Chương 33

Một tuần sau.

Vào một buổi sáng đẹp trời, Khắc Hạo và Tuyết Vy đang ăn sáng thì anh cất giọng ấm áp nói với cô.

" Ăn xong, sẽ có tài xế riêng chở em qua nhà Phong Lãnh ở chơi với Tuyết Nhi mấy ngày. Vì tôi phải đi công tác. Có gì em cứ nhắn tin cho tôi. Điện thoại tôi đã tặng em, em biết hết cách sử dụng chưa? "

" Biết rồi, nhưng anh đi ngay hôm nay luôn à "

" Ừ, em nhanh ăn đi. Tôi sắp trễ giờ rồi. Tôi đi trước "

Khắc Hạo hôn nhẹ vào trán cô, đẩy ghế đứng dậy đi thẳng ra xe, quản gia xách vali đi theo phía sau.

Tuyết Vy buồn rầu không muốn ăn nữa. Tự dưng đi công tác mà không báo với cô trước một tiếng, để khi sắp xếp xong mới chịu nói.

Đáng ghét.

Cô bỏ đi lên lầu thu xếp quần áo, lát sau ra xe lêu tài xế riêng anh đã căn dặn chở đến nhà Phong Lãnh.

~~~~~~~~~

Đứng trước cánh cổng to lớn, Tuyết Vy ấn chuông mạnh bạo. Cô ấn quá trời mà không thấy ai ra mở cửa. Mỏi tay, ngồi xổm xuống cạnh chiếc vali.

Hướng mắt nhìn vào bên trong. Ngồi hơn năm phút thì quản gia mới ra mở cửa.

" Cô tìm ai? "

" Tôi đến tìm Phong Lãnh và chị Tuyết Nhi "

Cô lật đật đứng dậy trả lời. Nhìn chằm chằm người trước mặt mình.

" Hiện tại thiếu gia và Tuyết Nhi đang ăn sáng. Không phiền nếu cô gắng đợi ở đây thêm chút nữa. Tôi sẽ vào báo với thiếu gia "

Cô tạm gật gật đầu, quản gia đóng cửa lại quay người bước vào nhà. Vào phòng bếp, quản gia đi lại bàn ăn cúi đầu nói.

" Thiếu gia, có một cô gái khá giống với Tuyết Nhi đang đợi ở bên ngoài nói muốn gặp thiếu gia và Tuyết Nhi "

" Tuyết Vy sao? Em ấy đến đây làm gì chứ? "

Tuyết Nhi nghe quản gia nói, bỏ luôn cả bữa sáng đang ăn dở chạy nhanh ra cổng. Phong Lãnh cũng buông nĩa đi theo phía sau.

Thấy bóng dáng chị, Tuyết Vy mừng rỡ ra mặt. Vẫy vẫy tay chào, miệng cười tươi.

Mở cổng, Tuyết Nhi nhào vào ôm Tuyết Vy thắm thiết. Cả hai nhảy tưng tưng vì lâu ngày mới gặp mặt.

Nhớ lắm luôn.

" Buông ra được rồi. Cô ở đâu thì về đấy đi. Đến đây làm gì? "

Phong Lãnh ghen tuông, ánh mắt hằn học chiếu thẳng vào người Tuyết Vy. Cô cau mày lạnh nhạt lườm lại. Tưởng cô không biết khó chịu khi không được gần chị mình chắc.

Nhận ra bầu không khí quá mức căng thẳng. Tuyết Nhi hắng giọng.

" Phong Lãnh, anh cho Tuyết Vy ở lại đi. Dù gì em ấy cũng mang hành lí tới rồi "

" Anh không thích "

Phong Lãnh sải bước đi lại, lạnh lùng cướp lại Tuyết Nhi trở về vòng tay. Tuyết Vy khinh khỉnh cất lời.

" Anh không thích mặc anh. Nếu muốn đuổi tôi thì hãy gọi điện nói lí do với Khắc Hạo "

Phong Lãnh rít qua từng kẽ răng. Khắc Hạo cái tên chết bầm này. Tại sao lại để Tuyết Vy tới đây phá đám sự riêng tư lãng mạn của người ta kia chứ?

" Hừ…cô định ở mấy ngày? "

" Tôi không biết. Khi nào Khắc Hạo công tác trở về, liền tới đón tôi "

Tuyết Vy từ từ trả lời, không có hấp tấp. Rất ư là bình thản khi đối mặt với Phong Lãnh.

" Này, anh không thể nói chuyện xưng hô với em ấy dễ nghe một chút sao? Còn Tuyết Vy, em cũng vậy nữa. Chị và anh ấy là gì của nhau thì em biết mà. Nên tôn trọng chứ đừng tỏ thái độ. Không hay đâu "

Tuyết Nhi đứng ở giữa nghe hai người bọn họ nói chẳng vừa lòng tí nào. Lên tiếng chỉnh chỉnh sửa sửa cho đôi bên.

" Là anh ta gây sự trước. Cứ hằn học nhìn em như kẻ thù, ai mà ưa nổi "

Tuyết Vy hừ mũi, không phục.

" Cô thì có. Gặp Tuyết Nhi có cần ôm chặt cứng thế không? Đã vậy còn lườm tôi làm gì? "

Phong Lãnh lạnh nhạt nói lại. Cả hai không ai nhường ai cãi nhau dữ dội. Tuyết Nhi phải đứng ra giải hòa.

" Được rồi, anh và Tuyết Vy sắp là người một nhà đó. Đừng có cãi nhau như bà bán cá ngoài chợ nữa "

" Hứ…em không chấp nữa "

" Anh cũng không chấp. Thôi, anh đi đến công ty. Em ở nhà lo liệu cô ta đi "

Phong Lãnh hôn chào tạm biệt Tuyết Nhi rồi buông cô ra. Anh nhận lấy cặp và áo vest từ tay quản gia vào gara lấy xe.

Chạy đến công ty.

