Chương 14.

Tuyết Nhi từ khi trở về nhà, cứ thơ thơ thẩn thẩn. Cô mãi mê suy nghĩ về buổi tiệc mà Phong Lãnh nói.

Cô mường tưởng ra nơi đó có rất nhiều thức ăn ngon. Có nhiều người giàu có đến tham dự.

Nói chung là đông vui náo nhiệt.

Cô cũng muốn đến nơi đó cùng anh một lần cho biết. Nhưng với thân phận và địa vị cô có tư cách gì để đi chứ.

Phong Lãnh vừa mới tắm xong, trên người còn mập mờ hơi nước. Mà anh chỉ khoác áo choàng tắm chứ không hề mặt đồ hẳn hoi.

Tuyết Nhi ngồi trên giường, bất chợt ngẩng mặt lên nhìn. Cô hoàn toàn ngây ngốc, vẻ mặt còn hồng hồng.

Mím môi, cô cảm thán rằng.

Phong Lãnh, anh thật mị hoặc, cuốn hút. Tôi sắp mê mẩn anh rồi.

" Nhìn đủ chưa? "

Phong Lãnh lạnh lùng đi lại, ghé sát mặt hỏi.

Tuyết Nhi hoảng hồn, giật mình, lắp bắp nói loạn xạ.

" Nhìn…anh..nhìn được cái gì? "

" Không nhìn được gì, vậy tại sao má lại đỏ, hơi thở gấp gáp như thế? "

Phong Lãnh cười mỉa, lại phía tủ đồ, anh chọn cho mình bộ vest màu đen thêm cái cà vạt sọc xanh.

Đoạn định quay mặt muốn vào phòng tắm. Liền bị tiếng nói của Tuyết Nhi ngăn cản bước chân.

" Phong Lãnh, anh có thể cho tôi theo không? "

" Không. Mau đi ngủ "

Phũ phàng trả lời. Không đợi cho câu nào thốt ra từ miệng cô, anh đã lạnh lùng bỏ đi vào phòng tắm, đóng cửa.

Tuyết Nhi thở dài, tự an ủi bản thân.

" Anh ta không cho mình đi cũng phải thôi. Người như mình sao xứng để đi cùng chứ. Thôi, ngủ cho lành "

Cô nằm xuống đắp chăn ngăn gối. Miệng vẽ ra nụ cười dịu dàng, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng. Mi mắt chớp vài cái rồi từ từ khép chặt. Một phút sau, đã nghe tiếng hít thở đều đều, chứng tỏ cô đã say giấc nồng.

Phong Lãnh thay đồ xong xuôi từ phòng tắm đi ra. Anh nhìn về phía giường thấy cô đã ngủ.

Không tự chủ mà lẩm bẩm vài câu.

" Đúng là nghe lời "

~~~~~~~~

Dương Tiệp, Đình Vũ có mặt tại nhà Khắc Hạo từ rất sớm. Cả hai không ngừng tìm cách gặp mặt Tuyết Vy nhưng đều không thành.

Mặt lạnh Khắc Hào lười nhác ngồi ì trên ghế sofa. Cặp mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn phía đối diện.

Môi mỏng khẽ nhếch để lộ hàm răng trắng tinh.

" Đến cùng là tìm tôi hay cô ta? "

" Đương nhiên là cậu "

Dương Tiệp nhanh nhảu mở miệng. Huých cùi chỏ vào hông Đình Vũ bên cạnh, nháy mắt ra hiệu.

" Nói gì cho cậu ta hài lòng đi "

Đình Vũ gật gật, đưa tay che miệng ho nhẹ một cái.

" Tìm cậu thôi. Mà gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi "

Khắc Hạo vẻ mặt hoà hoãn đôi chút. Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Đã là 7h30. Còn nửa tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu diễn ra.

" Phong Lãnh đã đến trước rồi. Mau đi thôi "

Dương Tiệp chậm rãi đứng dậy. Đi ra sân xỏ giầy vào, anh lại chỗ xe đậu, mở cửa lên xe.

Khắc Hạo và Đình Vũ tương tự. Phút chốc, ba chiếc xe đã chạy khỏi biệt thự.

Tuyết Vy đứng trên ban công phòng mình, đưa mắt dõi theo nhìn xuống sân.

Bất giác khoé miệng cong cong thành hình bán nguyệt.

Nhấc chân bước đi. Cô rón rén chạy nhanh xuống nhà. Nhân lúc quản gia chưa đóng cửa, cô lẻn trốn đi.

Cảm giác thoát khỏi l*иg giam lạnh lẽo kia thật tuyệt.

Một mình tự do tự tại đi trên dòng đường tấp nập người qua lại. Cô hết ngó đông rồi lại ngó tây với nét mặt tươi cười rạng rỡ. Cảm giác hiện tại của cô thật thích, tâm trạng lại sảng khoái.

Cô không ngờ thành phố về đêm đẹp đến vậy. Trước đây, do bận bịu nhiều việc lấy đâu ra thời gian cho cô tận hưởng khoảng khắc tuyệt đẹp này.

Đi đến chân mỏi nhừ, Tuyết Vy chợt nhận ra do ham vui nên cô lạc mất đường về nhà Khắc Hạo rồi.

Cô chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Bản mặt lúc này đanh lại cực kì khó coi.

