Chương 17: Tang thi hệ tinh thần cấp 3 (2)

Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng chắc chắn cô bé trước mắt chính là tang thi hệ tinh thần, hơn nữa đối với cô còn cấp cao hơn, cô chỉ cần gϊếŧ tang thi hệ tinh thần kia không phải sẽ không có việc gì sao.

"Dì, suy nghĩ đấy rất không thực tế a, Lôi Lôi đi ra đi, anh nhìn họ thật kỹ, nhớ để lại đầu người phụ nữ đó cho tôi." Nghiên Nghiên vừa dứt lời phía sau lại xuất hiện một con tang thi hệ nhanh nhẹn, mặc dù tang thi này tên rất là dễ thương, nhưng không thể xem thường hắn, nhìn hình thể kia, rõ ràng là tang thi hệ nhanh nhẹn cấp hai, tay phía trước đã tiến hóa, toàn bộ bàn tay trở nên vô cùng lớn, móng tay đã tiến hóa vô cùng sắc bén, đầu lưỡi duỗi ra, Mục Hiểu Hiểu không chút hoài nghi uy lực của đầu lưỡi kia.

Sau khi nói xong hết Nghiên Nghiên xoay người rời đi, trong đại sảnh khu phục vụ có không ít con mồi, còn có mấy con khiến cho cô hứng thú, nếu như không phải Mục Hiểu Hiểu xuất hiện, hôm nay gặp nạn trước nhất định là đại sảnh của khu dịch vụ.

Mà làm cho người ta không nghĩ tới chính là, Châu Hâm Thành vốn còn đang công kích Mục Hiểu Hiểu cư nhiên thoát khỏi khống chế, ngược lại công kích tang thi hệ nhanh nhẹn tên là Lôi Lôi kia, điều này làm Mục Hiểu Hiểu chấn động, rất nhanh hai con tang thi đã đánh nhau, Mục Hiểu Hiểu nhân cơ hội ôm lấy con trai né sang một bên kiểm tra, may mắn chỉ là bị thôi miên.

Mặc dù chưa có liên hệ tinh thần với Châu Hâm Thành, nhưng cũng không cản trở Mục Hiểu Hiểu đối phó cường địch, bởi vì ở trong khách sạn không gian nhỏ, trải qua một phen giày vò, vẫn nên gϊếŧ chết tang thi hệ nhanh nhẹn này. Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy tang thi nhanh nhẹn bị gϊếŧ chết, liền muốn khống chế Châu Hâm Thành. Thế nhưng không biết vì sao lại không liên lạc được, điều này làm cho Mục Hiểu Hiểu trong lòng tràn ngập bất an.

Châu Hâm Thành lại không để ý tới Mục Hiểu Hiểu, đi qua lột đầu tang thi ra, nhìn thấy viên đá nhỏ màu bạc, toàn bộ bỏ vào miệng, không lâu sau, liền thấy Châu Hâm Thành ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng gào thét, Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này thì rất khó chịu. Ngay cả tiếng súng nổ bên ngoài, tiếng xe, tiếng người cũng không nghe thấy, trong mắt cô chỉ có anh.

Giống như qua hồi lâu, tiếng gào thét của Châu Hâm Thành dần dần ngừng lại, thân thể lại không ngừng biến hóa, giống như một đống thịt đang tái tạo lại, dáng người càng khôi ngô, móng tay càng sắc bén, cơ bắp trên người cứng rắn như sắt thép nhanh, Mục Hiểu Hiểu biết hắn đã tiến giai, ánh mắt mừng rỡ nhìn Châu Hâm Thành, hắn có thể khôi phục trí nhớ hay không.

Nhưng vào lúc này, cô bé tên Nghiên Nghiên kia lại trở về, miệng nói: "Dì, dì cư nhiên chưa chết, nhưng mà chồng của dì đã cho con một phần kinh hỉ lớn, cư nhiên thăng cấp, vậy về sau chính là dũng sĩ đệ nhất thủ hạ của ta, gọi ngươi là Khải Khải là được rồi, chỉ là đáng tiếc Lôi Lôi, nếu không hai người sau này có thể tương thân tương ái." Nghiên Nghiên cười hì hì nhìn Châu Hâm Thành.

Mục Hiểu Hiểu lại nhìn thấy Nghiên Nghiên đi tới, rõ ràng tư thế đi đường có chút lảo đảo, nhưng sau khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, lại lập tức khôi phục bước chân bình thường, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện Nghiên Nghiên từng có dấu vết bị thương, trên váy đỏ rõ ràng có chút màu sắc càng sâu, có lẽ dị năng giả trong đại sảnh tạo thành thương tổn cho cô.

Nhưng không nghĩ tới chính là mặc dù Nghiên Nghiên bị thương, nhưng vẫn có thể khống chế Châu Hâm Thành như trước, Mục Hiểu Hiểu nhìn Châu Hâm Thành từng bước từng bước đi về phía sau Nghiên Nghiên, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Lại không nghĩ tới, Châu Hâm Thành nhanh chóng vươn tay, một nắm đấm đánh Nghiên Nghiên, nhưng không biết vì sao lại có một tầng màng bảo hộ ngăn trở một quyền của Châu Hâm Thành, nhưng Nghiên Nghiên vẫn vọt về phía trước, Nghiên Nghiên xoay chuyển tới đầy mắt không thể tưởng tượng nổi, cô không rõ vì sao rõ ràng người hầu đã khống chế được, sẽ thoát ly khống chế, miệng kêu lên: "Làm sao có thể!"

Mục Hiểu Hiểu vừa thấy cơ hội tới, lập tức phát động tinh thần lực công kích toàn thân xông về phía Nghiên Nghiên, mà Châu Hâm Thành cũng rất ăn ý lại một quyền đánh tới, lúc này đây rõ ràng có thể thấy được lực phòng ngự của Nghiên Nghiên càng kém, lại một quyền vung lên, Nghiên Nghiên tựa như búp bê rách bay ra ngoài, ngay sau đó Châu Hâm Thành cũng không cho Nghiên Nghiên cơ hội hoàn hồn, một quyền đánh vào đầu Nghiên Nghiên, đầu cô bé cứ thế tựa như dưa hấu vỡ vụn.

Mục Hiểu Hiểu nhìn một màn này quả thực là sợ đến ngây người, đặt mông ngồi trên mặt đất, cô không biết mình có thể chết như Nghiên Nghiên hay không, giờ phút này Châu Hâm Thành quả thực tựa như một con quỷ.

Nhưng chỉ thấy Châu Hâm Thành ở trong đầu sờ soạng, tiếp đó lôi ra một tinh thể màu đỏ ném về phía Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt không có bất kỳ tình cảm nào nhìn Mục Hiểu Hiểu hồi lâu, đến cuối cùng vẫn không chút lưu luyến xoay người rời đi.