~~~~~

Tuyết Nhi nhờ quản gia dọn dẹp cho Tuyết Vy một căn phòng ở tầng trệt.

Phòng ốc được lau dọn gọn gàng sạch sẽ. Giấy dán tường cũng là màu Tuyết Vy yêu thích. Cái giường êm ái khiến cô thích thú không thôi.

Ở đây còn thích hơn ở nhà Khắc Hạo. Vì cô được tự do tự tại chẳng bị sự quản thúc của anh.

" Tuyết Vy, kể chị nghe coi. Làm sao em chấp nhận Khắc Hạo vậy? "

Tuyết Nhi tò mò đóng chặt cửa, phóng lên giường ngồi yêu cầu Tuyết Vy kể. Khi mới nhận tin dữ này gần đây do Phong Lãnh nói cô còn chả tin nữa chứ. Gọi hỏi chính Khắc Hạo thì mới xác minh đúng là thật.

Sốc cực sốc luôn.

" Có gì đâu mà kể hả chị. Là anh ta gạo nấu thành cơm với em. Giúp em nhận ra mình cũng yêu anh ta. Thế là em dễ dàng chấp nhận thôi "

Tuyết Vy nằm dài trên giường chán chường nói.

" Khắc Hạo và em dám ăn cơm trước kẻng? "

Tuyết Nhi hoảng hốt, mắt mở to như không tin vào điều mình vừa nghe thấy.

" Là em lỡ dại chọc giận Khắc Hạo. Anh ta cưỡng bức em rồi đòi chịu trách nhiệm. Mà chị đừng hỏi nữa. Chị mà nói về anh ta hoài em sẽ bùng nổ mất "

Tuyết Vy bật dậy, tóe lên tia lửa trong mắt. Tay đấm mạnh xuống nệm. Nghiến răng nghiến lợi.

Tuyết Nhi nhìn thôi cũng biết chắc chắn em cô đang bực Khắc Hạo về điều gì nên không có hỏi nữa.