Ục ục ục ục.
Bụng A Liệt nhanh chóng căng ra, cố tình tay chân đều bị trói ở trong nước, căn bản không thể đẩy Nhậm Nhiễm khỏi người được, anh ta hoài nghi Nhậm Nhiễm thật sự muốn ấn chết anh ta.
Anh ta vất vả ngẩng đầu lên: “Cậu tư!”
Âm thanh thảm thiết giống như vịt đực trước khi nhúng vào nồi nước sôi, Lăng Trình Tiện thong thả đi tới gần hồ bơi, không ngừng châm dầu vào lửa: “Để cô ta ấn, tôi không tin cô ta có gan dám gϊếŧ cậu!”
Đây là lời mà một con người sẽ nói sao? A Liệt gần như tắt thở, cánh tay quấn trên cổ anh ta giống như sợi dây leo làm thế nào cũng không cởi ra được: “Chị dâu, tha…”
Những người đứng xung quanh, vung mạnh lưỡi câu, đánh vào người Nhậm Nhiễm, lúc này cô mới chú ý phần đỉnh của lưỡi câu đã được xử lý cẩn thận, sẽ không gây ra tổn thương nào, nghĩ tới những người kia thường xuyên chơi loại trò chơi này, Nhậm Nhiễm không nhịn được có chút ghê tởm, nói với Tống Lạc An ở bên cạnh: “Cởϊ qυầи áo anh ta xuống.”
“Hả?” Tống Lạc An ngẩn người.
A Liệt nghe như sét đánh ngang tai, còn không kịp phản kháng, Nhậm Nhiễm đã túm lấy áo khoác của anh ta.
Tổng Lạc An thấy thế, lập tức hiểu ra, cô ấy một tay lôi kéo cổ áo anh ta, tay còn lại xé rách quần áo anh ta.
Áo khoác bị bọn họ miễn cưỡng lột xuống, Tống Lạc An vội vàng mặc vào người, sau đó cẩn thận cài nút áo.
Lăng Trình Tiện ngồi xổm xuống, hất nước vào mặt Nhậm Nhiễm: “Quan hệ của bạn cô không tồi, hay là để tôi giới thiệu thêm vài người cho cô ta làm quen, cô xem có được không?”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu tư, hiện tại làm quen cũng đã làm quen rồi, anh chắc cũng đã bớt giận, chúng tôi có thể lên rồi chứ?”
“Cô có thể lên, nhưng cô ta thì không được.”
Nhậm Nhiễm sốt ruột nói: “Nếu anh muốn nhắm, thì nhắm vào mình tôi, đừng liên lụy đến người khác.”
Tống Lạc An bị dọa cho xanh mặt, A Liệt vùng vẫy vội bơi về phía thành bơi, đúng là không nên trêu vào phụ nữ, nhất là phụ nữ của đại ca, anh ta không có gan đánh lại cô.
Anh ta chật vật leo lên bờ, cả người ướt đẫm, Phó Thành Kình đưa khăn tắm cho hắn.
“Cảm ơn cậu Phó.”
Nhậm Nhiễm nhìn Tống Lạc An bên cạnh, vươn tay xoa nhẹ vai cô ta vài cái: “Không sao.”
“Nhiễm Nhiễm, tôi không muốn ở đây.”
“Chúng ta đi.”
Nhậm Nhiễm kéo Tống Lạc An tới bên cạnh, cô leo lên trước, có người muốn ngăn cô lại, nhưng lúc này Lăng Trình Tiện vẫn chưa lên tiếng, bọn họ cũng không thể không kiêng nể như vậy. Dù sao Nhậm Nhiễm cũng là mợ Lăng danh chính ngôn thuận, bọn họ không dám đùa giỡn quá trớn.
Một người đàn ông bỗng nhiên bước tới, cởϊ áσ khoác đưa cho Tống Lạc An: “Mau mặc cái này vào, nếu không sẽ cảm lạnh đó.”
Nhậm Nhiễm theo bản năng che chắn cho Tống Lạc An, cô còn có thể trông cậy vào lòng tốt của những người ở đây sao?
“Không cần, trong phòng tôi có quần áo.”
Đám người có cả đàn ông lẫn phụ nữ này đương nhiên sẽ không tha cho Tống Lạc An, bọn họ bắt đầu xúm lại, vòng tròn càng lúc càng nhỏ dần, nước tích tụ trên người Nhậm Nhiễm và Tống Lạc An không ngừng chảy xuống.
Gã đàn ông đứng bên cạnh bỗng nhiên vươn tay, muốn cưỡng ép cởϊ áσ khoác Tống Lạc An ra, Nhậm Nhiễm nghiêng người chặn lại một bước, gã đàn ông dùng sức chộp lấy bả vai cô, nhân tiện còn xé rách áo len của cô xuống một nửa.
Nhậm Nhiễm không mặc áσ ɭóŧ ở bên trong, bị gã lôi kéo như vậy, cả bả vai đều lộ ra ngoài.
Gã đàn ông sợ đến mức vội giật tay về, có người từ trong đám đông lao tới đá vào lưng gã một phát, gã không đứng vững, lập tức ngã thẳng xuống đất,khắp người Lăng Trình Tiện đều là lửa giận, quát lên: “Cút, cút hết cho tao!”
Gã đàn ông vội vàng ở dưới đất đứng dậy, biết rõ tính khí của Lăng Trình Tiện, cho nên một câu cũng không dám nhiều lời.
Phó Thành Kình ra hiệu mọi người rời đi, Tống Lạc An tránh ở phía sau Nhậm Nhiễm, nắm cổ áo không nói lời nào.
