Chương 2

Tuyết Nhi được Phong Lãnh đưa về nhà. Cô như một cỗ máy biết đi, mặc kệ tay bị anh kéo đau đến nhường nào nhưng không hề phản kháng.

Quản gia rất bất ngờ khi thấy thiếu gia dắt phụ nữ về nhà. Bà cứ tưởng thiếu gia nhà bà thích nam nhân. Suốt ngày làm việc rồi đi cùng ba người bạn thân.

Nên suy nghĩ của bà mới thành ra như vậy. Nay thấy vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Tuyết Vy được anh mang về phòng. Yên lặng ngồi trên giường. Tâm trạng cô rất không ổn định. Không biết em cô nó thế nào rồi. Sẽ quay lại căn nhà cũ kĩ, mục nát ở tận nơi hẻo lánh ở chứ.

" Cô thừ người làm gì? Mau đi tắm "

Phong Lãnh cầm một cái áo choàng tắm ném vào người cô. Ánh mắt nhìn cô toàn bộ là khinh thường.

" Anh có thể không đêm nay "

Tuyết Nhi lấp lửng giữa lưng chừng câu nói. Vế sau cô không cần nói chắc anh cũng tự biết.

" Cũng được, nhìn cô quá gầy tôi cũng chẳng hứng thú "

Anh liếc mắt nhìn cả thân thể cô. Tuyết Nhi xấu hổ, vơ vội cái chăn trên giường quấn chặt vào người.

Trong lòng kinh hỉ. May quá anh ta không bắt ép mình. Mà lúc nãy lạnh lùng, ngầu lắm cơ mà.

Sao bây giờ là bộ mặt sắc lang thế kia.

Chợt cô vội rùng mình.

" Đi tắm, rồi đi ngủ "

Bỏ lại câu nói, anh mở cửa đi ra bên ngoài. Nữ nhân kia anh có chút hứng thú nha.

Hai thằng bạn thân trời đánh kia. Chờ đó anh sẽ dần cho bọn nó một trận nên thân. Dám lừa gạt anh đến hộp đêm nói bàn bạc chuyện. Mà tụi nó lại tìm nữ nhân cho anh cùng thằng Khắc Hạo.

~~~~~~~~

Khắc Hạo ra đến bãi đỗ xe, anh thấy bóng dáng kia luôn theo bám anh khiến anh có chút bực dọc.

Nhanh lấy xe, rồi một mạch nhấn ga chạy đi, bỏ lại Tuyết Vy một mình đứng đó.

Cô giậm giậm chân xuống đất trút giận. Môi nhỏ dẫu lên đầy đáng yêu. Cơ hội quá giang xe bị vụt mất rồi.

Trên người lại ăn mặc quá gợi cảm còn lại đi một mình trong đêm tối. Khiến ánh mắt của bọn sắc lang nhìn chằm chằm, tỏ ra vẻ thèm thuồng.

Tuyết Vy cố giữ bình tĩnh, bước chân gấp gáp bước đi. Căn nhà hai chị em cô sinh sống cũng không còn xa nữa. Đi khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới.

" Cô em, có muốn đi với bọn anh không? "

Một tên khốn từ xó xỉnh nào chui ra, doạ Tuyết Vy mém chút nhảy dựng.

" Tránh ra "

" Cô em thật hung dữ, nhưng anh thích "

Hắn ta cười khà khà, vươn tay bắt lấy cổ tay cô. Hoảng hốt, cô muốn la cứu mạng liền bị hắn ta đưa tay còn lại lên bụm miệng.

" ..C..ứ..u ..c ….ứ…u "

Hắn ta kề sát miệng mình vào tai cô, cất giọng dâʍ ɖu͙©, nghe mà muốn tát vỡ mặt hắn.

" Anh sẽ thoả mãn em "

Tuyết Vy sợ hãi, cắn vào tay hắn. Hắn đau quá thả ra, tay kia sờ vào chỗ bị cắn. Cô liền giơ chân đạp vào hạ bộ hắn. Mà là đang mang giầy cao gót, có thể khiến hắn hỏng luôn không chừng. Sau đó một phát đạp hắn rớt xuống sông.

Cô vội bỏ chạy về nhà. Nhưng nghĩ hắn có thể lần đến nhà. Mau chóng thay đồ, mang giày đế bệch, lấy tiền bỏ ống heo ra, nhét vào túi. Tìm con đường tắt khác mà chạy trốn.

~~~~~~~~~

Tuyết Nhi đang ngủ, vội giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm gương mặt cô.

Tuyết Nhi vừa gặp ác mộng. Cô thấy em cô bị một tên bắt được, hắn giở trò đồϊ ҍạϊ . Tim liền đập thình thịch, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi to lớn.

Vội bước xuống giường, đi tìm Phong Lãnh. Thấy cửa phòng nào đó đèn còn mở sáng. Chân trần nhẹ nhàng bước vào.

Nghe tiếng động, anh vội ngẩng đầu.

" Cô sao không ngủ. Hay muốn cùng tôi làm loại chuyện kia "

" Không phải, tôi gặp ác mộng thấy em tôi gặp chuyện. Anh chở tôi về nhà của tôi được không? "

Tuyết Nhi nói, giọng nói chứa đựng rất nhiều lo lắng. Ánh mắt nhìn anh đầy van xin cùng khẩn thiết.

" Tôi không rảnh lo chuyện gia đình cô"

~~~~~~~

Tuyết Vy chạy thục mạng. Đôi giày đế bệch bị xúc đế, cô quăng nó ở một lùm cây, rồi chạy chân trần trên con đường đầy sỏi đá.

Lòng bàn chân đạp phải đá nhọn, chảy máu. Nhưng vẫn phải chạy.

Haizzz…thật tội nghiệp.

Lê cái chân đầy rẫy vết thương, cô không biết tại sao lại đi đến trước một căn biệt thự khang trang, to lớn. Định nhờ giúp đỡ liền kiệt sức ngất tại cổng.

~~~~~

" Cô khỏi lo nữa. Em cô hiện tại ở nhà thằng bạn tôi "

Anh lạnh nhạt nói, cái nữ nhân chết tiệt kia vì lo lắng mà khóc lóc um sùm, còn quậy long trời lở đất. Đập cửa rầm rầm đòi đi ra ngoài.

Báo hại anh nhức hết cả đầu. Không lẽ bóp chết nữ nhân chết tiệt đó cho yên ổn mọi chuyện.

Anh lại phải gọi quản gia đem nhốt cô vào phòng. Còn mình thì chuyên tâm làm việc.

Thật vô tâm nha.

Đến lúc nghe tin thằng Khắc Hạo nói thì Phong Lãnh anh mới nói lại với cô cho có lệ.

" Phù…may quá. Cảm ơn ông trời phù hộ "

Tuyết Nhi nở nụ cười nhẹ, xuống giường đi rửa sạch hết nước mắt, nước mũi trên mặt.

Xong, lại quay ra leo lên giường, yên tâm nhắm mắt mà chìm vào mộng đẹp.