Chương 16: Vẻ ôn nhu hiếm có

Thân là 'diễn viên chính', thì phải nghe theo sự 'chỉ dẫn' của 'đạo diễn' thôi.

Ý của Lục Khải Ưng muốn nói, hắn là tâm điểm của mục đích đến Mexico của Đàm Tuyên, chứ không phải lô rượu đó. Hơn hết, Đàm Tuyên đã ra sức rầy dựng một màn kịch hoàn hảo như vậy, chưa gì đã để hắn nhìn ra, quả là có chút nhàm chán, nhưng cũng không nỡ phá hư nó.

Từ đầu tới cuối, bọn họ chỉ ngồi bàn bạc nói chuyện với nhau. Không hề để tâm đến Uyên Ninh đang ngồi ở ghế sau, thầm khinh bỉ trước vẻ cao thượng của Lục Khải Ưng. Cô lúc này rất muốn liên lạc với chị Đình, với Á Văn và mọi người ở đó, cô rất nhớ không khí náo nhiệt, đùm bọc lẫn nhau chứ không phải toàn là bày mưu tính kế để hãm hại đối phương như ở gần bọn người khát máu này. Bất cứ lúc nào cũng có thể chết không kịp trăn chối.

Uyên Ninh đưa mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài, đôi mắt trầm tĩnh trong veo nhưng chẳng ai biết được bên trong lại là một vực thẫm sâu không đáy. Bằng cách thần kỳ nào đó, vẻ điên cuồng, hoảng loạn tối qua, hoàn hảo được cô cất đi sau trạng thái bình thản thường ngày. Bờ vai cô bỗng trĩu xuống, sức nặng khiến cô quay đầu lại.

Lục Khải Ưng đi xuống từ khi nào, cơ thể hắn cao lớn phủ lên ghế. Đầu nghiêng qua dựa lên vai cô trông vô cùng tự nhiên. Hắn vẫn nhắm mắt, dường như lúc nào không cần thiết đến nhìn đời, hắn sẽ luôn như vậy.

- Nhớ nhà sao?

Ngừng một chút liền bồi thêm: - Còn đau không?

Giọng hắn khàn đυ.c, một làn hơi nóng khẽ lướt qua cổ Uyên Ninh, làm cô nhạy cảm chớp mắt vài cái. Sao hắn lại nghĩ rằng cô đang nhớ nhà? Nhưng đúng là cô đang nghĩ về nơi đó.

Hơn hết, Sa Thiềm đối với cô không chỉ là nhà, mà chính là thiên đường đã cứu vớt cuộc đời tăm tối của mình.

Cô xem như ba từ cuối hắn hỏi chẳng hề lọt vào tai, chỉ tập trung vào nơi mà cô coi là 'nhà'.

- Đừng làm hại đến họ, họ xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

Kể từ khi cô được chị Đình đem về nơi đó, ngày nào cô cũng chứng kiến cảnh tượng thê thảm nhất của các cô gái bất hạnh, bị ép đến đường cùng không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể cam tâm kí giấy bán thân cho Sa Thiềm. Họ dùng thân kiếm tiền, chị Đình chính là ân nhân đã cứu vớt họ khỏi cái chết tiêu cực. Người đời nhìn vào, còn chưa biết thực hư thế nào, đã mắng khiết rằng họ không đáng sống.

Cô chỉ là e ngại mình chống đối hắn, hắn sẽ làm hại đến những người ở đó, đến lúc đó cô ân hận cũng không kịp.

- Tôi đã nói trước với em, chỉ cần em ngoan ngoãn, an phận ở bên cạnh tôi. Họ chẳng những sống tốt, mà còn mang ơn em rất nhiều.

Uyên Ninh hít vào một hơi sâu, hắn nói rất đúng, ở bên cạnh hắn, phục tùng hắn, người ở Sa Thiềm chắc chắn sẽ an toàn. Xem ra, hắn coi Sa Thiềm chính là điểm yếu của cô.

- Vậy tại sao phải là tôi? Chỉ cần anh xòe tay ra, biết bao cô gái khác không ngại mà ngã vào, tại sao phải ép buộc một người cứng đầu như tôi?

Dùng phải thứ dơ bẩn, hắn còn tưởng mình lượm phải đồ tốt sao?

Lục Khải Ưng đột nhiên không trả lời, từ mũi thở ra một hơi thở rất đều. Hắn vậy mà không chút phòng bị ngủ thϊếp trên vai cô. Từ cơ thể Uyên Ninh, lan toả một mùi hương khiến hắn cảm thấy rất an tâm, chỉ muốn dựa dẫm vào đó mà trút hết mệt mỏi.

