Quyển 2 - Chương 23
Bị Hỏa Tư ép buộc cả một ngày, Hạ Nguyệt Quang cũng quên mất phải về Bạch Bảo. Buổi sáng vừa dậy, liền cứng rắn tiễn Hỏa Tư đi học, định thừa dịp hắn rời đi, vụиɠ ŧяộʍ tìm Hi Ân, nhưng cũng không quên để lại một mảnh giấy báo cậu phải ra ngoài một chút, để tránh hắn lại vội vã đi khắp nơi tìm cậu.
Vừa xuống tầng, Hạ Nguyệt Quang liền thấy quản gia đứng ở cửa, cậu cười chào hỏi ông: “Chào buổi sáng!”
“Hạ thiếu gia muốn đi đâu sao?” Quản gia cũng cười gật gật đầu, tuy biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. Vốn tưởng rằng Hạ thiếu gia ngày hôm qua không ra ngoài, là đã buông tay với Hi Ân ngoan ngoãn ở bên cạnh Hỏa Tư thiếu gia rồi! Xem ra Hạ thiếu gia là muốn đi tìm Hi Ân.
“Tôi… Tôi muốn đi Bạch Bảo.” Vụиɠ ŧяộʍ ngước mắt nhìn quản gia, nếu có thể, cậu hy vọng quản gia sẽ để cậu đi! Nhưng nếu ông không đồng ý, vậy cậu đành vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi, như vậy Hỏa Tư trở về cũng sẽ không trách mắc quản gia cố ý thả cậu đi.
Quản gia khó xử nhíu mày, áy náy nói với Hạ Nguyệt Quang: “Hạ thiếu qua, thiếu gia trước khi đi học có dặn dò tôi. Dù Hạ thiếu gia làm gì, đều nhất định phải có tôi đi theo, nếu không thì không cho đi. Thật xin lỗi, tôi không thể để cậu đi đến đó.”
“Xin ông đó! Tôi chỉ đi một lúc thôi, sẽ không lâu đâu.” Hạ Nguyệt Quang cúi người cầu xin quản gia, hy vọng y có thể cho cậu đi một lát.
Quản gia xấu hổ cười, giải thích với Hạ Nguyệt Quang: “Thực xin lỗi, cậu đâu cũng có thể đi, duy chỉ có Bạch Bảo là không thể. Nếu không tôi cùng Hạ thiếu gia ra hoa viên dạo được không?” Ông cũng không phải không muốn cho cậu đi, nhưng đây là mệnh lệnh của thiếu gia, ông không thể không nghe theo.
“Không cần, tôi về phòng ngủ cũng được.” Hạ Nguyệt Quang có chút giận dữ nói với quản gia, xoay người bước vào trong thang máy, trở về phòng khổ tâm suy nghĩ xem làm cách nào để rời đi, bằng không một ngày không về, Hi Ân không biết sẽ ra sao, hôm trước cậu dập máy với hắn, vạn nhất hắn suy nghĩ lung tung thì sao?
Thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Hắc Đế lâu ngày không gặp đang đào bới cái gì đó. Chỉ thấy Hắc Đế hạ thân người to lớn của nó, cứ như vậy mà chui khỏi bụi hoa, vừa vặn ngay sau bụi hoa chính là tường thành, Hắc Đế không phải là đào một hố chó ở tường thành chứ? Ngô…. Là hố sư tử mới đúng!
Vụиɠ ŧяộʍ nhìn trái phải, phát hiện không có ai đi lại trong hoa viên, hơn nữa Hồng Bảo có cửa sau, cửa sau vừa vặn thông ngay sau hoa viên, quản gia còn đang đứng canh ở cửa trước. Ha ha! Vậy cậu trực tiếp dùng cái hố Hắc Đề vừa chui qua trốn đi là được! Tuy Hồng Bảo cách Bạch Bảo hơi xa, nhưng cũng chỉ có thể như thế thôi!
Vừa nghĩ vậy, Hạ Nguyệt Quang cười ha ha nhảy xuống khỏi chiếc sofa đỏ, vui vẻ đáp thang máy xuống tầng, lén lút tìm cửa sau thông đến hoa viên, vội vã mở cửa đi ra, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chân chui vào cái hố Hắc Đế vừa đi qua, cũng may Hắc Đế là sư tử, nếu thật là một chú chó, cậu chắc chui không vừa cái hố này.
