" Ư…m…ư..m "
Tuyết Vy mở mắt thức tỉnh, phát hiện mình nằm trong một gian phòng xa lạ. Vô cùng rộng lớn.
Giật mình kinh sợ.
" Cô đã tỉnh "
Một cô hầu lên tiếng. Nhìn có vẻ rất hiền lành, không có ác cảm với cô.
Tuyết Vy bèn ngồi dậy, đặt chân xuống sàn nhà. Thì cảm giác lạnh lạnh tiếp xúc với da thịt vô cùng khó chịu.
Nhưng cô không có ý định rụt chân lên giường.
" Đây là đâu vậy? Sao tôi lại nằm ở đây? Đồ trên người tôi tại sao lại thành thế này? "
Phát giác bộ đồ mình mặc trên người không giống lúc ban đầu. Vội kiểm tra xem bên trong còn mặc đầy đủ không.
Kết quả vẫn còn khiến cô buông lỏng đôi chút.
" Cô là do thiếu gia nhà chúng tôi tốt bụng cho người mang vào. Còn nhờ người giúp cô kiểm tra, thoa thuốc ở lòng bàn chân. Đồ cô mặc là do tôi thay ra "
"À,tiền trong túi của tôi cô bỏ đâu rồi "
Chợt nhớ ra trong túi có tiền. Cô vội hỏi cô hầu nọ.
" Ngại quá, thiếu gia nhà tôi không biết túi cô có tiền, thấy đồ bẩn quá nên bảo tôi ném đi rồi "
Cô hầu ái ngại cúi đầu nhỏ giọng nói.
" Trời ơi, tháng lương của chị và tôi đều biến mất như vậy sao? Cho tôi gặp thiếu gia nhà cô đi "
Tuyết Vy than trời, rồi đòi gặp thiếu gia này nọ kia kia.
" Được, cô mau theo tôi "
Cô hầu dắt cô xuống lầu, đi đến trước một căn phòng.
" Thiếu gia, cô gái đó đã tỉnh. Hiện giờ muốn gặp thiếu gia "
" Tôi biết rồi, cô lui xuống nghỉ ngơi đi"
Bên trong phòng truyền ra tiếng nói lạnh lẽo. Sau đó, cô hầu vâng lệnh lui xuống. Chỉ còn Tuyết Vy một mình ngờ nghệch đứng đó nhìn cách cửa đóng im lìm.
" Cạch "
Tiếng cửa mở ra, cô ngước mắt nhìn thiếu gia nào đó đã tốt bụng cứu cô. Hoá ra là người gặp ở hộp đêm, không cho cô quá giang xe.
" Là anh "
" Cô muốn gặp tôi chỉ để nhận quen biết "
Anh châm biếm, làm Tuyết Vy máu nóng dồn lên não, tức giận lan mọi ngóc ngách từng bên trong tế bào.
Muốn nhào vào đánh cái người ân nhân trước mặt này.
" Không phải, muốn cảm ơn anh. Định kêu anh trả lại số tiền mà anh đã ném đi của tôi "
Khắc Hạo lười nhác mở miệng. Chỉ là con ngươi màu hổ phách chòng chọc nhìn vào cô.
" Anh không muốn trả sao? Số tiền đó khó khăn lắm chị em tôi mới dành dụm được bằng cả tháng lương đó. Tổng cộng tiêu sài chỉ còn lại hai triệu thôi "
Tuyết Vy nói như muốn trào máu họng với cái người này. Quăng mất tiền của người ta mà còn bày ra bộ mặt lạnh nhạt, không quan tâm như vậy.
Thật quá đáng.
" Tôi cứu cô một mạng. Tính ra cô nợ tôi đấy "
Khắc Hạo lạnh nhạt nói, hai tay khoanh trước ngực bày ra bộ dạng lười nhác đối thoại cùng cô.
" Nhưng tôi tiếc mà. Nhưng nếu anh chấp nhặt vậy thì thôi. Tôi chỉ xin anh ở lại đêm nay được không? Ngày mai liền đi "
Tuyết Vy mong mỏi cái gật đầu. Nhưng đáp lại là một chữ tuỳ. Rồi ai đó vào phòng tiếp tục làm việc bỏ lại ai kia đứng nhảy như điên vì mừng.