Một lát sau, Uyên Ninh vì ngồi lâu không làm gì, cũng dần dần chìm sâu vào cơn buồn ngủ. Đêm qua bị hắn đem ra thoả mãn như vậy, cơ thể cô tất nhiên vẫn còn mệt mỏi.

A Tống tò mò quay đầu xuống, anh ta hốt hoảng trước cảnh tượng trước mắt. Câm nín dời tầm nhìn không dám đối diện với gương mặt ôn nhu của lão đại lúc này, thật sự không quen chút nào. Lão đại giống như chú mèo con mang thân hình của con cọp to lớn, tựa đầu lên vai Uyên Ninh ngủ rất ngon.

Nửa đêm, giữa bầu trời yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng phạch phạch của trực thăng bay đến. Lập tức hạ cánh dưới mảnh đất trống bên dưới.

Cách đó tầm năm trăm mét, có hơn ba chiếc xe hơi màu đen bóng đỗ lại, đón rước Lục Khải Ưng.

Cửa trực thăng mở ra, Lục Khải Ưng choàng một chiếc áo dạ lông màu đen bước xuống, trời đêm sương dày đặc gió thoảng qua một chút cũng khiến người ta rợn cả sống lưng. Hắn ngậm điếu thuốc lá, làn khói trắng phản phất đập vào mặt Uyên Ninh bước theo phía sau, cô khó chịu nhăn đôi lông mày.

Kể cả cô, A Tống và A Tấn đều mặc cùng một loại áo lông với nhau, dài tới đầu gối.

Từ xa, người của đoàn xe kia đi tới, cúi thấp đầu trước Lục Khải Ưng.

- Chào mừng lão đại trở về.

Quản gia mỉm cười, khoé mắt hơi híp lại tạo một cái nhìn khá thiện cảm. Đã hơn năm năm nay, dù lão đại có bay đi hết nước này sang nước khác, cũng không ghé lại nơi đây lần nào, nhưng đột ngột A Tấn thông báo lão đại sẽ trở về nội trong hôm nay, quản gia đã rất vui mừng.

- Ông vẫn vậy nhỉ? Có điều tóc bạc thêm nhiều rồi.

Lục Khải Ưng nheo mắt, khói thuốc từ trong miệng tuôn ra khi hắn nói chuyện.

Quản gia nhìn hắn hút thuốc lá, lòng không kiềm được mà mạo muội nhắc nhở: - Lão đại, tôi rất vui vì được ngài quan tâm. Mà lão đại này, đã rất lâu tôi mới thấy ngài hút thuốc lại, nên chú ý sức khỏe thì hơn.

Hắn nâng mí mắt lên, ngẫm nghĩ gì đó rất lâu mới buông điếu thuốc từ trên tay rớt xuống đất, mũi chân chà sát thêm vài cái, rồi mới đút tay vào túi quần bước đi sẵn nói.

- Về thôi.

Quản gia nhìn theo bóng lưng hắn khẽ thở dài, trước khi đi vẫn không quên đưa mắt nhìn sang Uyên Ninh đang chuẩn bị cất bước ở phía sau, trong lòng sinh nhiều nghi hoặc.

Đoàn xe màu đen uy nghi dần lăn bánh, nhanh chóng đã biến mất sau những tản cây to, hoà vào lòng đường tấp nập.

- Lão đại, bên phía Đàm Tuyên vừa gửi tin nhắn đến. Hẹn chúng ta 4 giờ sáng mai ở bến tàu ngoại ô thành phố.

A Tống, Uyên Ninh và Lục Khải Ưng ngồi cùng một xe, tài xế là người của quản gia điều đến. Cậu ta từ khi còn ở trên trực thăng đến lúc ngồi trong xe, trên tay vẫn xách theo chiếc laptop quen thuộc. Chốc lát lại báo cáo tình hình cho Lục Khải Ưng.

Vì trên trực thăng, Uyên Ninh đã ngủ được một giấc dài, nên lúc này cô rất tỉnh táo, ngồi lắng nghe hết những chuyện A Tống nói với hắn, chỉ khẽ liếc mắt sang quan sát thái độ của hắn thế nào.

Đúng là tên mặt lạnh, cơ mặt của hắn khi thả lỏng cũng rất đáng sợ. Hắn mím môi không nói lời nào, ánh mắt như hình viên đạn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa kính.