Hạ Nguyệt Quang mặt mũi đầy bụi đất chui từ cái hố ra, đứng lên phủi phủi quần áo mình, phát hiện xung quanh không có ai, nhanh chóng chạy khỏi Hồng Bảo, cảm thấy mình đúng là kẻ cước đạp lưỡng thuyền, vừa làʍ t̠ìиɦ nhân của Hỏa Tư, vừa vụиɠ ŧяộʍ qua lại với Hi Ân. Nếu có thể, cậu cũng muốn chấm dứt mối quan hệ này, dù sao cậu cũng chỉ có một mình, sao có thể một lần phân thành hai người được! Nhưng hai người lại cùng cần cậu, khiến cậu không biết nên rời bỏ ai trong số họ, mà một khi rời đi, người bị vứt bỏ không biết sẽ làm ra chuyện gì, khiến cậu thực sự không biết nên làm gì mới đúng.
Khẽ thở dài một tiếng, cậu cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra kẻ nɠɵạı ŧìиɧ cũng thật đau khổ, mà hành vi này của cậu là nɠɵạı ŧìиɧ nhỉ? Ha ha cười khan vài tiếng, không nghĩ nhiều mà tiếp tục đi, hiện tại cậu mới phát hiện, hóa ra không đón xe đi đến Bạch Bảo, cư nhiên phải đi đường dài như vậy! Thật sự là mệt chết cậu!
Vừa đi vừa nghĩ gần nửa tiếng đồng hồ, Hạ Nguyệt Quang đã muốn hối hận vì cứ vậy mà vụиɠ ŧяộʍ chạy đi. Một mặt, cậu không quá quen thuộc vị trí của Bạch Bảo, mặt khác, cứ đi loạn như vậy, cậu vạn nhất bị lạc đường, Hỏa Tư cùng Hi Ân khẳng định sẽ cùng chạy đến tìm cậu, đến lúc đó hai người kia gặp mặt, không phải đánh nhau thì là cãi nhau. Tuy cậu nghĩ rằng Hi Ân sẽ không so đo cùng Hỏa Tư, nhưng nếu liên lụy đến hắn, xảy ra chuyện gì, ngay cả cậu cũng không xác định.
Đi đã được mấy chục phút, Hạ Nguyệt Quang mệt đến không nhấc nổi chân. Hiện tại cả người cậu đều là mồ hôi, sớm biết vậy thì đã mượn điện thoại chỗ quản gia trộm gọi cho Hi Ân trấn an hắn là được rồi, không việc gì phải chạy loạn thế này, chẳng những không đến được Bạch Bảo, còn có thể lạc đường. Thật không may!
Mệt mỏi tựa vào một cây đại thụ, dùng ống tay áo dơ bẩn lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển ngồi xuống, sờ sờ cái bụng xẹp lép, kêu một tiếng ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa khuỷu tay.
Lúc Hạ Nguyệt Quang sắp chìm vào giấc ngủ, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, cậu chấn động ngẩng đầu lên nhìn, thấy xe ngựa chuyên dụng của Hi Ân chạy tới, mà hắn cũng ở trong đó. Oa! Cậu hẳn nên đi ngăn xe ngựa lại. Ai ai! Nhìn nơi xe ngựa đang chạy tới, đó chắc phải là Bạch Bảo? Vậy cậu nên đứng lên đi theo! Nếu không thì làm sao bây giờ?
Cố sức đứng lên, lúc đang định chậm rãi đi xem xem, chiếc xe ngựa kia cư nhiên từ xa ngoành lại, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh đi về phía cậu, Hạ Nguyệt Quang bị dọa, cả người ngã xuống đất, còn bị bụi đất bám đầy mặt, hại cậu không ngừng vẫy tay phủi hết tro bụi, liều mình ho khan.
“Nguyệt Quang!”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc, Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu định nhìn xem có phải Hi Ân không, kết quả bị ôm chặt vào lòng, hương hoa lài quen thuộc này, đúng là Hi Ân rồi.
