Chương 34

Đến trưa, Tuyết Nhi rủ Tuyết Vy đi siêu thị. Vì siêu thị ở gần nhà nên cả hai đi bộ mà không cần kêu tài xế chở đi. Cầm theo túi xách vui vẻ nhảy chân sáo tung tăng trên đường mà không mảy may để ý đối diện bên kia đường có một ánh mắt cay độc từ trong một chiếc xe chĩa thẳng về phía này.

Lúc còn chỉ khoảng 7m nữa sắp đến siêu thị thì bị ai đó bất ngờ đánh vào gáy ngất xỉu.

" Ai là Tuyết Nhi đây. Cô ta chỉ kêu mình bắt một người "

Hai kẻ đánh ngất kia đang loay hoay bối rối vì nhìn vào gương mặt của Tuyết Nhi và Tuyết Vy. Cả hai cách nhau một tuổi nên có nét tương đồng giống nhau đến chín phần.

Gần y như hai giọt nước.

Nhìn nhìn một lúc thì một tên chỉ đại vào một trong hai.

" Là con này, bắt con này đi. Còn con kia mày vác nó bỏ vào chỗ nào đại đi "

Vì giữa trưa nên ít người qua lại. Không ai hay biết có một vụ bắt cóc đang diễn ra. Cái người mà bọn chúng theo phán đoán chính xác của mình và quyết mang đi lại là Tuyết Vy.

Còn Tuyết Nhi bị vác bỏ vào một đám cây trồng bên vệ đường.

~~~~~~~~~~~

Một tên bế Tuyết Vy đi lại chỗ chiếc xe đang đậu chờ sẵn nãy giờ. Hắn đưa tay gõ cửa kính.

Cửa từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của một người con gái.

" Mau vào xe và làm những gì anh cần làm "

Nói xong thì người con gái đó xuống xe đứng đợi bên ngoài cùng tên còn lại.

Hắn nhanh mở cửa đẩy Tuyết Vy vào ghế phụ và cũng ngồi vào. Tiếp theo hành động của hắn rất ghê tởm.

Hắn cởi bỏ áo mình và quần áo bên ngoài của Tuyết Vy, kéo cô lại gần mình và tạo ra cử chỉ thân mật, tự lấy máy ảnh chụp hình.

Khoảng hơn chục tấm thì hắn mặc quần áo lại cho cả hai. Đem Tuyết Vy đi ra xe và đưa máy ảnh cho cô gái kia.

" Tôi xong việc rồi. Tiền của bọn tôi cô nhớ chuyển khoản đầy đủ. Bằng không cô sẽ gánh lấy hậu quả như vậy "

Hắn ta nói bằng giọng hăm dọa. Xong liền bế Tuyết Vy lại chỗ Tuyết Nhi được đặt ngồi dựa vào cây thả cô ngồi dựa như Tuyết Nhi.

Lật đật nhanh chóng cùng đồng bọn leo lên xe máy rồ ga phóng đi trước khi có ai phát hiện.

Còn cô gái kia đang cầm máy ảnh mỉm cười quỷ quyệt.

" Để rồi coi, Tuyết Nhi cô sẽ bị Phong Lãnh khinh miệt đến chừng nào khi cô bị bôi nhọ như vậy "

Nói rồi cô ta vào xe đạp ga phóng nhanh rời đi khỏi chỗ đó.

Sau khi tất cả bọn người xấu rời đi. Hơn mười phút nữa, Tuyết Nhi và Tuyết Vy dần dần tỉnh lại. Cả hai cảm thấy sau gáy rất đau.

" Chị, sao chúng ta ngồi ở đây "

" Chắc do trưa nắng có tên điên nào đánh ngất chúng ta rồi mang lại đây "

Tuyết Vy ậm ừ đồng ý với suy nghĩ của Tuyết Nhi. Cô chẳng hoài nghi gì nữa. Thế là cả hai đứng dậy tiếp tục đi mua nguyên liệu trong siêu thị.

~~~~~~~~~~~~~~

Ở nhà Phong Lãnh một ngày trời, Tuyết Nhi và Tuyết Vy dường như rất vui vẻ. Hai chị em như hình với bóng, quấn lấy nhau. Kể cả đến tối, Tuyết Nhi ôm chăn gối đòi sang ngủ với Tuyết Vy.

" Này, Tuyết Nhi em mà bước ra khỏi phòng thì đừng có nhìn mặt anh "

Phong Lãnh nằm trên giường tỏ ra giận dỗi. Anh đi làm về mệt, cô không một tiếng hỏi han. Ăn cơm cũng ăn trước cùng Tuyết Vy không đợi anh gì cả.

Giờ còn không chịu ngủ cùng anh. Thật sự tức chết mà.

" Anh đang làm khó em sao? "

Tuyết Nhi để chăn gối lại trên giường. Ngồi một đống nhìn Phong Lãnh trân trân.

" Anh đúng là như vậy. Vì thế em đừng có đi. Ngủ với nhau lâu rồi, nay em sang phòng khác ngủ. Thiếu em anh làm sao an giấc nổi "

Phong Lãnh dùng mấy lời sến sẩm để nói. Anh kéo cô ngã vào lòng mình. Kìm chặt lại không cho đi.

" Anh thật sến súa. Làm em ngại chết mất "

Tuyết Nhi mặt đỏ lên vì ngại. Cô nằm trong vòng tay, áp mặt lên ngực anh mà cảm thấy ấm áp vô tận. Hạnh phúc ngập tràn trong lòng.

" Còn phải ngại. Em phải tập quen dần đi chứ. Sau này ngày nào anh cũng dùng mấy lời lẽ mật ngọt chết ruồi đó nói với em "

Phong Lãnh cúi đầu cụng trán với cô. Môi anh hôn lên môi cô. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, diễn ra trông chốc lát.

" Nhắm mắt ngủ nào "

Tiếp đó anh cất giọng ấm áp, dịu dàng xoa lưng giúp cô để dễ dàng tiến vào giấc ngủ. Ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ rúc vào lòng anh. Mắt cô bắt đầu lim dim rồi khép chặt lại.

Cốc….cốc….cốc…

Có tiếng gõ cửa, Phong Lãnh kéo chăn đắp cho Tuyết Nhi, tránh kinh động đến giấc ngủ của cô. Anh liền bước xuống giường đi lại mở cửa.

" Chị Tuyết Nhi đâu rồi? "

Đứng trước cửa phòng anh là Tuyết Vy. Cô đang cố dòm vào trong để kiếm tìm Tuyết Nhi. Nhưng chả nhìn được gì vì cái dáng cao to kia đã che chắn hết cả tầm nhìn.

" Chị cô đang ngủ. Cô tự mình về phòng đóng cửa ngủ đi đừng phiền đến khoảng thời gian riêng tư của chúng tôi nữa "

Rầm.

Chẳng đợi Tuyết Vy phản ứng kịp, Phong Lãnh đóng cửa cái rầm, khóa trái cửa. Mém nữa là gãy mũi cô luôn.

Bộp.

Bên ngoài, cô giơ chân đá lại cửa trút giận. Lầm bầm vài câu cũng lủi thủi xuống lầu về phòng đóng cửa ôm gối ngủ một mạch.