Chương 19: Gia nhập đoàn thể con người (1)

Từ trước khi xuất phát Mục Hiểu Hiểu đã suy nghĩ kỹ, cô muốn tìm một đoàn thể con người để lẩn tránh vào, có thể trà trộn và căn cứ thì càng tốt. Duệ Duệ còn quá nhỏ, cô còn chưa mạnh, cộng thêm việc chồng đã chạy mất, nếu gặp phải đánh nhau cô căn bản không thể chăm sóc được Duệ Duệ, gia nhập đoàn thể ít nhất sinh mệnh của con trai sẽ được bảo đảm hơn nhiều, hơn nữa cô cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục được năng lực nói chuyện, mà hiện tại Duệ Duệ lại đang trong tuổi phát triển, năng lực học tập cực mạnh, liên tục chỉ theo bên cạnh một mình cô khó tránh sau này sẽ bị rào cản ngôn ngữ với con người.

Mục Hiểu Hiểu thận trọng che đi những đặc điểm tang thi trên người của mình, thậm chí còn tìm một cặp kính áp tròng trên một cái xác chết để đeo lên, sau đó cô lại đem mái tóc chải ngược hướng về phía trước, trên mặt còn cố ý đánh thêm một lớp phấn sẫm màu để che đi làn da tái nhợt so với con người, thành quả rất hoàn hảo, chỉ cần không chú ý nhìn chằm chằm vào thẳng khuôn mặt cô thì ai cũng khó nhận ra được cô là tang thi.

Tối hôm qua trời đổ mưa tới tận sáng nay mới dừng lại, Mục Hiểu Hiểu quyết định sẽ đi về hướng tỉnh J bởi vì cô đã là tang thi cấp 2.

Trời sinh tang thi cấp thấp vốn luôn phải thuần phục tang thi cấp cao, gần đây cô mới biết được khu vực Ngư Hương mà cô ở là nơi hiếm hoi ở tỉnh Z xuất hiện nhiều hố trời nên tang thi liên tục thăng cấp và lấp đầy so với nơi khác, đương nhiên dị năng giả ở tại đấy cũng đều tăng cấp rất nhanh, may mắn cả một chặng đường sau này Mục Hiểu Hiểu chưa đυ.ng phải tang thi cấp cao hơn mình.

Lúc lái xe đến gần tỉnh J, Mục Hiểu Hiểu phát hiện phía trước có đánh nhau vì thế nên đã dừng xe cẩn thận quan sát từ phía xa, cư nhiên lại là người quen còn là đám người Hầu Tử, nhưng mà nhân số rõ ràng đã giảm bớt chỉ còn lại năm người gồm ba nam hay nữ, đánh nhau với bọn họ chính là một tang thi hệ nhanh nhẹn cấp 3, mà năm người này chỉ có một nam hai nữ là có dị năng còn hai nam còn lại chỉ là biến dị giả.

Tng thi cấp 3 vốn không dễ dàng đối phó, lúc này một cô gái hệ thủy đã bị dồn đến trong cùng không thể động thủ, Mục Hiểu Hiểu thấy thế liền ra tay giúp đỡ bởi vì cô cảm thấy gặp một, lần hai lần còn có thể xem như là trùng hợp, như ba lần chính là duyên phận.

Mục Hiểu Hiểu kỳ thật không biết đây đã là lần thứ tư, vì lúc ở khu phục vụ cô không vào đại sảnh nên không gặp được bọn họ, mặc dù cô chỉ là tang thi đỉnh cấp 2 nhưng đối với tang thi cấp 3 cũng đã có lực công kích không hề nhẹ, tuy còn chưa thể khống chế được thời gian dài nhưng đã có thể làm cho nó đứng lại một khoảng thời gian ngắn.

Cô gái hệ thủy tên Giang Y Đồng kia vốn nghĩ rằng mình đã cận kề cái chết rồi, hôm qua hy sinh nhiều người như vậy mới may mắn thoát khỏi tang thi hệ tinh thần kia, không ngờ hôm nay lại chết ở đây, không thể cùng anh Khương phát triển thêm bước nữa cô thật không cam lòng, nhưng đột nhiên đang thi kia lại ngừng công kích, bốn người còn lại có thể sống tới hôm nay đương nhiên không phải là kẻ ngốc, tất cả đều đồng loạt công kích về hướng đầu của tang thi kia, tang thi cấp 3 cứ như vậy mà bất lực chết đi.

Mục Hiểu Hiểu rất hài lòng với kết quả trên, cô không muốn tự mình động thủ chỉ muốn ở phía xa phát ra tinh thần lực công kích là được, chỉ là không để ý tới tang thi vừa ngã trên mặt đất cả năm người đều đã sớm phát hiện ra Mục Hiểu Hiểu, và cũng đã nhận định cô chính là người khiến tang thi đột ngột dừng lại.

Người dẫn đầu thông minh trước kia khiến Mục Hiểu Hiểu sợ hãi lần này đã tới đối diện trước mặt của cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, miệng từ tốn nói: "Tôi là Từ Khương vừa rồi là cô cứu chúng tôi sao?" mặc dù là câu hỏi nhưng nghe lại giống như là khẳng định

Bỗng nhiên cậu trai nhỏ tên Hầu Tử lại từ phía sau bước lên, khuôn mặt ngạc nhiên nói: "Tôi nhận ra cô, chúng tôi đã cứu gia đình cô trước đó, chồng của cô đâu rồi? Hai người đã trốn thoát khỏi khách sạn đó sao."

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu không khỏi kinh ngạc, cô không ngờ khi đó ở khu phục vụ đám người bọn họ cũng đã xuất hiện ở đấy, cô lần nữa cảm thấy may mắn vì trước khi rời khỏi khách sạn đã mang theo giấy bút, ngón tay của cô tuy vẫn chưa khôi phục lại linh hoạt như con người nhưng vẫn miễn cưỡng viết được mấy chữ.

Hầu Tử nhìn thấy cô lấy giấy và bút ra mới vỗ đầu nói: "Ôi! Tôi quên mất cô không thể nói chuyện, không sao đâu cô cứ viết từ từ."

Mục Hiểu Hiểu thầm nghĩ, cho dù cô có muốn biết nhanh đi chăng nữa cũng không được, cô chỉ có thể từ từ uốn lượn viết mấy chữ lên trên giấy "Bởi vì cứu hai mẹ con tôi cho nên chồng tôi đã bị thất lạc, không nhìn thấy nữa."