Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Thẩm Quan thấy cô dừng đũa, anh ta hỏi: “Cô sao vậy? No rồi à?”.

Diêu Ngạn khựng lại: “Sao ạ? À, tôi no rồi”.

Thẩm Quan gọi nhân viên phục vụ: “Cho một ly nước ô mai”. Anh ta nhìn Diêu Ngạn: “Tôi thấy cô chỉ ăn vài miếng. Thời tiết nóng nực, cô uống ít nước để ăn uống ngon miệng”.

Diêu Ngạn không ngờ Thẩm Quan chu đáo đến vậy, cô ngờ vực nhìn anh ta. Thẩm Quan nói: “Một lát ăn xong sẽ đi hát. Họ đặt chỗ cả rồi”.

Diêu Ngạn nói: “Tôi ăn xong rồi, tôi còn bận việc”.

“Ừ, không sao.” Thẩm Quan nhấp một ngụm trà, anh ta nói nhẹ nhàng: “Tôi còn việc muốn nói thêm, để hôm nào tôi mời riêng cô”.

Diêu Ngạn há hốc mồm kinh ngạc nhìn Thẩm Quan. Thấy anh ta quay qua nói chuyện với người khác, cô khép miệng lại. Trái tim lỗi nhịp treo lơ lửng của Diêu Ngạn lúc này mới quay về vị trí cũ.

Kim đồng hồ dịch chuyển đến vị trí bảy giờ, Diêu Ngạn cảm thấy chán chường. Trong đầu cô phác họa một bảng biểu, liệt kê từng việc nguy hiểm mà Tưởng Nã có thể dùng để uy hϊếp cô, cuối cùng lại vắt óc suy nghĩ nhược điểm của Tưởng Nã.

Cô không rõ nếu bản thân phản kháng đến cùng, Tưởng Nã sẽ trả thù cô như thế nào, rồi cô có đáng để Tưởng Nã tốn sức trả thù hay không. Cô không biết kết luận, cũng như không dám tùy tiện kết luận. Cô hiểu được đạo lý đánh rắn phải đánh đúng tấc bảy, còn chưa nhắm chính xác tấc thứ bảy, cô tuyệt đối không hành động nông nổi.

Tưởng Nã ở trong xe gõ gõ vào vô lăng chờ Diêu Ngạn tự giác đi xuống. Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng. Bắt gặp chiếc xe ô tô đen đậu đối diện, tài xế của Thẩm Quan buồn xó ngồi bên trong, anh nhíu mày nhìn vào nhà hàng, tay anh cũng ngừng gõ.

Diêu Ngạn chậm rãi ra khỏi cửa, cô nhìn xung quanh một lúc mới tìm được chiếc xe Jeep đậu bên kia dường. Cô cau có định cất bước đi qua thì Tưởng Nã chạy xe tới dừng phía trước chiếc ô tô đen. Anh mở cửa sổ gọi tài xế: “Lão Lý, đổi xe lúc nào thế? Mới đây mà đã có biển số xe vùng này rồi à?”.

Thấy Tưởng Nã, ông ta gọi một tiếng “Sếp Tưởng” rồi nói: “Sếp Thẩm nói còn sống ở đây lâu dài, làm vậy tiện hơn”.

Tưởng Nã mỉm cười, anh mở cửa bên ghế lái phụ, nhìn Diêu Ngạn: “Lên xe!”.

Diêu Ngạn nhíu mày bước lên, vừa ngồi vào chỗ, xe đã lướt nhanh. Cô lập tức thắt dây an toàn. Tưởng Nã nghiêm giọng hỏi cô: “Em đi ăn cùng Thẩm Quan?”.

Diêu Ngạn giật mình sửng sốt: “Đúng vậy, hôm nay Thẩm tổng mời mọi người ăn cơm”.

Tưởng Nã hỏi: “Tại sao em làm thêm ở đó? Thiếu tiền?”.

Diêu Ngạn không muốn nói, cô đáp qua loa: “Không phải. Thời gian rành rỗi hơi nhiều”.

Tưởng Nã cười khẩy, anh liếc cô một cái: “Nếu rảnh rỗi thì qua chăm sóc cho tôi!” Thấy Diêu Ngạn nhíu mày, anh cười khúc khích: “Em ở phòng nghiên cứu của anh ta làm việc gì? Chạy việc vặt?”.

