Mục Hiểu Hiểu vừa mới đi tới cửa, bên trong có một người đi ra, dùng một giọng điệu rất kiêu ngạo nói: "Nơi này có người, đã đầy chỗ rồi, muốn tìm chỗ ở thì ra đại sảnh phía trước đi, đương nhiên, nếu như ngủ với tôi một đêm, thì sẽ để cho các người ở lại, như thế nào... aaa! ”
Không đợi hắn ta nói xong, Mục Hiểu Hiểu đã ra lệnh cho Châu Hâm Thành thưởng cho hắn ta một nắm đấm, chỉ thấy hàm răng trong miệng người đàn ông kia theo một ngụm máu phun ra. Những người khác trong khách sạn vừa nhìn, liền xông lên. Chỉ thấy một người có vẻ như là người dẫn đầu ngăn cản bọn họ, sau đó nói: "Thật sự là xin lỗi, người anh em này của ta miệng có chút thối, ta thay mặt xin lỗi các người, phòng ở trên lầu còn rất nhiều các người cứ tùy tiện chọn.”
Mục Hiểu Hiểu cũng không khách khí dẫn Châu Hâm Thành lên lầu hai, chọn một gian phòng bên cạnh đầu cầu thang ở lại.
Ở tầng dưới.
"Đại ca, tại sao lại khách khí với bọn họ, bọn họ chỉ có hai người, chẳng lẽ anh lại sợ sao." Một trong số họ hỏi.
Người kia nói: "Mày biết cái đếch gì cơ chứ, vừa rồi tên kia đánh một quyền vào Tiểu Lục, tao đã tự hỏi không biết nó thể chịu nổi thêm đòn nữa không, người đàn ông kia rõ ràng chính là biến dị giả lực lượng, phỏng chừng là cấp hai, còn người phụ nữ kia nhìn không ra sâu cạn, nhưng cùng bọn họ cứng đối cứng làm cái gì, đêm còn dài đâu, Trình Đào, buổi tối chúng ta, hắc hắc... Đánh người của tao, tao sẽ cho nó đẹp mặt! ”
"Đại ca nói đúng, hắc hắc, chuyện đấy tối nay chúng ta cùng làm." Trình Đào cười phụ họa nói.
Đêm đó, Mục Hiểu Hiểu dùng ấm đun nước nóng trong khách sạn, đun một chén mì ăn liền, lại cầm một quả trứng gà chín bỏ vào, đây coi như là cơm chiều của Duệ Duệ, Mục Hiểu Hiểu bất đắc dĩ thở dài, ngày mai nhất định phải tìm một chỗ ở tạm thời, nếu không bảo bối đi theo bọn họ một bữa no một bữa đói cũng không được a.
"Cốc, cốc, cốc." Ngoài cửa truyền đến một âm thanh không nhanh không chậm, Mục Hiểu Hiểu gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, ngoài dự liệu của Mục Hiểu Hiểu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của một cô bé : "Dì, con là Nghiên Nghiên ở trên lầu, một mình con rất nhàm chán, mẹ bảo con đến tìm em trai chơi.”
Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt khát vọng của con trai, mấy ngày nay con trai nếu không phải là ở nhà thì chính là đi theo bọn họ ở trong xe, căn bản không tiếp xúc với những người khác. Đứng bên ngoài là một cô gái rất đẹp, mặc một chiếc váy màu đỏ, để tóc dài, với một số đồ chơi trong tay. Nhưng Mục Hiểu Hiểu không biết vì sao nhìn tiểu cô nương trước mắt, trong lòng luôn cảm thấy có một loại cảm giác gìn giữ hòa bình. Mục Hiểu Hiểu tự giễu nói, thật sự là càng ngày càng nghi thần nghi quỷ.
Cô bé bước vào phòng, cầm đồ chơi chơi với Duệ Duệ, chỉ chốc lát sau, hai đứa bé đã quen thuộc, Duệ Duệ thân thiết hô: "Chị ơi, chị ơi. "Mục Hiểu Hiểu càng cảm thấy có thể là do mình suy nghĩ nhiều, nhìn thế nào cũng là tiểu cô nương rất bình thường.
Đột nhiên, cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất dồn dập, có người còn hô, "Đại ca, đại ca, bên ngoài bỗng xuất hiện rất nhiều tang thi, chúng đang vây quanh bên ngoài."
Mục Hiểu Hiểu vội vàng chạy đến trước cửa sổ nhìn, dưới lầu không biết làm thế nào lại có rất nhiều tang thi vây quanh khách sạn. Mục Hiểu Hiểu lại cẩn thận nhìn một chút, chỉ là một ít tang thi bình thường, chẳng qua số lượng nhiều hơn mà thôi, nhưng sao lại đột nhiên vây công khách sạn chứ.
Đúng lúc này, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên phát hiện tinh thần liên lạc với Châu Hâm Thành bị cắt đứt, vừa quay đầu, lại thấy con trai đã ngã trên mặt đất, mà Châu Hâm Thành lại đứng ở bên cạnh Nghiên Nghiên.
"Dì, con vốn tưởng rằng dì là tang thi tiến hóa cấp cao, bởi vì con vẫn cố gắng khống chế người nhưng luôn không được, con liền tò mò muốn đến xem, kết quả lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái, đó chính là rõ ràng dì chỉ có cấp 1, nhưng vì sao chỉ số thông minh lại cao như vậy?" Nghiên Nghiên vốn có khuôn mặt đáng yêu, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại trưng ra vô cùng khủng bố.
Mục Hiểu Hiểu rốt cục xác định cảm giác lúc trước của mình không phải ảo giác, ở trong lòng nói. "Nếu tôi biết, thì sao tôi có thể ở chỗ này. Cô gái nhỏ cháu rốt cuộc là tang thi hay là người?”
Nghiên Nghiên phảng phất có thể hiểu những lời trong lòng của Mục Hiểu Hiểu, lại nói: "Thì ra dì cũng không biết a, nhưng cháu lại rất muốn biết, phải làm sao bây giờ, nếu không, dì đem đầu của dì cho cháu nghiên cứu đi. A, đúng rồi, tang thi này là chồng của dì phải không, vậy cháu sẽ bảo nó đưa dì đi một đoạn đường vậy, hì hì...”
Nói xong, Nghiên Nghiên khống chế Châu Hâm Thành đánh tới, may mà Mục Hiểu Hiểu đã ăn một viên đá hệ nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới tránh được một kích, đạo lý bắt giặc bắt vương trước.