~~~~~~~~

Đám người Phong Lãnh ở buổi tiệc quan sát nhất cử nhất động của ông ta. Nhưng không thấy điểm bất thường nào, nhíu mày nghi hoặc.

" Ông ta còn chưa định diệt trừ cậu sao? "

" Không đâu. Ông ta không để lộ sơ hở chỉ là đánh lừa chúng ta thôi. Thật ra, vài người ở buổi tiệc này có vấn đề "

Phong Lãnh điềm tĩnh nói, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn ông ta đang cười nói trò chuyện cùng mọi người mà trong lòng ngập tràn ý hận.

" Bằng "

Một viên đạn từ đâu bay thẳng lại bàn của Phong Lãnh. Cả bốn người bọn anh kịp thời né được, Khắc Hạo rút súng ở thắt lưng ra chĩa thẳng phía trước.

Bóp cò một cái, viên đạn xuyên thẳng vào mi tâm của tên bắn lén bận đồ phục vụ.

" Đúng là vừa mới dứt lời, sói đã vội vàng nhảy ra bắt mồi "

Đình Diệp băng lãnh nói, tìm kiếm mục tiêu mà bắn hạ hết bọn chúng.

" Bằng….bằng…bằng "

Tiếng súng liên tục phát ra khiến mọi người ở buổi tiệc hoảng sợ. Kẻ tháo chạy, người ngồi thụp xuống đất dùng hai tay bịt tai lại mà khóc mếu máo.

Ông ta từ lâu đã trang bị cho mình một khẩu súng ngắn được giấu sẵn trong người.

Chờ đợi thời cơ thích hợp ra lệnh cho bọn thuộc hạ rồi ông ta lẻn tìm một chỗ trốn, canh mà bắn lén Phong Lãnh.

Sau khi hạ hết bọn chúng, Phong Lãnh quay sang hỏi Khắc Hạo.

" Ông ta đâu? "

" Đã không thấy từ lúc chúng ta bị bắn lén "

" Lão già chết tiệt "

Bốn người lục soát tìm ông ta trong đám người ngồi ở dưới đất. Nhưng đâu ai ngờ rằng, ông ta trốn dưới gầm bàn giương súng nhắm ngay chân của Phong Lãnh chuẩn bị nổ súng.

" Bằng "

Phong Lãnh cảm nhận có thứ gì đó đến gần mình, nên lúc ông ta nổ súng theo bản năng anh xoay người né tránh.

Sắc mặt tối đi, lạnh lùng chĩa súng ngay nơi ông ta trốn, cất tiếng.

" Lão già, ông mau lếch xác ra đây đối mặt với tôi. Đừng có tiểu nhân như vậy, giở trò bắn lén. Ông thật đáng khinh "

Phía dưới gầm động đậy. Tiếp đến là thân hình béo ục ịch của ông ta chui ra.

" Khá khen cho cậu không hổ danh là con của Phong Nhân "

" Câm miệng. Ông không có quyền nói tên ba tôi "

" Hahahaha……không có quyền sao? Ông ta là cái thá gì chứ? Sao cái gì ông ta cũng có được kể cả Thu Anh- mẹ cậu "

Ông ta cười một tràng khó nghe. Đay nghiến cất lời. Súng trong tay giương lên, ngay thẳng mi tâm của Phong Lãnh.

" Tôi cùng cậu dùng một viên đạn để cược mạng sống. Cậu dám không? "

" Được thôi. Ông sớm phải chết trong tay tôi rồi. Nhưng vì ba tôi trước lúc chết trăn trối rằng tôi đừng gϊếŧ ông. Nhưng mà hôm nay tôi không vì lời nói của ba tôi mà tha cho ông nữa. Ông dám động đến tôi còn sỉ nhục người đã khuất thì ông chết rất khó coi "

Phong Lãnh cũng chĩa súng ngay mi tâm ông ta. Cả hai trong tư thế chuẩn bị bóp cò.

" Bằng "

Phong Lãnh nhanh hơn ông ta một bước nên viên đạn đã xuyên thẳng mi tâm ông ta khi ông ta đang trong tư thế bóp cò.

" Áaaaa"

Tiếng súng phát ra rợn cả người, kèm theo tiếng la thất thanh như muốn lũng màng nhĩ. Tiếp đến là thân thể béo ục ịch kia ngã phịch xuống đất, mắt mở to.

Chết không nhắm mắt.

" Tôi mệt rồi. Các cậu xử lí mấy cái xác này đi. Còn những người kia bảo họ câm miệng và cút đi "

Đám người kia bắt gặp dáng vẻ đáng sợ của Phong Lãnh cũng không ai dám lên tiếng.

Ổn định nhịp tim mà dìu nhau ra ngoài.

Họ đã từng nghe mọi lời đồn về Phong Lãnh là lão đại của bang Phong Hạo.

Gϊếŧ người không ghê tay.

Nhưng anh chỉ gϊếŧ những kẻ đáng chết chứ chưa bao giờ gϊếŧ người vô tội.