lăng Trình Tiện nghiêng người sang, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Nhậm Nhiễm từ trên xuống dưới: “Thật vĩ đại, nhưng mà sau này tôi sẽ xen vào chuyện của cô.”

“Có ý gì?”

“Cô không hiểu sao? Chính là chuyện ăn, mặc, ở, đi lại và từ nhỏ cô kết bạn với ai, tôi đều muốn xen vào.”

Nhậm Nhiễm nhíu màu: “Nhàm chán.”

Cô xoay người muốn rời đi, Lăng Trình Tiện kéo cô lại: “Đi đâu đấy?”

“Không còn sớm, tôi phải về nhà.”

“Đêm nay ở lại đây, đừng về!”

Nhậm Nhiễm đẩy tay anh nhưng không được: “Tôi phải về nhà, tôi chỉ ngủ được giường ở nhà thôi.:

“Tôi sẽ là giường của cô, cô ngủ trên người tôi.”

Nhậm Nhiễm không ngừng đẩy anh ra nhưng bị Lăng Trình Tiện ôm đến trước người: “Không phải tối nay cô nên báo đáp tôi hay sao?”