Tuy rằng Hàn Tuyết nói như vậy giống như đangc ố tình gán tội cho người ta, nhưng những gì cô nói cũng là sự thật, khiến Hàn Tử Hiên ấp úng nói không lên lời.
Hàn Bách Hào đứng ra, hằm hè nói "Hàn Tuyết, cô đừng có cả vυ" lấp miệng em, cái gì gọi là nhờ cô mới vực dậy và mang tới lợi nhuận, không có nhà họ Hàn thì cô là cái thá gì? Nêu không có tiếng tăm của nhà họ Hàn, cô tưởng rằng người ta sẽ hợp tác với cô sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, cô phải biết rằng không có nhà họ Hàn thì còn lâu cô mới có những thứ ấy!"
Không sai, Bách Hào nói rất đúng, không có nhà họ Hàn thì cô là cái thá gì?"
"Đúng thế, tưởng rằng cánh cứng rồi thì có thể bay được một mình đây màl Nhà họ Hàn này không nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, làm người phải tự ý thức được trọng lượng của bản thân”.
Đám họ hàng trong gia tộc luân phiên trào phúng xỉa xói.
Hàn Tuyết siết chặt nắm đấm, tức đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. Sao những nguời này lại trơ trẽn đến mức ấy cơ chứ!
Lúc này, Diệp Phàm bước lên, anh nhìn bà cụ và nói: “Bà nội, cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân đám cháy, nhỡ đâu nguyên nhân không phải tại chưa thi hành đúng các biện pháp an toàn, mà là có người cố tình phóng hỏa thì sao? Nếu thế thì không thể trách tội Tiểu Tuyết được, dù sao đó cũng là cố tình phạm tội, không ai có thể đề phòng nổi".
“Vớ vẩn, nhà họ Hàn chúng ta chưa bao giờ gây thù chuốc oán với người khác, ai lại rảnh háng tới công trường phóng hỏa? Mày đừng mong chối bỏ trách nhiệm cho Hàn Tuyết", Diệp Phàm vừa dứt lời, Hàn Bách Hào lập tức chỉ vào Diệp Phàm rồi mắng nhiếc.
"Đúng thế, ai lại đi phóng hỏa làm gì, bịa đặt ra một lý do thì cũng phải bịa cho hợp lý vào chứ”
"Cười chết tôi mất, tôi thấy thằng vô tích sự này mắc chứng ảo tưởng phá hoại rồi”.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Hàn Bách Hào bằng ảnh mắt nghiêm túc, như thể muốn nhìn ra điều gì từ vẻ mặt của gã ta.
Mãi cho đến khi Hàn Bách Hào sắp nổi đóa, Diệp Phàm mới rút ánh mắt về, anh nói với bà cụ "Bà nội, bà thấy thế nào? Thay đổi người quản lý là chuyện lớn, có nên chờ thêm rồi hãy quyết không ạ?"
"Hừ, Diệp Phàm, cậu đang dạy đời bà già này sao?", bà cụ nổi giận, hôm qua ở nhà Hàn Tuyết chính Diệp Phàm đã đòi bà ta trích ra 20% cổ phần, khiến bà ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Phàm khẽ cười nói: “Diệp Phàm không dám, chỉ có điều Tiểu Tuyết còn phải phụ trách vụ hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, nếu bị cách chức tổng giám đốc thì sẽ chẳng có tư cách gì nữa, e là tập đoàn Hoàng Minh sẽ chấm dứt vụ hợp tác này mất".
"Diệp Phàm, mày đang uy hϊếp bà nội sao? Mày thật to gan!"
Hàn Bách Hào lớn tiếng quát tháo. Ánh mắt sắc bén vừa rồi của Diệp Phàm khiến gã ta có cảm giác như bị phanh phui ra hết, trong l*иg hoảng hốt khó tả.
Diệp Phàm thản nhiên nói. "Tôi có uy hϊếp à? Tôi chỉ đang nói ra sự thật mà thôi!"
"Được rồi, không cần nói nhiều nữa!”, bà cụ vỗ bàn nói.
"Tiểu Tuyết vẫn là tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo, bất cứ ai cũng không thể thay đổi điều đó. Nhưng kể từ hôm nay, Hàn Húc Đông sẽ nhậm chức phó tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo, những ai ủng hộ và những ai phản đối quyết định này?"
“Cháu ủng hộ!”
“Con ủng hộ anh cả nhậm chức”.
“Cháu cũng ủng hộ…”
Ngoài Diệp Phàm và Hàn Tuyết ra thì tất cả họ hàng trong nhà họ Hàn đều ủng hộ cả hai tay, Hàn Bách Hào cười vui như tết.
Hàn Húc Đông là bố gã ta, ông ta trở thành phó tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo thì khác gì gã ta trở thành phó tổng giám đốc?
Cuối cùng bà nội cũng ra tay với thương mại Thiên Bảo, gã ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười cho đã đời.
"Húc Đông đâu? Sao không thấy nó đâu?”, bà cụ nói.
Hàn Bách Hào vội vàng nói: “Bà nội, tối qua bố cháu làm việc đến tận hơn hai giờ sáng, biết tin công trường phía tây bị cháy, ông ấy lại nhờ người hỏi thăm tình hình, bây giờ đang trên đường tới đây".
"Vất vả cho bác cả rồi, bác ấy làm lụng ngày đêm vì nhà họ Hàn, đúng là một tấm gương cho cháu".
