Sang ngày hôm sau, mới sáng sớm điện thoại Phong Lãnh đã có người gọi. Mà người đó không ai khác là Dương Tiệp. Tuyết Nhi thấy anh trong phòng tắm chưa có ra, tiện tay bắt máy giúp anh.
Vừa áp điện thoại vào tai, cô nghe bên kia nói một tràng không ngừng.
" Phong Lãnh, việc hình chụp của Tuyết Vy và vụ xe tông tôi đã điều tra ra rồi. Quả nhiên là có người bày mưu hãm hại. Người chủ mưu đó là Quân Ý con gái của công ty Quân Nhật. Hóa ra cô ta muốn hại là hại Tuyết Nhi mà nhầm qua Tuyết Vy. Hiện tại tôi đã bắt giữ cô ta cùng hai tên đồng phạm từ tối hôm qua. Cậu muốn xử bọn họ thế nào? Một phát súng gϊếŧ chết hay phải tra tấn? "
Nghe đến câu cuối, sắc mặt Tuyết Nhi tái xanh đi. Cô vội cúp máy, tay đặt lên ngực mà điều chỉnh nhịp thở. Dương Tiệp nói cái gì là " phát súng " với lại " tra tấn ". Cô có chút mơ hồ cộng thêm hoảng hốt lẫn sợ hãi.
Phong Lãnh và ba người kia, rốt cuộc còn có bí mật gì giấu cô và Tuyết Vy?
" Tuyết Nhi, sắc mặt em có vẻ nhợt nhạt. Trong người em có phải có chỗ nào không khỏe? "
Phong Lãnh từ phòng tắm bước ra. Điều đầu tiên trông thấy chính là sắc mặt quá tệ của Tuyết Nhi. Lo lắng cô không khỏe ở đâu, anh vội bước nhanh lại giơ tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho cô.
Nhưng bị gạt ra ngay tức khắc, cô lùi lại, tránh xa anh. Ôm gối ngay trước ngực. Mắt sớm vấy quanh tầng sương mỏng. Thực sự sắp khóc đến nơi.
Anh nhíu mày vì biểu hiện lạ của cô. Muốn dơ tay ôm cô hỏi lí do, cô lần nữa một mực trốn tránh anh đυ.ng chạm. Gương mặt nhanh chóng giàn giụa nước mắt nhìn anh.
"Phong Lãnh, anh và bạn của anh ngoài là tổng giám đốc của một công ty ra thì còn thân phận khác đúng không? "
" Em đang nói gì vậy? "
Anh cau mày thật chặt. Tự dưng cô lại hỏi chuyện này làm anh chột dạ lo lắng. Thân phận kia đã là trước đây, anh cũng không muốn dấu làm gì. Nhưng liệu nói ra rồi, cô có bỏ và rời xa anh khi biết anh đã từng gϊếŧ người không?
" Em nói gì anh hiểu mà. Dương Tiệp vừa gọi điện cho anh. Thấy anh chưa ra nên em tiện bắt máy giùm. Anh ấy có nói là bắt được người hãm hại nhầm giữa em với Tuyết Vy rồi. Là Quân Ý với đồng phạm gì đó. Còn hỏi ý anh là muốn dùng một phát súng gϊếŧ chết hay phải tra tấn "
Tuyết Nhi khóc nấc lên. Cô cũng ngầm khẳng định anh có một thân phận khác rất đáng sợ, là liên quan đến tính mạng của con người.
Phong Lãnh nghe lời cô nói, anh bất động trong giây lát. Mãi một phút sau mới lên tiếng.
" Em muốn biết như thế thì anh sẽ không giấu nữa. Thân phận khác của anh là lão đại của bang Phong Hạo. Nhưng chỉ là trước đây, từ khi ba anh mất, anh nghe theo lời ông ấy mà đã giải tán bang. Nhưng về sau cũng có một số chuyện, anh nhất định phải tự mình thanh toán. Người anh gϊếŧ cũng là những người đáng phải chết thôi "
" Anh gϊếŧ người mà không sợ sự trừng trị của luật pháp sao? "
Tuyết Nhi kinh hãi la lên. Anh cười trừ, tiếp tục nói.
" Luật pháp cũng chẳng là gì. Vì chẳng ai dám động vào người có máu mặt như anh và đám Khắc Hạo. Mà bí mật về thân phận anh che giấu em bấy lâu nay, anh đã nói xong rồi. Em quyết định đi. Nếu em sợ hãi anh thì có quyền rời bỏ anh. Anh sẽ không cản em đâu "
Tuyết Nhi cắn cắn môi nghĩ ngợi. Cô sợ thì sợ thiệt. Nhưng kêu cô bỏ anh thì cô không nhẫn tâm tổn thương anh đâu. Chuyện gϊếŧ người chỉ là trước đây thôi mà. Với lại anh nói người anh gϊếŧ đều là đáng chết.
Vậy nhất định xem ra rất là xấu xa, ác độc.
Cô bỏ cái gối xuống, chùi hết nước mắt. Leo xuống giường. Quan sát hành động của cô, anh cứ nghĩ cô sẽ bỏ đi.
Chịu không nổi sự thật này, anh liền đi đến bên cửa sổ trong phòng đứng đó. Từ hốc mắt chảy ra hai giọt lệ.
Bất chợt có một vòng tay ôm ngang hông anh, siết chặt.
" Anh đừng khóc. Em có bỏ anh đi đâu "
Mặt cô áp vào tấm lưng rộng lớn của anh mà cất giọng dịu dàng đầy ngọt ngào.
Phong Lãnh rất bất ngờ, anh quay người lại nhìn Tuyết Nhi. Ôm trọn cô vào lòng. Cảm nhận hơi ấm từ người cô, cả hai giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu.
Đến khi cô mỏi chân quá, lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này.
" Phong Lãnh, đứng lâu em mỏi chân "
Lời than vãn kia làm Phong Lãnh hoàn hồn. Anh ôn nhu bế Tuyết Nhi trên tay lại giường ngồi.
Cô xấu hổ vì ngồi trên đùi anh nên không dám nhúc nhích một chút nào. Cả người phút chốc liền căng thẳng.
" Tuyết Nhi, quyết định này của em sau này sẽ không hối hận? "
Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói ấm áp của anh.
" Không hối hận vì em yêu anh "
Cô ngửa mặt ra sau, đối diện với ánh nhìn của anh, vui vẻ trả lời. Ánh mắt toàn bộ chứa đựng tia hạnh phúc, chẳng còn lấy tia sợ hãi nào nữa rồi.
" Cảm ơn em, Tuyết Nhi "
" Nhưng anh hứa với em đi. Để cho Quân Ý cùng đồng bọn phải chịu sự trừng phạt của luật pháp. Anh đừng vì có liên quan đến bọn em mà ra tay "
" Được, anh nghe em "
" Tốt quá, vậy anh gọi nói với Dương Tiệp đi "
Tuyết Nhi vui mừng phấn khởi vì anh chịu nghe lời khuyên của cô. Bất giác hôn chụt vào môi anh, nhoẻn môi cười.
" Phong Lãnh, em yêu anh nhiều lắm "