Chương 23

Tuyết Vy trên tay cầm một lon bia đang uống dở. Loạng choạng bước đi trong đêm tối. Cô đã rời khỏi sân rất lâu nhưng Tuyết Nhi chẳng phát hiện.

Cô buồn lắm.

Men say trong người làm mặt cô đỏ bừng bừng. Bước đi không vững, mi mắt lờ mờ không nhìn ra đường trước mặt.

Hiện tại cô đang ở trong vườn cây nhà Khắc Hạo. Nơi đây không có đèn sáng như ở sân, xung quanh tối đen như mực. Tuyết Vy cứ đi cứ đi. Bất chợt vấp phải cây nào đó té ngã đổ cả lon bia.

Cô ngồi đó ánh mắt mờ mịt mông lung nhìn khoảng không gian đen tối trước mặt mà lệ chảy thành dòng.

" Hức..hức….chị ơi "

Chất giọng cô nhừa nhựa, đúng chất của một người say. Bàn tay chống đất đứng dậy.

" Hức….hức..chị đâu rồi "

Tuyết Vy vừa khóc vừa kêu chị. Cô say nên chẳng biết bản thân làm gì. Cứ khóc lóc kêu chị không ngừng.

Mò mẫm đi loanh quanh hết khu vườn để tìm cho ra chị, té không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cười haha rồi đứng dậy đi tiếp.

Cuối cùng cô xiểng tới xiểng lui té uỵch xuống đất. Chép chép miệng rồi nằm ngủ ngon lành.

Khắc Hạo xem camera mọi nơi trong nhà đều không tìm thấy Tuyết Vy. Riêng camera ở vườn ban đêm không thấy được nên anh chắc chắn cô đã đi đến đó

Lấy điện thoại bật đèn pin, Khắc Hạo tìm cô khắp vườn. Mười lăm phút sau mới tìm thấy nơi Tuyết Vy.

Nhìn ai kia ngủ say, Khắc Hạo nén tiếng thở dài. Anh cúi xuống bế Tuyết Vy lên, dựa theo ánh đèn của điện thoại mà đi trở vào nhà.

Lên đến phòng, anh đặt cô ngay ngắn xuống giường, lấy khăn lau mặt cho cô.

" Đừng đi "

Tuyết Vy trong cơn ngủ mê nắm chặt lấy bàn tay đang lau mặt cho mình. Khắc Hạo rụt tay lại, cảm giác mất mát làm cô bật khóc nức nở mặc dù là đang ngủ.

" Chị..chị..chị đừng theo Phong Lãnh…mà bỏ rơi Tuyết Vy…đừng mà..đừng…."

Khắc Hạo thấy cô khóc. Không đành lòng mà đưa tay cho cô nắm. Tìm được cảm giác ấm áp, Tuyết Vy nín khóc mà nhoẻn miệng cười.

" Em sợ bị bỏ rơi thế sao? "

Anh vén vài cọng tóc lòa xòa trước mặt của cô ra sau. Cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

" Tuyết Vy, tôi yêu em mất rồi "

Anh lại hôn lên môi cô lần nữa. Lần này Tuyết Vy khó chịu khi bị hôn, cô ưʍ..ưm…trong miệng.

Điều đó như kí©h thí©ɧ Khắc Hạo. Anh không đơn thuần là hôn nhẹ mà đưa lưỡi sâu vào khuấy đảo. Tuyết Vy nằm mơ được chị cho ăn kẹo mυ"ŧ nên bất giác phối hợp theo anh.

Khắc Hạo mãnh liệt hôn môi Tuyết Vy. Nụ hôn kéo dài triền miên không dứt, đôi môi bị anh dày vò đến sưng đỏ.

Một lúc lâu, mới buông tha cho đôi môi cô. Anh mỉm cười ôn nhu.

" Tôi lỡ làm môi em sưng đỏ. Ngày mai đành dối em bị con gì cắn vậy "

~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau

Mặt trời nhô cao, cái ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm chiếu thẳng vào cửa kính. Cái nắng phản chiếu soi rọi lên mặt của Tuyết Vy đang ngủ trên giường.

