Chương 17

" Tuyết Nhi, hôm nay cô ăn mặc đẹp một chút, lát nữa tôi đưa cô đến gặp bà tôi "

Vừa thức dậy, Phong Lãnh đã căn dặn Tuyết Nhi. Anh thật sự đang rất phiền não về người bà đáng kính của mình cứ mãi bắt anh dẫn bạn gái về thăm bà, bà đã gọi điện thúc giục anh hết thảy trên chục lần.

Buộc anh không muốn cũng phải nghe theo.

Nên hôm nay anh đành mượn Tuyết Nhi làm bình phong đóng giả bạn gái.

" Gặp bà anh làm gì? "

Tuyết Nhi hơi ngơ ngơ hỏi lại. Kêu cô đi gặp là có ý gì chứ?

" Lắm lời, tôi nói sao cô nghe vậy đi. Đến nơi sẽ biết "

Phong Lãnh gắt gỏng, bực dọc đi ra khỏi phòng.

" Không trả lời cũng được mà. Nhất thiết gì anh nổi nóng với tôi? "

Tuyết Nhi bĩu môi, nhanh tay xếp gọn chăn gối của cả hai.

Sau khi xong việc, cô mở tủ quần áo tìm cho mình bộ đồ thích hợp theo ý anh.

Tìm tới, tìm lui, tìm xuôi, tìm ngược, cuối cùng cô đã chọn ra được một bộ đầm xòe hai dây xếp ly màu đỏ.