~~~~~~~~
Sáng hôm sau, tại biệt thự của Phong Lãnh. Mọi người đang tất bật nấu bữa sáng, Tuyết Nhi cũng xin phụ giúp một tay.
Cô không thể ăn không ngồi rồi được. Khó chịu lắm a~~~.
" Tuyết Nhi bê ra bàn đây "
Cô tí ta tí tởn, hai tay bưng phần bánh mì chảo ra đặt ở trên bàn cùng hai cốc nước lọc.
Xong, ngồi ở đó một đống mà chờ Phong Lãnh từ phòng đi xuống.
Mấy cô người hầu cũng dọn dẹp, xong lui hết vào gian nhà sau dùng bữa sáng. Họ không ghét cô, không xa cách, rất thân thiện. Bởi thiếu gia nhà họ đặc biệt mang Tuyết Nhi cô về mà.
" Cô ngồi xuống "
Phong Lãnh vừa đặt chân vào phòng bếp. Cất giọng trầm thấp nói, chủ yếu là lệnh cô bắt buộc làm theo, cấm day dưa.
Tuyết Nhi cũng đành tuân lệnh, miễn cưỡng ngồi ở ghế bên cạnh anh. Mắt liếc thấy anh ăn gì bắt chước ăn theo.
Đó giờ lần đầu tiên cô được ăn bánh mì chảo.
Lúc nãy cô chỉ phụ cắt nguyên liệu chứ nấu món này không hề biết. Tuyết Nhi chỉ biết nấu mì tôm, cơm chiên trứng và vài món ăn thanh đạm, đơn giản.
Ăn xong, cô ngó anh chằm chằm. Tựa như muốn bới lông tìm vết.
" Thôi nhìn tôi, có gì nói thẳng đi "
Phong Lãnh nhấp một ngụm nước, dùng giấy lau miệng. Lạnh nhạt nói.
" À thì…muốn anh chở tôi đến nhà bạn anh gặp Tuyết Vy "
Cắn cắn cánh môi, lấp lửng một chút cô mới nói tròn một câu.
" Cũng được. Hiện tại tôi rãnh "
Phong Lãnh đẩy ghế bỏ đi lên phòng lấy chìa khoá xe.
Tuyết Nhi cũng lẽo đẽo phía sau đuôi.
~~~~~~~
Tuyết Vy nói sáng liền rời đi thì thực hiện đúng như đã nói. Hiện tại lang thang trên đường, không một xu dính túi.
May là Khắc Hạo lạnh lùng kia còn có chút nhân tính không đòi lại bộ đồ anh ta mua cho cô.
Chứ nếu đòi thì cô chắc đập đầu chết tại chỗ quá.
" Chị ơi, em đói quá "
Cảm giác buồn tủi trỗi dậy. Chị ở đâu, Tuyết Vy cô cũng chẳng biết. Nhà cũ thì không thể về, nếu chị về thăm cũng chẳng gặp được.
Ngồi tạm vào ghế đá trên ven đường, Tuyết Vy mắt dáo dác nhìn xung quanh đề phòng kẻ xấu.
" Chị ơi, em muốn gặp chị "
Nước mắt cô tuôn ra khỏi hốc mắt, chảy dài hai bên gò má. Nhìn người ta được chị ở bên dắt đi chơi, cô thấy buồn trong lòng.
Nhưng không được như vậy. Cô phải mạnh mẽ.
Lau hết nước mắt. Tuyết Vy thấy bên kia đường, một quán cơm cần tuyển thêm người.
Lật đật đi sang xin vào làm.
May mắn được nhận. Cũng được bao ăn bao ở nhưng tiền lương rất thấp. Chỉ tám chục ngàn một ngày.
Tuyết Vy nghĩ cần tìm thêm việc gì để làm . Nhanh kiếm tiền để trả anh ta. Tuyết Nhi chị cô sẽ được trở về.