Mục Hiểu Hiểu đứng trước cửa do dự một lúc lâu, đến cùng vẫn quyết định mặc kệ có người hay không có người cũng đều nên gõ cửa trước xem bên trong có phản ứng gì hay không.
"Ầm, ầm, ầm…" Tiếng gõ cửa lúc đêm khuya yên tĩnh có vẻ như vang dội hơn gấp nhiều lần hơn ban ngày, kết quả bên trong cửa chỉ nghe truyền đến tiếng gầm gừ của tang thi, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy rất may mắn, nếu là con người cô thật sự sẽ không biết nên làm thế nào.
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng ra lệnh cho Châu Hâm Thành trực tiếp đập ngã cửa, từ sau khi ăn viên đá bạc Châu Hâm Thành đυ.ng phải loại cửa như thế này hoàn toàn không gặp phải khó khăn gì trong chuyện phá vỡ.
Làm cho người ta dở khóc dở cười chính là, tang thi kia bởi vì vốn ở phía sau cửa nên cứ như vậy mà bị cửa đè bẹp.
Đi vào phòng 2002, trong phòng bếp có một vũng máu thịt mơ hồ, kế đó lại đi tới phòng ngủ chính thì nhìn thấy thi thể đã không còn nguyên vẹn của một đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi, Mục Hiểu Hiểu nhận ra cô bé này, cô bé từng chơi với Duệ Duệ ở sân chơi trong tiểu khu, bảo bối còn rất thích chị gái nhỏ này, Mục Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy rất buồn, nếu lúc trước mình không còn giữ được suy nghĩ có lẽ Duệ Duệ cũng sẽ… Thật sự rất may mắn, cho nên cô sẽ không để cho điều như thế này xảy ra.
Tiếp đó nhóm ba tang thi của cô lần lượt một đường thanh lý từ tầng 19 đến tầng 18 và tầng 17, hầu như ở các tầng hoặc là tang thi, hoặc là phòng trống, cư nhiên đến một người sống cũng không nhìn thấy cho nên Mục Hiểu Hiểu cảm thấy vận khí của mình đặc biệt rất tốt.
Kiểm tra qua hết một vòng không bỏ sót một góc nhỏ nào, Mục Hiểu Hiểu mang theo hai tang thi lần nữa đi tới thang máy, kết quả lại phát hiện thang máy vậy mà đang bắt đầu tăng lên, nhìn tốc độ tăng lên này, khẳng định là hướng về phía lầu 17, chuyện này trên cơ bản không cần đón cũng có thể biết là con người, lúc này cô mới cảm thấy mình thật sự là sơ suất, bọn cô không nên đi thang máy, có lẽ đã bị bọn họ lầm tưởng là người sống sót, nhưng Mục Hiểu Hiểu hiện tại sợ nhất chính là đυ.ng phải con người nên vội vàng ra lệnh cho hai tang thi trốn vào phòng 1901 còn mình thì trốn ở phòng 1801, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang lên.
"Đing" Cửa thang máy mở ra.
Tầng 17 đột ngột vang lên một giọng nói hơi trong trẻo: "Này, có ai ở đây không? Chúng tôi là những người sống sót ở tầng dưới, tất cả mọi người ở bên nhau sẽ an toàn hơn, nếu nghe thấy lời tôi nói xin vui lòng đi ra ngoài." Nhưng kỳ quái là đáp lại câu nói của người nọ chỉ có sự im lặng.
Một người đàn ông khác có giọng nói trầm đυ.c hơn nói: "Đại ca, nơi này có chút quái lạ, lúc tôi đi vốn là đã đem cửa nhà mình khóa chặt, cửa phòng bên cạnh cũng đóng lại, nhưng mà bây giờ anh xem, hiện tại không biết vì sao đều bị đυ.ng ngã hết trên mặt đất, sức lực này phải rất lớn a.”
"Tất cả mọi người, cảnh giác. Bất kể là người hay là tang thi, cũng là kẻ không đơn giản." Người được gọi là đại ca kia mở miệng nói.
Giọng nói trong trẻo vừa nãy lại lần nữa vang lên: "Làm sao có thể là tang thi, tang thi làm sao có thể thông minh đến đi từng tầng một? Nói đùa ư.”
Người cầm đầu phản bác: "Không có gì là không thể, cẩn thận vẫn hơn, đi theo tôi."
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật sự là sơ suất, trách không được mấy tầng này đều không có người sống sót, thì ra đều đã tập trung vào cùng một chỗ. Chết tiệt, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm đến chỗ cô, nên làm cái gì bây giờ, bọn họ dám đi lên, khẳng định là người có dị năng, nếu không sao lá gan lại lớn như vậy.
Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể thừa dịp bọn họ còn đang ở tầng 17 thì nhanh chân chạy lên tầng 19, có thể tránh thì tránh, nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi rồi "choảng" nhau thôi.
Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ ràng, từ ngày cô biến thành tang thi, thân phận của cô đã không thể bình thường với con người như trước đây nữa rồi, cô không thể tồn tại ảo tưởng hòa bình, con người tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho hai vợ chồng cô! Cô chỉ có thể tin nhất định sẽ có người cũng giống như mình là một dị chủng! Mục Hiểu Hiểu bình ổn lại tinh thần, chuẩn bị tốt để chiến đấu, hiện tại chuyện cô muốn làm chính là đánh bọn họ đến trở tay không kịp!
Đây là cuộc đọ sức giữa con người và tang thi, không phải ngươi chết thì là ta vong, tang thi đem con người làm thức ăn, mà con người lại muốn từ trong tay tang thi đoạt lại khu vực của mình, đoạt lại quyền thống trị đã từng có, vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày hòa bình.
Đêm khuya rất yên tĩnh, nhưng trái tim con người sẽ không được bình tĩnh như vậy, đám người lặng lẽ đi lên lầu 19, đột nhiên nghe được trong phòng 1901 truyền đến một tiếng động rất nhỏ, nhưng trong đêm yên tĩnh lại dưới tình huống hết sức chăm chú như hiện tại, mặc dù tiếng động có rất khẽ đi chăng nữa, vẫn bị bọn họ nghe được.