Chương 13

Tuyết Vy vào sáng sớm đã dậy, gấp chăn, xếp gối, vscn, chải tóc búi lên. Cô lục đυ.c một mình đi xuống nhà.

Tìm máy hút bụi dọn vệ sinh, lau chùi bóng loáng mọi thứ. Lăn xăn xách bình tưới ra ngoài tưới cây trong vườn.

Loay hoay một mình, làm tất mọi việc, bây giờ đầu cô quay mòng mòng vì vừa đói, vừa mệt.

Đi vào nhà, cô ngã người trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

Khắc Hạo từng bước từng bước đi trên bậc thang bước xuống, điểm dừng chân của anh là tại phòng khách.

Nhìn thấy cô nằm vật ra đó, anh nhíu mày, lấy chân đá đá cô.

" Ngồi dậy mau "

Tuyết Vy lồm cồm ngồi dậy. Không còn sức lực, chân tay đều rã rời. Chống tay đứng lên, đầu óc có chút mụ mị, mơ mơ hồ hồ, tầm nhìn mờ dần, không rõ thực hư.

Đột nhiên cô ngã xuống ghế, ngất đi.

~~~~~~~~~~~

Vị bác sĩ có gương mặt già nua, trông rất phúc hậu, tay thu dọn mấy thứ đồ bỏ vào hộp y tế.

Cầm lên, ông cất giọng trầm thấp nói.

" Cô ấy không sao? Chỉ là kiệt sức ngất đi thôi "

Khắc Hạo gật đầu cảm ơn rồi ra lệnh cho quản gia tiễn vị bác sĩ.

Anh ngồi xuống mép giường, nhìn Tuyết Vy một lúc lâu, tự dưng cơn bực tức trào lên, không nói không rằng, thẳng tay đánh vào đầu cô.

" Tỉnh dậy mau "

Tuyết Vy vầng trán nhíu lại một cái, mi mắt khẽ động, chớp chớp mở ra.

Bản mặt phóng đại của anh đập vào mắt khiến cô giật mình hét chói tai.

" Anh sao ngồi cạnh tôi "

Dứt lời, cô bật dậy ngay tức khắc, lấy cái gối ném anh.

Khắc Hạo bắt được, chọi thẳng vào gương mặt khả ái đang trừng anh.

" Tôi hỏi cô làm gì cho kiệt sức đến ngất mới đúng? "

" Còn không phải làm việc nhà không công cho anh sao? "

Tuyết Vy xoa xoa mặt vài cái, bỉu môi khinh khỉnh trả lời.

" Cô cũng nhiệt tình thật. Chưa ăn đã làm "

Khắc Hạo xiên xỏ. Anh tỏ vẻ hờ hợt khi trông thấy sắc mặt kém cỏi của cô.

Thật là tức nổ đom đóm mắt. Đã làm cho rồi không cảm ơn lấy một tiếng còn cố ý xiên xỏ, khıêυ khí©h cô.

" Ờ, tôi nhiệt tình vậy đó. Giờ anh đi ra đi, nhìn anh tôi càng mệt "

Cô trùm chăn, đuổi anh ra ngoài. Bản thân đánh thêm một giấc nữa cho khoẻ.

~~~~~~~~~~~

Phong Lãnh ngồi ở sofa tuỳ ý cầm tờ báo lên đọc vài tin tức. Mắt liếc thấy Tuyết Nhi ngồi kế bên gục mặt buồn thiu, anh lên tiếng.

" Cô hôm nay lại làm sao? "

" Không biết nữa, tự nhiên tôi thấy buồn ? "

" Có muốn gặp em cô không? "

" Được gặp sao. Vậy mau đi thôi "

Tuyết Nhi mừng rỡ, nhảy cẫng lên cười tươi, cô nắm tay Phong Lãnh kéo đi.

Cô đi rất gấp, kết quả chân này vấp chân kia, xém tí té sấp mặt. May Phong Lãnh dang tay đỡ kịp cô.

" Vui thế sao? "

Cho cô đứng lại đàng hoàng, anh nhàn nhạt cất lời hỏi như không hỏi.

Tuyết Nhi ra sức gật đầu, cười tít cả mắt, hối thúc.

" Nhanh lên, tôi muốn nhanh gặp mặt em ấy "

~~~~~~~~~~~~~

Phong Lãnh lái xe chở Tuyết Nhi đến nhà Khắc Hạo chỉ trong vòng 20 phút.

Cửa được quản gia mở ra, anh cho xe chạy vào đỗ phịch trước sân.

Mở cửa xuống xe, tay đút vào túi quần, tiêu sái bước đi.

Tuyết Nhi lẽo đẽo theo sau lưng anh.

Tới phòng khách, Phong Lãnh bắt gặp dáng vẻ lười nhác của Khắc Hạo, cất tiếng châm chọc.

" Cậu hôm nay rỗi việc dữ ha? "

Khắc Hạo rời mắt khỏi điện thoại đang chơi game, anh trả lời.

" Cậu không vậy sao? "

Sau đó, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại chơi nốt luôn ván cờ còn lại.

Phong Lãnh tự nhiên ngồi ở sofa, thuận tay kéo Tuyết Nhi ngồi ở cạnh mình.

Từ phía bậc thang, nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch.

Khắc Hạo nhoẻn miệng cười, nhưng khó thấy. Anh rót cho Phong Lãnh với Tuyết Nhi mỗi người một ly trà.

" Mời "

Tuyết Vy vó vò đầu đi tới. Cô hiện đang rất đói bụng, cần tìm thứ gì đó để ăn.

" Ê, nhà anh có đồ ăn chưa? "

Cô chỉ nhìn vào Khắc Hạo nên chưa phát hiện còn hai người ngồi ở đây.

Vì vậy cứ nói chuyện hết sức cộc lốc, thô lỗ.

Khắc Hạo lạnh lùng thốt ra lời vàng lời ngọc.

" Muốn ăn tự lăn vào bếp "

" Anh rõ ràng biết tôi nấu thức ăn, anh còn chê huống hồ gì kêu tôi ăn "

Tuyết Vy nhăn mặt, nhìn anh đầy uất ức.

Rõ ràng biết mà còn cố ý. Anh định cho cô đói chết sao?

Khắc Hạo trưng khuôn mặt lạnh tanh, trên mặt còn tựa hồ viểt một dòng chữ.

" Tôi quan tâm chắc? "

Tuyết Vy càng nhìn càng tức, cô bặm môi, cúi mặt, lầm lủi bỏ vào bếp.

" Tuyết …"

Tuyết Nhi định chạy theo. Cô hoàn toàn bị ăn bơ nãy giờ. Ngồi một cục ở đây mà em cô, nó chẳng thấy sự hiện diện của cô sao?

Đau lòng quá!

" Kệ cô ta đi. Tự học nấu ăn cho quen "

Khắc Hạo điềm tĩnh nói.

Nghe câu đó, Tuyết Nhi ngồi yên, ngậm ngùi nhìn vào căn bếp.

Cô mong sao em cô nấu được món gì dễ ăn. Bằng không là tự mình đói chết.

Liếc sang chỗ Khắc Hạo, cô thầm kêu trời.

" Tuyết Vy ở cùng anh ta là quyết định sai lầm của mình trời ạ! "

" À, tối nay cậu nhớ đi dự tiệc đó "

Phong Lãnh nhắc nhở. Đôi môi anh vẽ ra nụ cười lạnh, chứa đựng sự cuồng nộ.

Buổi tiệc đêm nay. Để coi diễn ra như thẽ nào.

Ông ta sẽ làm gì anh đây?