"Đúng thế, có bác cả ở đây thì nhà họ Hàn chúng ta sẽ ngày một phát triển".
Đám họ hàng trong nhà không ngừng tung hô, Diệc Phàm cảm thấy tởm lợm như vừa ăn phải mấy con ruồi, đám người này đúng là không biết xấu hổ!
“Con tới rồi đây mẹ, chúc mẹ một buôi sáng tôt lành!", vừa nói, Hàn Húc Đông vừa chạy tới.
Nhìn thấy Hàn Húc Đông, bà cụ cười nói "Húc Đông à, sau này con phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng có ngày nào cũng làm việc đến hai, ba giờ sáng, có sức khỏe thì mới chiến đấu được”
"Vâng, mẹ dạy chí phải ạ!", Hàn Húc Đông vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng hiểu mô tê ra sao.
Hôm qua, ông ta tụ tập với mấy ông bạn, uống rượu xong là lại tới trung tâm giải trí, mệt đến mức cơ bụng muốn quặn lại, lúc này đang rất bơ phờ.
Thế nhưng nhà họ Hàn đang trong tình cảnh rối ren, năng lực càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề. Con cũng biết vụ cháy ở phía tây thành phố rồi đấy, mẹ quyết định điều con đến thương mại Thiên Bảo làm phó tổng giám đốc, con có ý kiến gì không?", bà cụ nói.
"Con không có ý kiến gì cả, con nghe mẹ hết", Hàn Húc Đông cười gượng nói.
Tốt, vậy thì cứ quyết định thế đi!", dứt lời, bà cụ chẳng thèm nhìn Hàn Tuyết nữa, đứng lên đi vào phòng trong.
Hàn Húc Đông nhìn Hàn Tuyết, cười tít mắt nói: "Tiểu Tuyết, bác cả mới nhậm chức, cháu phải chỉ bảo nhiều hơn đấy nha".
"Vâng!"
Hàn Tuyết chỉ nói một chữ rồi xoay người ra ngoài. Nếu không vì tôn trọng người bề trên thì cô đã quăng chiếc túi xách của mình vào mặt Hàn Húc Đông rồi.
“Ha ha, trời tạo nghiệp còn có đường lui, chứ tự tạo nghiệp là không sống nổi đâu. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tự lo thân mình đi!", Diệp Phàm liếc nhìn đám đông một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Hàn Bách Hào, nói một câu khó hiểu rồi đứng lên đi theo Hàn Tuyết rời khỏi đây
“Đồ điên, học được hai câu trích trong điển cố là lấy ra thể hiện ngay được!", Hàn Tử Hiên cất lời châm chọc.
Chỉ có Hàn Bách Hào là cảm thấy nghi hoặc, chẳng ai ngoài gã ta biết chuyện mà mình đã làm, chẳng lẽ Diệp Phàm đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Không thể có chuyện đó được, nhất định là nó đang giả bộ cao thâm vậy thôi, nhất định là thế!
Chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Hàn, thấy tâm trang của Hàn Tuyết không tốt, Diệp Phàm nói: "Tiểu Tuyết, toàn là một lũ hề ấy mà, em đừng bận tâm làm gì, ác giả ác bảo đây thôi!"
Hàn Tuyết cười khổ nói "Người tốt không được hưởng thọ, kẻ xấu lại sống trăm năm. Thôi bỏ đi, đi mua sắm với tôi, dù sao Hàn Húc Đông cũng mới lên chức, chắn chắn ông ta sẽ làm gì đó để ra oai, tránh gặp ông ta cho đỡ phiền lòng"
"Được!", Diệp Phàm nói.
Phố Hoa Dung là phố dành cho người đi bộ nổi tiếng nhất ở thành phố Cảng, bất cứ lúc nào cũng đông như trẩy hội, cực kỳ sầm uất.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài phố Hoa Dung, hai người xuống xe đi bộ vào phố.
Bởi vì tâm trạng không tốt nên giữa hai hàng lông mày của Hàn Tuyết hiện lên vẻ sầu lo, khiến khuôn mặt xinh đẹp như mang theo nét buồn bã nhè nhẹ.
Đi trên con phố lớn, cô thu hút ánh mắt của biết bao người, không ít cánh mày râu nhìn thấy đều sinh lòng thương xót.
Thế nhưng Diệp Phàm chẳng khác nào ky sĩ bảo vệ công chúa, cho dù chen chúc đến mấy thì anh cũng không để người ta đυ.ng vào Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác nhưng không mua một bộ nào. Diệp Phàm cũng chẳng kêu mệt, lúc nào nụ cười cũng hiện hữu trên môi.
Anh cảm thấy được ở bên Hàn Tuyết như thế này thật là tuyết vời, mang đậm chất "cuộc sống".
“Ở đó có một cửa hàng thời trang nam, vào đó mua một bộ cho anh đi”, Hàn Tuyết chỉ vào một cửa hàng quần áo rồi nói.
Diệp Phàm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết chủ động nhắc tới chuyện mua quần áo cho anh, khiến anh cảm thấy thỏa mãn, nói: “Không cần, anh có quần áo rồi.”
Hàn Tuyết trừng mắt nói: “Bảo anh mua thì anh cứ mua đi, nói nhiều thế! Không được phép từ chối!”
Diệp Phàm cười gượng một tiếng rồi vội vàng nói: “Mua, mua, nghe em hết”.