Chương 16

Thời gian thấm thoát trôi qua. Tuyết Nhi ở nhà Phong Lãnh đã là một tháng.

Cuộc sống hằng ngày của cô trôi qua rất êm ả. Người hầu trong nhà cũng không còn ai chán ghét cô nữa.

Bọn họ đã vui vẻ, cởi mở với cô hơn trước. Điều này làm cô cảm thấy rất vui.

Mang theo tâm trạng vui vẻ Tuyết Nhi cùng với quản gia và người hầu chuẩn bị cơm tối.

Phong Lãnh từ công ty trở về nhà. Nghe trong bếp có tiếng Tuyết Nhi. Anh sải bước đi đến.

" Tuyết Nhi, cô theo tôi lên phòng "

Nghe tiếng gọi của Phong Lãnh, Tuyết Nhi và mấy người trong bếp giật mình.

" Thiếu gia đã về "

Bọn họ cúi đầu chào Phong Lãnh rồi tiếp tục nấu nướng dọn dẹp. A Nhã một trong số đó huých tay Tuyết Nhi thì thầm.

" Em mau đi đi. Trơ ra đó không khéo thiếu gia lại nổi giận là không xong đâu "

Tuyết Nhi tháo tạp dề, rửa tay sạch, chạy lại chỗ anh. Vươn tay cầm cặp và áo vest giúp anh.

" Đi thôi "

Lên đến phòng, Phong Lãnh ngồi dựa vào thành giường, nới lỏng cà vạt trên cổ áo, anh mệt mỏi xoa mi tâm, mắt khẽ nhắm hờ yên tĩnh.

Tuyết Nhi thấy anh mệt cũng không dám nhiều lời. Cô để cặp anh lên bàn, áo vest móc lên giá treo, rồi xoay người đi về phía phòng tắm.

Cô muốn giúp anh pha nước ấm.

" Phong Lãnh, tôi pha nước cho anh rồi. Anh mau vào tắm đi "

Lát sau cô đi ra, rón rén lại gần giường, lay lay vai anh.

Anh mở mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói.

" Tôi biết rồi. Mà tôi đã ra ngoài dùng bữa tối cùng đối tác nên bữa tối hôm nay cô một mình ăn đi "

" Ừ "

Tuyết Nhi ừ một tiếng, lẳng lặng bỏ xuống bếp.

Uổng công cô làm một bữa ăn ngon nhiều món như vậy. Anh lại không ăn cùng. Một mình cô ăn có hơi lãng phí.

Cô sẽ ăn cùng mấy người hầu trong nhà vậy. Có như vậy mới đỡ cô đơn hơn và thức ăn sẽ chẳng lãng phí tí nào.