Cô hừ hừ trong miệng, khó chịu nhíu mày. Đôi mắt nhập nhèm chớp chớp rồi hé mở, dần dần mới thích nghi với ánh sáng.

Tuyết Vy nhận thức được có gì không đúng. Hình như tay cô đang nắm tay ai đó. Theo phản xạ tự nhiên nhìn vào bàn tay của mình rồi nhìn lại quần áo trên người.

Cô hét toáng lên.

" Áaaaaaaaaa "

Khắc Hạo chói tai, cau mày thức giấc. Anh ngẩng đầu dậy nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.

" Sao vậy? "

" Anh làm gì tôi rồi. Quần áo tôi sao lại là bộ khác. Huhuhu…Đầu tôi đau quá, sao chẳng nhớ gì hết vậy? "

Tuyết Vy ngồi bật dậy, lấy chăn trùm lên đầu giấu mặt đi, nức nở lên tiếng.

Khắc Hạo tưởng chuyện gì to tát, anh kéo chăn trên đầu cô xuống, tường tận giải thích.

" Là em uống say, ngủ ngoài vườn. Tôi mang em vào nhà. Lúc muốn về phòng, em lại khóc lóc nắm tay tôi không buông. Bất đắc dĩ mới ở lại. Nửa đêm em lại nôn mửa. Quần áo em dơ, khó khăn lắm tôi mới thay ra cho em "

" Hôm qua còn xưng cô với tôi nay là em. Thôi xong rồi, anh cũng thấy của tôi hết rồi "

Tuyết Vy dừng luôn tiếng khóc, vận hết hơi sức la hét um sùm.

Khắc Hạo cực kì nhức đầu với tiếng la hét vào buổi sáng.

Anh cáu gắt quát mắng.

" Em câm miệng lại. Tôi thấy thì đã sao? Cùng lắm tôi dùng quãng đời còn lại của mình chịu trách nhiệm với em "

" Anh nói thì dễ lắm. Nhưng chắc gì làm được. Huống hồ tôi và anh đã yêu nhau đâu "

Tuyết Vy ấm ức nói ra. Tay vò vò góc áo cho nhăn nhúm thành hình dạng khó coi.

" Em không yêu tôi? Nhưng em có dám chắc tôi không yêu em? "

Anh lấn tới, đưa tay sau gáy Tuyết Vy kéo đầu cô thấp xuống gần anh. Bốn mắt nhìn nhau.

Cô nhìn xoáy vào mắt anh thấy được tia yêu thương trong đó. Mà chỉ một giây sau lắc đầu chối bỏ.

Tuyết Vy đã nói cô không muốn dây dưa với đám thiếu gia Khắc Hạo. Càng không muốn bản thân mình đi yêu một người trong số đó.

Đơn giản cô không muốn mình bị tổn thương. Vì thiếu gia như bọn họ là người có quyền, có tiền. Hôm nay nói yêu cô, ngày mai nói yêu cô khác, rồi những ngày sau đó,…

Cô không dám tưởng tượng.

Tuyết Vy cô tuyệt đối không bao giờ tin tưởng vào lời nói đầu môi của tất cả đàn ông.

Bởi lời nói chỉ là trót lưỡi, nó có thể thốt ra nhưng hiếm khi làm tròn lời nói.

Tuyết Vy cụp mắt xuống, đẩy Khắc Hạo ra, lạnh nhạt nói.

" Thôi, coi như chuyện này chưa xảy ra đi. Hãy quên đi. Anh không cần chịu trách nhiệm đâu. Giờ anh về phòng đi "

Khắc Hạo im lặng nhìn cô. Một tia rung động anh cũng không tìm ra trong mắt cô.

Cho dù anh có lạnh lùng đến đâu cũng đổ gục trước cô nhưng tại sao cô không chịu đổ gục anh.

Có phải trái tim cô qua sắt đá. Tính tình ương bướng, khó bảo nên không biết rung động là gì không?