Nhậm Nhiễm kéo cô ta tới bên cạnh: “Tớ đưa cậu về.”
“Không cần, tớ tự lái xe về được.”
“Vậy tớ đưa cậu đi thay quần áo.
Cả người Tống Lạc An không ngừng run rẩy, cô ấy ngước mắt cẩn thận nhìn Lăng Trình Tiện, trước đây tính khí của Tống Lạc An vốn không sợ trời sợ đất, đó là bởi vì chưa gặp phải người như Lăng Trình Tiện.
Anh ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ấy, Nhậm Nhiễm đưa Tống Lạc An lên lầu, vừa vào phòng, liền đi chuẩn bị nước tắm cho cô ấy.
Vóc dáng hai người không sai biệt lắm, Nhậm Nhiễm chọn bộ mặc ở nhà đưa cho Tống Lạc An, còn cô ở phòng khách vội vàng tắm rửa một chủ, trở lại phòng ngủ, Tống Lạc An cũng đã mặc xong quần áo.
“Sấy khô tóc đi.”
“Không cần.” Tống Lạc An bước tới ôm lấy Nhậm Nhiễm.
“Lạc An, thật sự rất xin lỗi.”
“Là do tớ ngu ngốc, không đề phòng đã bị lừa đến đây, anh ta tìm tới tính sổ cũng là chuyện bình thường, dù sao ở hôn lễ tớ cũng làm cho anh ta mất hết mặt mũi, chỉ là…” Tống Lạc An vội vàng ngắt lời, có chút không đành lòng: “Nhiễm Nhiễm, ngày tháng sau này cô phải sống thế nào đây? Quá khó khăn.”
Đúng vậy, quá khó khăn.
Nhậm Nhiễm và Lăng Trình Tiện căn bản không phải là người cùng một thế giới.
Cô bị nhà họ Nhâm ép buộc ở cạnh Lăng Trình Tiện, từ này về sau không ai quan tâm đến sống chết của cô, mặc cô ở nhà họ Lăng tự sinh tự diệt.
“Nếu cậu cảm thấy uất ức, vậy thì về nhà đi.”
Lăng Trình Tiện tựa vào cửa, nghe bên trong truyền tới một trận âm thanh thật khẽ.
“Cậu hy vọng hơi ấm gia đình, sẽ chữa lành những tổn thương mà tớ đã chịu sao?” Nhậm Nhiễm nói xong lời này, bản thân tự giễu: “Lạc An, tớ ở đây rất tốt.
So với nhà họ Nhâm, nhà họ Lăng thật sự rất tốt.
Mũi Tống Lạc An có chút chua xót: “Nhưng cái tên khốn kiếp Lăng Trình Tiện kia…”
“Mau về đi, nếu sau này không phải tớ mời, cậu đừng đến đây, tớ tiễn cậu.”
Tống Lạc An nhìn mái tóc vẫn còn ẩm ướt của Nhậm Nhiễm, trong lòng càng thêm có lỗi: “Không cần tiễn, cậu cũng mệt rồi, tớ về đây.”
Khi hai người ra khỏi cửa, đã không còn thấy bóng dáng Lăng Trình Tiện đâu, Tống Lạc An lái xe rời đi, Nhậm Nhiễm vẫn đứng ở cửa rất lâu không đi vào.
Trong lòng cô không hề cảm thấy an toàn, cô sợ những người đó không chịu buông tha Tống Lạc An.
Lăng Trình Tiện đợi ở phòng sách hồi lâu, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Nhậm Nhiễm, anh trở lại phòng ngủ tìm vài vòng, cuối cùng đi tới ban công.
Bầu trời đã sập tối, gió về đêm còn lạnh hơn ban ngày, tấm màn mỏng cũng không ngăn được sự xâm nhập của nó, hai tay anh chống nhẹ lên lan can, nhìn Nhậm Nhiễm ngồi một mình trên băng ghế dài dưới sân, cô đã duy trì động tác này trong một thời gian dài.
Tống Lạc An về đến nhà, lập tức gọi điện cho Nhậm Nhiễm, trái tim vẫn treo lơ lửng suốt dọc đường, cuối cùng cũng hạ xuống.
Lăng Trình Tiện đợi ở trên lầu gần nữa tiếng, Nhậm Nhiễm vẫn ngồi ở đó, giống như một bức tượng điêu khắc.
Anh hơi mất kiên nhẫn đứng lên, trong lòng cảm thấy không vui, hôm nay anh chính là muốn trút giận lên người Tống Lạc An, nhưng một bụng này nghẹn đến bây giờ vẫn chưa tiêu hết.
Nhậm Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên bãi cỏ từ phía sau truyền tới, khói lửa chiến tranh đã lan đến hiện tại, đúng là lửa rừng cháy không bao giờ dứt, gió thổi không bao giờ ngừng.
“Thế nào, cuộc thi câu cá hôm nay có vui không?”
Nhậm Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu tư cảm thấy rất vui sao?”
“Vui chứ, cực kỳ vui, nhưng thời gian ngắn quá, lại ít người chơi, tôi đang tính hôm nào sẽ tổ chức cuộc thi lớn hơn.”
“Được, bây giờ tôi chơi với cậu, cậu thấy thế nào?” Nhậm Nhiễm nói xong, đứng lên: “Có phải thay đồ bơi không? Tôi không chuẩn bị, nhưng tôi có thể cởϊ áσ ngoài ra, cậu tư muốn chơi, cần gì phải tìm người khác, tôi chơi với cậu.”