Hi Ân lo lắng buông Hạ Nguyệt Quang ra, cẩn thận kiểm tra xem cậu có bị thương không, có chút lo lắng hỏi: “Vừa rồi xe ngựa có phải đã dọa em không? Có bị thương không?”
“Em…. Em không sao! Ngược lại là em làm dơ quần áo của anh rồi.” Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng cười với hắn, vươn tay thay hắn lau sạch mấy chỗ dính bẩn, ngược lại càng làm bộ đồng phục của Hi Ân trở nên bẩn hơn.
Hi Ân vội vàng ôm Hạ Nguyệt Quang vào lòng, không ngừng hôn tóc cậu, “May mà em đã về. Anh thực lo lắng không biết em có về hay không em biết không? Hơn nữa em rõ ràng nói hôm qua sẽ về, anh chờ em cả ngày, nhưng em không có về.”
Hạ Nguyệt Quang tựa đầu vào vai Hi Ân, trong lòng thực băn khoăn. Không ngờ mình một ngày không về lại khiến Hi Ân lo lắng như vậy, cậu nên làm sao bây giờ?
“Em hai ngày nay đi đâu vậy? Vì sao anh đi đến tòa thành ngày trước em ở tìm em, em lại không ở đó? Hơn nữa anh nghe nói bạn bè em chỉ có mình Ly Phi, nhưng em cũng không đến chỗ cậu ta. Em ở chỗ ai?” Hi Ân nhẹ buông Hạ Nguyệt Quang, lo lắng hỏi.
Hạ Nguyệt Quang cả kinh, chột dạ cúi đầu xuống, cậu sao có thể không biết xấu hổ nói với Hi Ân rằng cậu ở bên cạnh Hỏa Tư, cậu không thể thương tổn hắn như vậy được! Làm…. Làm sao bây giờ?
Hi Ân khẩn trương nắm lấy vai Hạ Nguyệt Quang, sợ hãi hỏi: “Là Lạc Đức Hoa sao? Hay là Lạp Nhĩ Phi?” Chí có năm người có huy hiệu kim cương bọn họ mới được ở trong khu rừng này, bỏ qua Hỏa Tư và Y Đức Lôi, cũng chỉ có hai người kia có khả năng nhất. Nguyệt Quang đặc biệt như vậy, hắn sợ Nguyệt Quang sẽ bị người khác cướp mất…
Hạ Nguyệt Quang không hiểu sao ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Bọn họ là ai? Em không biết bọn họ nha?” Cậu thật sự không biết cái gì mà Lạc Đức Hoa với Lạp Nhĩ Phi, bọn họ là ai vậy?
“Vậy em đến chỗ ai? Là chỗ của Hỏa Tư sao?” Hi Ân không trả lời cậu, ngược lại hỏi một đống câu hỏi khó, tính hỏi rõ ràng xem hai ngày nay Hạ Nguyệt Quang rốt cuộc đã đến chỗ ai.
Không quen bị Hi Ân dùng khí thế bức nhân ngữ khí ép buộc như vậy hỏi, cậu lập tức đẩy Hi Ân ra, “Anh….. Anh đừng hỏi nhiều như vậy đực không? Em muốn trở về!”
“Anh chỉ muốn biết hai ngày nay em đã đi đâu, anh thật sự lo lắng cho em.” Hi Ân kéo Hạ Nguyệt Quang vào lòng, sợ hãi ôm cậu hỏi.
Hạ Nguyệt Quang kéo tay Hi Ân, áp tay hắn lên mặt mình, khẽ mỉm cười với hắn nói: “Cảm giác được không? Là em, em đang đứng trước mặt anh không phải sao?”
Hi Ân vội vã kéo Hạ Nguyệt Quang vào lòng, hung hăng hôn lên mội cậu, cuồng nhiệt hôn, cơ hồ muốn Hạ Nguyệt Quang tan chảy, cả người nóng dần áp vào ngực Hi Ân.
Không muốn mà buông cánh môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, ghé bên tai Hạ Nguyệt Quang nói: “Chúng ta trở về Bạch Bảo được không? Anh muốn ôm em…. Muốn hảo hảo yêu thương toàn bộ cơ thể em….”
