Kết quả bằng một cách thần kỳ nào đó Châu Hâm Thành đã thật sự dừng tay lại tiếp đó miễn cưỡng đi tới trước mặt Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu không biết vì sao lại nghe hiểu lời trong lòng của anh: "Đói… đói quá."
Không lẽ, vừa rồi anh có thể nghe được lời nói trong đầu của cô? Vì để thử nghiệm, Mục Hiểu Hiểu lại ở trong đầu nói một câu. "Đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng."
Châu Hâm Thành thật sự nghe theo chậm rãi đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, vừa định tiếp tục thí nghiệm bảo bối đã từ trên giường bò xuống ôm lấy tay cô: "Mẹ, con muốn xuỵt xuỵt."
Mặc dù hiện tại cậu đối với bộ dạng và hành động của ba mẹ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng trong trái tim hai tuổi rưỡi của cậu hai người vẫn luôn là người thân thiết nhất.
Mục Hiểu Hiểu không xác định được Châu Hâm Thành còn có thể thương tổn bảo bối hay không, cho nên trước tiên cô ra lệnh cho anh đi vào phòng sách rồi đem cửa phòng gian nan đóng lại, sau đó mang theo bảo bối đi WC để cho cậu tự mình ngồi ở bồn cầu nhỏ xuỵt xuỵt. Cuối cùng, tùy tiện tìm một cái ly có nước cho bảo bối uống, để cho cậu một mình chơi đồ chơi.
Đợi đến khi làm xong tất cả, Hiểu Hiểu mới phát hiện bên ngoài đã dần xuất hiện lại tiếng ồn ào, cô chậm rãi đi ra ban công, quả nhiên như cô suy đoán bên ngoài đã biến thành tình cảnh như trong phim, xen lẫn cảnh tượng tang thi ăn thịt người chính là tiếng kêu thảm thiết của con người, tiếng khóc rống của những đứa trẻ, tiếng xe va chạm khắp nơi, xa xa còn có tiếng còi báo động, một số chỗ còn đang bốc lên khói đen cuồn cuộn…
Cô đột nhiên mờ mịt, buổi sáng vốn dĩ vẫn còn tốt không biết tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy, đây chẳng lẽ đúng là mạt thế sao?
Càng không biết bản thân cô bộ dạng người không ra người, quỷ không quỷ rốt cuộc được tính là cái gì, muốn khóc nhưng không có nước mắt, muốn cười lại là mặt liệt, chồng biến thành tang thi mất đi lý trí, con trai thì vẫn còn nhỏ chưa biết gì, cô nên đi đâu đây.
Lúc Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị trở về phòng khách, bất chợt nhìn thấy ở cửa đông tiểu khu có một cái hố lớn, toàn bộ đường đều bị chặn lại so với hố trời nhìn thấy trong tivi năm đó còn lớn hơn. Cô tự mình nghĩ, chờ đi ra ngoài nhất định phải nhìn một chút.
Xoay người trở lại phòng khách, Mục Hiểu Hiểu đem cửa ban công kéo lên, cô không muốn con trai nhìn thấy những hình ảnh khủng bố này, có lẽ tương lai thằng bé sẽ phải thường xuyên đối mặt, nhưng hiện tại thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, cô nhất định phải bảo vệ con trai chu toàn, Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha nhìn con trai chơi đồ chơi trong lòng thầm quyết định.
Vốn dĩ, một mình mang theo con trai ở trong tận thế rất khó sinh tồn, nhưng cô bây giờ là tang thi chỉ cần cẩn thận một chút, tỷ lệ sống sót của bảo bối vẫn là rất lớn.
Nhưng mà, vì sao lúc nãy trong đầu cô kêu dừng lại, chồng mình lại nghe theo lời của cô? Cô có thể kiểm soát anh sao? Có lẽ đây sẽ là lợi thế lớn nhất của cô khi sinh tồn ở mạt thế, cô phải vào thư phòng nghiên cứu thử xem.
Không biết phải làm thế nào để giao tiếp với con trai, Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể ném mấy quyển sách hoạt hình lên trên bàn trà, con trai cô bình thường rất thích đọc sách, có thể một mình tự chơi rất lâu.
Sắp xếp xong mọi việc, Mục Hiểu Hiểu chậm rãi di chuyển đến phòng sách, lần thứ hai vất vả mở cửa phòng ra.
Bước vào phòng, Mục Hiểu Hiểu phát hiện Châu Hâm Thành vẫn đang ngẩn người đứng ở vị trí lúc nãy. Cô chậm rãi vuốt tay lên mặt anh, nhìn khuôn mặt trước kia luôn tươi cười ngơ ngác gọi "vợ ơi" và không bao giờ tức giận với mình, cô đau lòng, tim như rỉ máu, không có gì khó chịu hơn khi người mình yêu không ở bên cạnh.
Sau khi khó chịu một lúc lâu, Mục Hiểu Hiểu quyết định phải phấn chấn lên, cô vẫn còn con trai ở bên cạnh, có lẽ vẫn còn cách có thể giúp chồng cô khôi phục lại như trước đây!
Mục Hiểu Hiểu thử ở trong đầu phát ra các loại mệnh lệnh, Châu Hâm Thành đều hoàn thành hết tất cả. Cô nghĩ đến trước kia sức mạnh của anh đúng là khá ổn, nhưng vẫn chưa đủ sức đến mức có thể đẩy cô ngã dễ dàng đến như vậy, vì thế liền phát ra mệnh lệnh cho chồng hướng về phía cái bàn trong thư phòng đánh một cái, kết quả không hề ngoài ý muốn bàn nứt ra làm hai.
Mục Hiểu Hiểu sững sờ nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nghĩ đến quyển tiểu thuyết mạt thế mà trước kia cô đã đọc, tang thi được phân ra thành tang thi hệ nhanh nhẹn, tang thi hệ lực lượng, tang thi hệ tinh thần và tang thi bình thường. Chẳng lẽ vận khí cô tốt như vậy, chồng là tang thi hệ lực lượng, còn cô thì biến thành tang thi hệ tinh thần sao?
Cô vốn rất ngốc nghếch, không ngờ khi biến thành tang thi lại có được vận khí tốt như vậy, Mục Hiểu Hiểu ở trong lòng cười khổ.