Quyết định đó quả là sáng suốt.

~~~~~~~~~~~~~

Tuyết Vy dạo này ở nhà Khắc Hạo im lặng lạ thường. Cô không hay cùng anh tranh cãi nữa.

Hễ cứ làm việc xong cô lại chui rút lên trên phòng. Thấy Khắc Hạo ở đâu là tránh không buồn chào hỏi.

Lí do là trong nhà anh từ đâu có thêm một cô gái do anh mang về nhà.

Cô gái đó tên Trình Uyển Uyển, là em gái nuôi của Khắc Hạo. Nhan sắc của cô ta cũng không phải tầm thường. Đẹp một cách mĩ miều, kiều diễm.

Lay động lòng người.

Nhưng tính tình chả ưa tí nào. Đanh đá, chua ngoa, độc mồm, độc miệng, đặc biệt rất thích vu oan người khác.

Bởi vì vậy, Tuyết Vy bị vu oan hết thảy ba bốn lần, bị phạt hơn chục cây roi.

Mỗi lần cô minh oan thì Khắc Hạo không tin. Cho rằng cô ngụy biện chối bỏ. Đỗ lỗi cho Uyển Uyển.

Làm trong lòng cô ngày càng ấm ức sắp phát điên rồi.

Anh ta cớ gì tin lời Trình Uyển Uyển đó vô điều kiện như vậy mà không tin cô.

Nếu đã như vậy, cô không còn lí do gì ở đây nữa. Tuyết Vy đã quyết định xong xuôi, sống ở đây hết hôm nay, cô sẽ dọn ra ở trọ.

Cô chẳng sợ mình chết đói vì mỗi tháng Khắc Hạo đều trả tiền công cho cô chứ không hề cho cô làm không công.

Đúng là có qua có lại. Không ai nợ ai.

Dọn dẹp xong đống chén đĩa, Tuyết Vy rửa tay sạch sẽ, đi ra phòng khách.

" Khắc Hạo, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi nhà anh "

Khắc Hạo gập quyển sách đang đọc dở, ngước mắt nhìn cô, chậm rãi mở miệng.

" Cho tôi lí do "

" Chịu không nổi anh và cô ta ức hϊếp tôi "

Tuyết Vy cười như không cười. Ánh mắt sâu thẳm nhìn anh đầy sự khinh khi.

" Ức hϊếp? Tôi và Uyển Uyển từ khi nào đối với cô như vậy? "

Đôi mắt sắc lạnh của anh híp lại một đường, đăm đăm nhìn trực diện khiến Tuyết Vy cảm nhận được nguy hiểm đang vây quanh.

" Vu oan, phạt roi tôi, đó không phải ức hϊếp chứ là gì? Cô ta nói thì anh tin, tôi nói thì anh không tin lần nào. Chỉ vì tôi là người ngoài, cô ta có danh xưng là em gái nuôi nên anh một mực tin tưởng chả cần tra rõ. Anh xử phạt tôi như vậy thì công bằng của tôi ở đâu đây? "

Tuyết Vy không hề sợ sự nguy hiểm anh đang dành cho cô. Bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu cô đều bộc phát ra hết.

Chả thèm nghe Khắc Hạo nói thêm lời nào, cô quay phắt bỏ lên phòng thu xếp đồ đạc.

~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau

Tuyết Vy nói là làm. Cô kéo theo vali rời khỏi nơi mà cô cho là đáng ghét. Cô lang thang tìm phòng trọ, nhưng mỗi nơi cô đều ghé qua bọn họ nói có người thuê phòng hết rồi.

Tuyết Vy đi đến rụng rời tay chân mà cũng không tìm được.

Ông trời đang bạc đãi cô sao?

Thôi thì nghỉ tí rồi đi tiếp.

Tìm đến một chỗ sạch sẽ ở vệ đường, đặt mông ngồi xuống, cô phe phẩy cái tay quạt quạt cho mát cái mặt.

Chợt từ xa có đôi vợ chồng trung niên chạy bộ đến, họ nhìn cô lúc lâu. Người phụ nữ cất tiếng.

" Cô gái, con đang giận chồng bỏ nhà đi đấy à? "

Tuyết Vy mặt nghệch ra, cô thật không thể tiếp thu nổi cái lời kia.

" Con không nên vì chuyện giận nhau mà bỏ đi như vậy. Nếu không người chịu thiệt thòi là con đó "

Chưa chi đã bị người đàn ông bồi thêm một câu làm Tuyết Vy khóc không ra nước mắt.

Hai người này có phải quan tâm người dưng như cô quá mức không vậy?

" Mà hình như chồng con đang kiếm con kìa, ta thấy chàng trai ấy đang tiến lại đây. Thôi chào con nha! "

Thế là đôi vợ chồng ấy cười hiền nhìn cô rồi tiếp tục cùng nhau chạy bộ.

Tuyết Vy dở khóc dở cười. Cô có chồng khi nào chứ? Lại còn có chồng đến kiếm.

Ôi mẹ ơi, đừng đùa Tuyết Vy cô thế chứ?

" Tuyết Vy, về nhà thôi "