Hạ Nguyệt Quang mặt đỏ ửng, khẽ gật đầu, theo Hi Ân đi vào trong xe ngựa. Ngồi xuống băng ghế trong xe, cậu lại bắt đầu lòng không yên tính toán làm cách nào để trở về Hồng Bảo, nghĩ trái nghĩ phải, vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt. Cậu đến học viện này là để học, kết quả hiện tại biến thành đồ mặt trắng được người khác bao dưỡng, cậu tốt nhất vẫn là trở về tiếp tục học! Cũng lâu rồi không về tòa thành kia, không biết anh họ cùng xú tiểu tử Ly
Phi kia thế nào rồi, trở về xem cũng tốt, hành lý cậu tất cả đều ở Bạch Bảo, liền thuận tiện đi lấy về!
“Nguyệt Quang, em nghĩ gì vậy? Nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Hi Ân ôm Hạ Nguyệt Quang ôn nhu hỏi, trong lòng bất an nhìn cậu thất thần.
Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu nhìn Hi Ân, giống như đang tìm hiểu hỏi: “Hi Ân, nếu em muốn trở về tòa thành lúc trước em ở, anh có cho em về không?”
Hi Ân vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống, “Em chỉ hỏi thôi, không có ý định thật sự về đó ở chứ?”
“Ách….. Em chỉ hỏi một chút thôi!” Xấu hổ cười vài tiếng, Hạ Nguyệt Quang không dám nói tiếp, xem ra Hi Ân đại khái giống Hỏa Tư, không hy vọng cậu rời khỏi bọn họ, nhưng cậu muốn đi học! Nhẽ nào không thể sao? Cậu cũng không mong thành tích cuối năm là một quả trứng vịt to đùng đâu! Xem ra vẫn phải vụиɠ ŧяộʍ trốn về thôi!
Hi Ân ôn nhu khẽ vuốt mặt Hạ Nguyệt Quang, vừa cao hứng vừa bi thương nói: “Nhìn em khôi phục lại bộ dạng có sức sống, anh thực vui vẻ. Nhưng anh sợ Hỏa Tư sẽ đoạt em lại, hắn…. hắn vẫn đi tìm em, cũng đã tới Bạch Bảo hỏi vài lần. Anh không dám nói với em, bởi vì anh lo lắng em sẽ chọn hắn….”
Trong lòng Hạ Nguyệt Quang tràn ngập cảm giác tội lỗi. Cậu không nên tiếp tục giấu diếm Hi Ân, nhưng giờ cậu phải làm sao đây? Nói với hắn là cậu nối lại tình xưa với Hỏa Tư sao? Như vậy hắn có nghĩ cậu coi hắn là vật thay thế cho Hỏa Tư hay không?
Hít vào một hơi, Hạ Nguyệt Quang ôm lấy Hi Ân, chủ động hôn lên môi hắn, “Em sẽ cùng anh..” Đúng vậy! Có thể lùi một ngày thì một ngày, cậu thật sự không biết nơi từ bỏ ai mới tốt, bọn họ đều quan tâm cậu, thương cậu như vậy, cậu cũng yêu cả hai, dù ở cùng ai, lòng cậu cũng đều có chút bất an và do dự. Bất an vì tình trạng này, do dự không biết có nên nói sự thật với bọn họ hay không, như vậy thật sự quá mệt mỏi…..
Hi Ân ôm chặt Hạ Nguyệt Quang chủ động yêu thương, kịch liệt hôn lên cánh môi mềm mại, dùng lưỡi nhấp nháp từng ngõ ngách trong miệng cậu, thiếu chút nữa đã muốn cậu ở ngay trong này.
“Nguyệt Quang….. Anh yêu em….” Hi Ân thở ra khí nóng hôn lên hai má Hạ Nguyệt Quang, gắt gao ôm cậu vào lòng, hạ thân dựng thẳng du͙© vọиɠ trướng căng, kề bên mông Hạ Nguyệt Quang, giống như muốn nói cho người trong lòng, hắn cần cậu đến mức nào.
