Chương 9: Thanh tẩy tòa nhà (1)

Ăn cơm xong, Mục Hiểu Hiểu lại cùng Duệ Duệ xem tivi, sau đó còn chơi đồ chơi, bởi vì lúc nãy đã khóc một lúc lâu, nên mới vừa đến chín giờ Duệ Duệ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mục Hiểu Hiểu không biết tang thi khác như thế nào, cô chỉ biết bản thân mình một chút buồn ngủ cũng không có, tinh thần lực so với ban ngày còn tràn đầy hơn, hơn nữa năng lực nhìn đêm cũng đặc biệt lợi hại.

Xoay người rời khỏi phòng, Mục Hiểu Hiểu đi tới thư phòng, cô ôn nhu ôm lấy Châu Hâm Thành vào trong lòng nói: "Chồng, em nhất định sẽ chiếu cố tốt Duệ Duệ của chúng ta, anh cũng nhất định phải nhanh chóng khôi phục như cũ nhé… Em yêu anh, em sẽ rất cô đơn nếu không có anh ở bên em.”

Thời gian dần trôi qua, Mục Hiểu Hiểu vẫn ngồi trong thư phòng trầm tư, viên đá nhỏ màu bạc lúc chiều cô hấp thụ được quả thực giống như tinh hạch trong tiểu thuyết, chỉ là không biết dị năng giả có thể hấp thu hay không, có lẽ đây là nguyên nhân mới ngày đầu tiên tận thế đã xuất hiện tang thi Cự Vô Bá, hơn nữa còn gặp phải nhiều cơ thể tiến hóa như vậy, bao gồm cả cô và chồng cô, hôm nay tổng cộng gặp phải 3 biến dị thể, xác suất như vậy cũng quá lớn rồi.

Mục Hiểu Hiểu chắc nịch cái hố trời kia nhất định có liên quan đến chuyện tốc độ tiến hóa của tang thi phụ cận tăng nhanh, hết lần này tới lần khác tỷ lệ liên tục lấp đầy tang thi trong tiểu khu của cô luôn đạt tới 95%.

Vừa nghĩ đến chuyện này cô đã cảm thấy sợ hãi không thôi, may mắn là tiếng khóc của bảo bối trước đó không dẫn mấy tang thi tiến hóa kia tới, hiện tại chỉ có thể hy vọng không có quá nhiều hố trời như vậy ở xung quanh quốc gia, ngay lúc này Mục Hiểu Hiểu vẫn còn chưa biết biết đây không chỉ là tai nạn ở quốc gia mà nó đã xảy ra ở trên toàn thế giới.

Vì an toàn của bảo bối, nhất định phải thanh tẩy, gϊếŧ chết toàn bộ tang thi ở tòa nhà này, còn con người sống sót, Mục Hiểu Hiểu bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể hy vọng lúc cả hai gặp nhau đều không có vũ khí trên tay mà dẫn đến gây loạn, hiện tại cứ đi một bước tính một bước vậy, nhưng sau đó cô bỗng nhớ đến chuyện hôm nay đã có rất nhiều xe đi ra ngoài, trong khi đó tỷ lệ biến dị tang thi lại cao như vậy hẳn là sẽ không còn lại quá nhiều người.

Nhà của Mục Hiểu Hiểu nằm ở trong tòa cao tầng hai hộ một lầu, năm đó tiểu khu này vừa mới mở bán may là ba mẹ Mục Hiểu Hiểu đã mua sớm nên cũng xem như là chiếm được chút tiện nghi, về sau giá nhà nơi đây hầu như đều nhanh chóng tăng lên bởi vì nơi này trở thành khu vực trung tâm của thành phố, Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn cảm thấy may mắn vì ba mẹ năm đó sáng suốt, hiện tại lại càng hài lòng, điều này có nghĩa là người ở đây ít hơn nhiều so với các tòa nhà khác.

Bởi vì không xác định được ngày mai còn có thể có điện nước hay không nên Mục Hiểu Hiểu liền ở trong nhà trực tiếp trữ rất nhiều nước, thuận tiện dùng nồi cơm điện hấp chút cơm, còn không quên bỏ thêm vào mấy quả trứng, đây là điểm tâm của Duệ Duệ ngày mai, còn về phần sau này sẽ như thế nào, Mục Hiểu Hiểu cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ có biện pháp chỉ là hiện tại cô còn chưa nghĩ ra.

Lúc mở cửa ra, Mục Hiểu Hiểu phải xoay đi xoay lại hết mấy lần mới có thể dùng chìa khóa khóa cửa lại, may mắn ngón tay cô đã linh hoạt hơn nhiều, sau khi chào hỏi tang thi ở cầu thang cô liền tiến đến thang máy chuẩn bị đi lên tầng 20, nhưng khi nhìn đến bảng điện tử của thang máy cô bỗng phát hiện thang máy vậy mà đang dừng ở tầng 1, đoán chừng lại có người rời đi, nhưng lựa chọn buổi tối ra ngoài đúng là lá gan rất lớn a.

Cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra, bên trong vẫn như cũ trống rỗng, sau khi ba con zombie đi vào cửa thang máy lập tức đóng lại đi thẳng lên tầng 20.

Đến tầng 20, Mục Hiểu Hiểu mới phát hiện đèn ở lối đi đã bị hỏng, mà cửa phòng 2001 bên cạnh thang máy thì đang mở rộng, còn phòng 2002 lại đóng chặt, cô ở trong lòng thầm niệm: "Mình là tang thi, cái gì mình cũng không sợ.”

Cả ba chậm rãi đi vào phòng 2001, dẫn đầu là tang thi bình thường, đi ở giữa là chồng Mục Hiểu Hiểu, phía sau cuối chính là cô.

Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng toàn bộ phòng khách lại rất lộn xộn, Mục Hiểu Hiểu cẩn thận nhìn xung quanh, không có vết máu nào, như vậy những vết tích này hẳn là do con người tạo ra.

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn luôn trong tâm thế cẩn thận, bởi vì nếu bỗng xảy ra tình huống lật thuyền trong mương* (Thành ngữ TQ: ý nói chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy) liền chết chắc, cô cẩn thận nhìn khắp tất cả phòng, sau khi xác nhận thật sự không có sinh vật nào khác tồn tại Mục Hiểu Hiểu mới mang theo hai tang thi đi vào phòng 2002.