" Đi thay ra thôi "

~~~~~~~

Phong Lãnh ngồi ở ghế sofa trong phòng khách chờ đợi.

Anh tùy ý lật lật tờ báo hôm nay để trên bàn. Miệng bất giác nhoẻn nụ cười lạnh thấu xương.

" Ha, những gì ông cướp đoạt đều mất trắng. Đúng là quả báo ông phải gánh "

Đập tờ báo xuống bàn, dòng chữ tiêu đề in đậm hiện lên rõ nét với tin tức cực sốc.

" Giám đốc công ty Trương Quân bị kẻ thù thanh toán, chết không tốt đẹp. Công ty bị phá sản, lộ ra nhiều vụ buôn bán trái phép khiến cho vợ con vì nợ nần mà treo cổ tự tử "

" Tôi xong rồi "

Tuyết Nhi đi từ trên lầu xuống. Hôm nay cô ăn mặc đẹp, trang điểm sương sương khiến Phong Lãnh vừa ngoái đầu nhìn lại cũng phải đứng hình vài giây.

Bởi vì vẻ đẹp trong sáng thuần khiết của cô. Rất hợp với gu chọn cháu dâu của bà anh.

" Đi thôi "

Anh kéo tay cô ra xe. Vừa tống cô vào xe vừa dặn dò.

" Lúc gặp bà tôi, cô phải diễn cho tốt. Đừng để bà tôi phát hiện sơ hở "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên đường đến nhà bà Phong Lãnh, anh có ghé qua siêu thị mua một ít trái cây.

Tuyết Nhi thấy anh chu đáo như vậy thì cũng biết anh kính trọng, yêu quý bà mình thế nào.

Chỉ sau nửa tiếng lái xe, cuối cùng đã đến nhà bà anh.

Nhà bà không to như biệt thự nhà anh. Được xây nên theo những ngôi nhà hồi xưa. Nhưng nhìn sơ qua có cảm giác gần gũi rất nhiều so với mấy căn biệt thự đồ sộ.

Căn nhà nhỏ có màu xanh nhạt, mái ngói lợp đơn sơ. Phía trước sân nhà lát gạch đan, đặt toàn là chậu cây cảnh.

Cổng rào được làm từ kẽm. Trên cổng rào còn có mấy dây leo quấn quanh.

Rất đẹp mắt.

Cả hai bước xuống xe, anh lớn tiếng gọi.

Giọng nói tràn đầy thâm tình, ấm áp vô tận qua hai tiếng.

" Bà ơi "

Từ trong nhà một cụ bà tóc đã trắng xóa tầm khoảng 70 tuổi đi ra mở cửa. Nhìn bà trông vẫn rất khỏe mạnh.

" Cháu trai, cháu chịu về thăm bà già này rồi sao? "

Bà cười đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy anh nói lời chào cũng như đang trách móc.

Vì lâu rồi Phong Lãnh không về đây thăm bà.

" Chào bà, cháu là Tuyết Nhi "

Tuyết Nhi nhìn thấy màn cảm động của tình bà cháu cũng không cầm nổi nước mắt, nhưng nhanh chóng lau đi, cúi đầu chào bà.

" Cháu dâu con dắt về sao? "

Buông anh ra, bà quay sang nở nụ cười phúc hậu nhìn cô làm cho những vết nhăn trên mặt xô lại với nhau nhưng chẳng làm xấu đi vẻ đẹp lão của bà.

Bàn tay nhăn nheo của bà vươn lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tuyết Nhi.

" Đúng ạ "

Phong Lãnh lên tiếng xác nhận.

" Đúng thì tốt. Hai đứa vào nhà nhanh đi "

Bà vừa dứt lời, anh liền xách giỏ trái cây đi vào trong trước. Phía sau là Tuyết Nhi nắm tay bà từng bước dìu bà trở vào nhà.

" Bà với anh ấy ngồi uống nước đi. Con vào trong gọt trái cây cho "

Tuyết Nhi kéo ghế cho bà ngồi xuống. Cầm bình nước rót ra hai ly. Một cho bà và một cho Phong Lãnh.

" Cháu ngồi uống nước trò chuyện với bà. Còn trái cây để cho thằng Lãnh nó gọt "

" Nhưng..anh ấy đâu biết gọt "

Cô hơi lấp lửng, vì ở nhà anh toàn có người hầu kẻ hạ. Mấy việc vặt này anh chưa đυ.ng tay bao giờ?

" Không biết, nó cũng phải gọt. Lâu rồi mới về thăm bà già này, nó không thể gọt cho bà già này miếng trái cây ăn mát lòng sao? "

Bà hơi trách móc. Phong Lãnh bấy lâu lạnh lùng giờ phải cúi đầu tuân theo.

Anh nói với giọng ấm áp lấy lòng bà.

" Thôi bà bớt giận. Cháu sẽ gọt cho bà ăn. Tuyết Nhi ngồi nói chuyện với bà đi "

Dứt lời, bóng dáng Phong Lãnh mất hút cùng với giỏ trái cây.

Tuyết Nhi ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi xuống.

Bưng ly nước nhấp một ngụm, cô chăm chú nghe câu hỏi của bà.

" Thằng Lãnh và cháu gặp nhau ở đâu? "

" Dạ, anh ấy gặp cháu ở trong hộp đêm. Lúc đấy cháu và em gái bị người ta lừa gạt tẩm thuốc mê bán vào trong đó. May là lúc đó anh ấy cùng bạn mình bao một phòng Vip sang trọng ngồi uống rượu. Cháu và em gái bị họ đẩy vào bắt phục vụ. Chúng cháu cầu xin anh ấy giúp đỡ nên anh ấy bỏ tiền ra chuộc cháu và em gái ra ngoài. Từ hôm đó, cháu đã ở cùng anh ấy "

Cô thật thà kể ra chẳng giấu giếm điều gì.

Bà anh nghe xong liền đập bàn.

" Lũ nào khốn nạn, ác nhơn thức đức như vậy? Thấy con người ta đẹp hiền lành lại lừa gạt. Phù…phù.."

Bà thở hổn hển vì sự tức giận. Sau đó đợi cho nhịp thở ổn định, bà liên tục hỏi tiếp.

" Vậy thằng Lãnh nó thích cháu từ cái nhìn đầu tiên sao? "

" Hai đứa có vượt qua giới hạn gì chưa? "

" Nó có hay bắt nạt cháu không? "

" Tuyết Nhi "

Cô chưa kịp trả lời hết câu hỏi của bà thì tiếng hét vọng ra phía gian bếp dọa cô sợ hết hồn.

" Bà đợi cháu vào xem anh ấy thế nào? "

Tuyết Nhi rời khỏi ghế, cúi đầu chào bà rồi vào bếp tìm anh.

" Anh làm gì hét tên tôi dữ vậy? "

" Đứt tay. Cô giúp tôi cầm máu băng vết thương lại đi "

Phong Lãnh hơi cáu. Anh chỉ mới gọt xong một miếng lê đã bị đứt tay.

Hừ…

Tuyết Nhi lắc lắc đầu. Cầm lấy ngón tay trỏ bị đứt của anh cho vào vòi nước rửa sạch.

" Chờ tôi ra lấy băng cá nhân "

Nói rồi cô bỏ ra ngoài.

" Bà ơi, bà có băng cá nhân không? "

" Bà để trong cái hộp đặt ở trên đầu tủ bếp. Mà thằng Lãnh nó đứt tay hả cháu?"

Bà anh đang ngồi xem cải lương chiếu trên tivi nghe cô hỏi nên trả lời ngay.

" Dạ, anh ấy do không cẩn thận "

" Ôi, ái thằng này! "

Bà than thở một tiếng rồi lại chú tâm vào tivi xem tiếp cải lương.