Hạ Nguyệt Quang có chút không thoải mái mà xê dịch người, cũng không cẩn thận phát hiện phần thân bị du͙© vọиɠ khích thích dưới qυầи ɭóŧ của Hi Ân, nhất thời xấu hổ không biết nên làm gì.
“Nguyệt Quang…. Anh muốn em….” Hi Ân hai mắt cực nóng nhìn Hạ Nguyệt Quang, đôi con ngươi màu xanh thâm trầm như đại dương gắt gao nhìn theo cậu, khiến cả người Hạ Nguyệt Quang cũng nóng lên.
“Nhưng…. Nhưng mà…. đây là trên xe ngựa!” Cậu không phải không muốn! Nhưng mà ở trên xe ngựa không khỏi…. Vạn nhất bị đánh xe nghe thấy thì sao?
Hi Ân mỉm cười vỗ về thân thể Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu hôn vành tai cậu, vươn tay luồn vào trong quần cậu, nắm lấy phần thân đã có chút phản ứng.
“Hi…. Hi Ân…. Không…. Không ở chỗ này…. Như vậy rất kỳ….” Hạ Nguyệt Quang không kiềm chế được mà run rẩy, thân thể cũng trở nên mẫn cảm, phần thân bị nắm lấy vừa trương vừa nóng.
“Nguyệt Quang….. Thân thể em vẫn mẫn cảm như trước!” Hi Ân cười ha ha hôn môi Hạ Nguyệt Quang đang nằm úp sấp trên bàn giữa xe ngựa nói, không ngừng đẩy nhanh tốc độ tay.
Hạ Nguyệt Quang không ngừng thở phì phò, phần thân càng ngày càng nóng. Không lâu sau, cậu liền bắn ra, quần trở nên vừa ẩm vừa dính.
Hi Ân cởi nút quần Hạ Nguyệt Quang, kéo khóa xuống, chiếc quần liền theo đùi trượt xuống. Hắn cúi thấp hôn lên môi Hạ Nguyệt Quang đang thở dốc, cởi khóa quần mình ra, lôi ra phần thân thô to dựng thẳng, nhằm ngay nơi mê người giữa bắp đùi cậu, nhẹ nhàng đâm về phía trước, không chút cố sức mà tiến vào tiểu huyệt nóng rực kia.
“A!—”
Tuy không phải bị thô lỗ tiến vào, Hạ Nguyệt Quang vẫn nhịn không được kɧoáı ©ảʍ tiểu huyệt hoàn toàn được lấp đầy, nắm chặn cạnh bàn hét lên một tiếng.
“Nguyệt Quang…. Em thực chặt….” Hi Ân vừa nói vừa động phần thân mình, dùng sức trừu sáp vào tiểu huyệt ướt mềm kia.
“Hi Ân…. Hi Ân…. A…. Mau….” Hạ Nguyệt Quang thèm muốn mà hút chặt cự vật của Hi Ân, miệng nhỏ thở dốc không nhịn được thúc giục.
Hi Ân vừa nghe, phần thân vừa tiến vào phần đỉnh nhất thời trướng lớn vài phần, vươn tay nâng chân trái của Hạ Nguyệt Quang lên, một tay chống xuống bàn, bắt đầu cuồng nhiệt đâm vào nơi ẩm ướt kia, dùng sức ma sát, âu yếm không ngừng nội vách mẫn cảm đang hút lấy hắn.
“A a!!—”
Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu thét chói tia, tiểu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào cự vật kia, nơi hai người kết hợp ướt đẫm một mảnh, mà phần quanh quần Hi Ân chưa cởi ra cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt.
Hai người ở trong thùng xe chật hẹp quấn quít lấy nhau. Không lâu sau, xe ngựa ngừng lại, Hi Ân vội vàng rút phần thân thô ta ra, đem quần áo chỉnh lại, cũng giúp Hạ Nguyệt Quang đang nhũn ra trên bàn mặc quần vào, ôm cậu cả người hư nhuyễn xuống xe, cũng không phân phó gì nhiều, vội vàng đem cậu vào phòng ngủ.
