Chương 8: Thu thập, trở về nhà

Mục Hiểu Hiểu tức khắc cảm thấy ghê tởm, cố gắng nôn khan mấy cái, con mẹ nó, anh gϊếŧ quái không thể văn minh một chút sao, cầm đến bên cạnh phân thây cũng được mà, Mục Hiểu Hiểu không cần nghĩ cũng biết mình hiện tại có bao nhiêu ghê tởm, bao nhiêu khủng bố, với bộ dạng hiện tại cô khẳng định không thể về nhà, lỡ như bị con trai nhìn thấy, sẽ dọa bảo bối sợ hãi.

Vì thế cô nhìn đến căn phòng vừa mới bị tang thi hệ nhanh nhẹn phá cửa sổ đi ra, quyết đoán mang theo Châu Hâm Thành đi vào, tính toán tắm rửa, thay quần áo, mà tang thi bình thường kia thì ở lại bên ngoài canh gác.

Đi vào bên trong, đập vào mắt chính là cảnh tượng phòng khách đều là máu, mấy thi thể ngã chết ở phòng khách rõ ràng đều là thành phẩm của tang thi hệ nhanh nhẹn kia, giữa đầu đều có một lỗ thủng lớn, Mục Hiểu Hiểu một lần nữa cảm thán đầu lưỡi kia lợi hại biết bao, may mà tinh thần lực của cô sử dụng thành công nếu không kết cục của cô cũng không khác mấy so với mấy thi thể này.

Sau khi tìm được nhà vệ sinh nhà bọn họ, Mục Hiểu Hiểu mở vòi hoa sen, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó lột sạch quần áo của chồng cũng cẩn thận tỉ mỉ lau sạch sẽ, nếu như không nhìn khuôn mặt kia thì dáng người này, chậc chậc, đúng là làm cho con người ta thèm thuồng a.

Xong hết thảy, Mục Hiểu Hiểu từ ở trong tủ quần áo người nhà này này lấy ra hai món đồ, cô trực tiếp ở bên ngoài mặc một cái váy, còn ở bên trong chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, áo bra các thứ hiện tại đối với cô mà nói vẫn là đồ vật tương đối khó sử dụng, quần áo cho chồng thì khó tìm hơn một chút, tìm rất lâu mới có thể lôi ra được một bộ quần áo rộng thùng thình, đồ nhỏ bên trong tất nhiên là bỏ qua, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu còn mang thêm cho mình một cái mũ lưỡi trai, được rồi, nếu như không nhìn kỹ mặt mũi thì nhìn từ xa với bộ dáng này còn có thể nhìn ra cô là tang thi sao.

Trước khi đi, Mục Hiểu Hiểu còn không quên tìm một ít thức ăn ném cho tang thi bên ngoài cầm, cô và Châu Hâm Thành không cần ăn, nhưng bảo bối còn nhỏ, mấy thứ này đều không thể thiếu, nhưng mà nhờ thân phận tang thi của cô, sau này tìm thức ăn so với con người vẫn thuận tiện hơn nhiều.

Ba con tang thi ẩn núp, tránh né đi về phía trước, lần nữa trở lại bãi đỗ xe ngầm Mục Hiểu Hiểu phát hiện xe bên trong đã thiếu đi thêm mấy chiếc, có lẽ nơi nào đó đã xuất hiện căn cứ an toàn rồi, trong tiểu thuyết không phải đều nói như vậy sao.

Mục Hiểu Hiểu vội vàng về nhà, ấn thang máy, lúc này bên trong thang máy đã trống rỗng, không có một bóng tang thi hay cái xác nào nên cô cứ thế một đường thuận lợi trở về nhà, trước khi vào nhà cô còn đem tang thi bình thường lưu lại ở lối đi cầu thang lầu 6 và tầng 7.

Còn chưa vào bên trong, Mục Hiểu Hiểu đã nghe thấy tiếng con trai Duệ Duệ khóc, cô vội vàng mở cửa, ngay lập tức đã nhìn thấy con trai giống như một quả đạn pháo nhỏ xông tới ôm chân Mục Hiểu Hiểu òa lên, Mục Hiểu Hiểu đau lòng muốn chết, nhìn con trai đã khóc đến muốn nói không nên hơi, còn ở đó gọi: "Mẹ mẹ, baba… mẹ mẹ, baba."

Mục Hiểu Hiểu làm thế cũng nói không nên lời, chỉ có thể ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ cậu nhóc, tay còn lại đóng cửa lại sau đó ra lệnh cho Châu Hâm Thành đi phòng sách đợi.

Khóc một hồi lâu, Duệ Duệ mới dừng lại, nhưng vẫn co giật mấy cái, một bên dò hỏi: "Mẹ, hai người đã đi đâu vậy, Duệ Duệ ở một mình rất sợ a!"

Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể sờ sờ đầu Duệ Duệ xem như an ủi, nhìn thời gian, đã gần 5 giờ 30, Duệ Duệ có lẽ sớm đã đói bụng, cô bước đến bật tivi để Duệ Duệ xem cừu vui vẻ yêu thích nhất của cậu nhóc còn mình thì đi làm chút thức ăn cho con trai, nhưng không nghĩ tới Duệ Duệ lâu như vậy không nhìn thấy ba mẹ, nào chịu buông tay, mặc kệ Mục Hiểu Hiểu đi đâu cậu nhóc cũng đều đi theo.

Không còn cách nào khác, Mục Hiểu Hiểu đành phải mang theo Duệ Duệ vào phòng bếp, bởi vì ngón tay còn chưa khôi phục rất linh hoạt nên Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể từ trong tủ đông lấy ra một hộp sủi cảo đông lạnh mang ra, sau đó đem mấy món đồ ăn khi nãy lục soát được ở nhà người khác không kiên nhẫn nhét vào tủ lạnh.

Sủi cảo rất nhanh đã nóng lên, Mục Hiểu Hiểu cho Duệ Duệ vừa ăn sủi cảo vừa xem tivi, nếu không biết rõ hiện tại đã là mạt thế thì có lẽ đây sẽ là một hình ảnh rất đẹp, nhưng ít nhất giờ phút này Duệ Duệ đang rất hạnh phúc.

Duệ Duệ còn kỳ quái vì sao tối nay mẹ không ăn cơm, đoạt lấy thìa từ trong tay mẹ, cẩn thận múc sủi cảo lên, miệng nhỏ ngọt ngào nói: "Mẹ ăn, mẹ ăn." Mục Hiểu Hiểu nào dám ăn, ai biết trong miệng cô có virus gì hay không, huơ huơ tay đoạt lấy thìa, đút ngược lại cho Duệ Duệ.