Hi Ân cả người nóng rực khó chịu, Hi Ân vừa đặt cậu lên giường, cậu lập tức lột quần áo mình ra, “Hi Ân….. Em nóng quá…..”
Những lời này của cậu không nghi ngờ gì đều là khıêυ khí©h. Mắt Hi Ân nóng lên, vội vàng kéo áo Hạ Nguyệt Quang xuống, vội vã cởϊ qυầи cậu, ngay cả quần áo mình còn chưa kịp cởi, kéo khóa xuống, rồi trực tiếp tiến công vào tiểu huyệt, không chờ đợi mà mãnh liệt trừu sáp.
“A….. Hi Ân….. Hi Ân….. Ân….. Ân a…..” Hạ Nguyệt Quang nắm lấy đầu ngối, để hai chân mở rộng, tùy ý Hi Ân thô lỗ tiến vào người cậu.
Hi Ân cơ hồ sắp bị tiểu huyệt ướt mềm kia bức điên rồi, tốc độ trừu sáp trở nên nhanh hơn, mỗi lần đều hung hăng thẳng tiến, tiến vào đến ngay cả Hạ Nguyệt Quang cũng không chịu được mà liên tục thét lớn, mới trừu sáp một trận, người dưới thân đã đạt đến cao trào.
“Nguyệt Quang….. Như vậy không được! Em phải đạt cao trào cùng anh mới đúng nha!” Hi Ân ác liệt cầm lấy phần thân đang muốn bắn ra của Hạ Nguyệt Quang, dùng ngón cái ấn lên miệng nhỏ của phần thân, dùng sức mạnh mẽ tiến vào nơi mềm nóng kia, nói với người cả thân đang phiếm hồng.
Hạ Nguyệt Quang nức nở liều mạng lắc đầu, “A a!!— Không được…. Không được như vậy….. Mau….. Mau buông ra….” Phần thân đang muốn bắn ra lại đột nhiên bị giữ lại, tiểu huyệt bị thô lỗ mãnh liệt trừu sáp, khiến cả người cậu thoải mái không chịu nổi, nhưng cũng vì không thể bắn ra mà khó chịu lắc lư thân mình, ngược lại càng khiến phần thân thô to kia điên cuồng tiến vào.
“Không được…. Em phải bắn ra cùng anh….” Hi Ân vươn bàn tay không chống xuống giường, đem mình tiến càng mạnh vào trong cơ thể Hạ Nguyệt Quang, thô lỗ trừu sáp, bàn tay nắm lấy phần thân cậu không ngừng vuốt ve phần thân nóng rực, lại cố tình không cho cậu bắn.
Bởi vì bị ngăn lại không được bắn ra, Hạ Nguyệt Quang cơ hồ sắp chịu không nổi sức tiến vào cơ thể mình, tiểu huyệt mãnh liệt co rút huyệt khẩu, hút chặt phần thân đang không ngừng tiến vào.
Hi Ân dường như muốn bắn ra mà dừng một chút, lại bắt đầu dùng sức tiến vào, bị một trận mạnh mẽ trừu sáp làm thoải mái, dùng sức đâm về phía trước, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong cơ thể Hạ Nguyệt Quang, tay nắm phần thân cậu cũng buông ra, cùng nhau mà đạt tới cao trào.
Hi Ân đâu có thể chỉ một lần là thỏa mãn, đem quần áo trên người cởi ra, rồi lập tức đè lên người Hạ Nguyệt Quang, bắt đầu yêu đương lần thứ hai.
Hạ Nguyệt Quang bị Hi Ân yêu thương đến nửa đêm, mới được thỏa mãn ôm vào giấc ngủ.
=. =. =. =. =
Hạ Nguyệt Quang vốn đang nhắm mắt từ từ vụиɠ ŧяộʍ mở mắt ra, lo lắng nhìn đồng hồ trên tường, trời ại! Đã ba giờ sáng rồi! Cậu phải nhanh dọn hành lý, về Hồng Bảo báo với Hỏa Tư rằng cậu muốn về tòa thành lúc trước ở ở mới được! Khi đó nhất định sẽ bị Hỏa Tư lôi lên giường yêu thương một hồi, cậu thật sự bị hai nam nhân này làm mệt đến chết!