Diêu Ngạn miễn cưỡng “Ừm” một tiếng. Cô thấm mệt nhìn sắc trời tối thẫm vυ"t nhanh ngoài cửa, cũng không rõ mình đang đi đâu.

Đến rạp chiếu phim Sĩ Lâm, cô hoảng hốt hỏi anh: “Tới đây làm gì?”.

Tưởng Nã choàng tay ôm cô bước vào trong: “Xem phim!”.

Rạp chiếu phim thứ Sáu chật kín người. Thị trấn Trung Tuyển không thể so sánh với thị trấn Sĩ Lâm. Thị trấn Trung Tuyển lạc hậu, không có cho vui chơi, còn Sĩ Lâm thì ngược lại, phồn hoa náo nhiệt. Diêu Ngạn bất giác thả lỏng người, tới đây sẽ không sợ giáp mặt người quen.

Tưởng Nã đứng trchỗ bán vé chỉ đông chỉ tây. Cuối cùng anh đập mạnh bàn: “Phim gì cũng không có, mấy người kinh doanh kiểu gì thế hả!”.

Nhân viên bán vé thấy anh cao to vạm vỡ, dáng vẻ lại hung hãn nên sợ hãi mở miệng: “Suất chiếu gần nhất là chín giờ hai mươi, phim tình cảm nhưng vé bán hết thật rồi ạ”.

Tưởng Nã quan sát mọi nơi. Trông thấy có người xếp hàng kiểm vé, anh bước đến kéo một người đàn ông, nói vài câu, móc tiền đưa anh ta.

Diêu Ngạn thừ người trước chỗ bán vé, cô xấu hổ đỏ mặt. Thấy nhân viên bán vé sợ hãi nhìn Tưởng Nã, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”.

Nhân viên bán vé cười gượng, vội cúi đầu làm việc.

Tưởng Nã vẫy tay với Diêu Ngạn: “Lại đây!”.

Diêu Ngạn cúi gằm mặt đi đến, hai người đưa vé đi vào trong rạp.

Trong rạp chiếu phim vô cùng yên ắng, chỉ có nhân vật trên màn hình nói chuyện với nhau. Tưởng Nã không biết bản thân cướp được vé phim gì, anh hỏi Diêu Ngạn: “Phim hay không?”.

Diêu Ngạn nghiêng đầu sang bên, cô nhìn màn hình trả lời: “Cũng được”.

Mãi khi chiếu đến cảnh nam nữ chính trong phim quấn lấy nhau từ ngoài cửa cho tới giường, hôn nhau cuồng nhiệt đến mức lật đổ đồ đạc bày biện trên tủ, Tưởng Nã mới mở miệng lần nữa: “Đúng là cũng được”.

Diêu Ngạn lập tức ngồi thẳng người, coi như không nghe thấy. Thấy cô im re, anh bèn kéo cổ cô, hôn môi cô rồi mau chóng thả ra.

Diêu Ngạn cuộn tay đề phòng Tưởng Nã. Cô chẳng còn tâm trạng xem phim. Đến lúc đèn báo hết phim bật sáng, cô thở phào nhẹ nhõm, lưng toát đầy mồ hôi.

Tưởng Nã đưa cô về nhà, anh lái chậm hỏi cô: “Thích xem phim không?”,

Giọng nói lãnh đạm của Diêu Ngạn cất lên: “Bình thường”.

Tưởng Nã hỏi thêm vài chuyện khác. Diêu Ngạn trả lời lạnh nhạt khiến anh không khỏi buồn bực. Đến gần ngõ nhà Diêu Ngạn, anh nhìn từ xa thấy chiếc xe tải mới mà anh đền bù cho nhà họ Diêu, anh hỏi: “Bố em chạy xe mới? Chạy ổn không?”:

Diêu Ngạn vẫn dùng ngữ khí như vậy trả lời anh: “Cũng ổn”.

Tưởng Nã mất hết kiên nhẫn. Anh phanh xe “két” một cái, xoay mặt Diêu Ngạn qua nhìn, nhếch miệng hỏi cô: “Không vui?”.

Diêu Ngạn lúc này mới nở nụ cười, cô nói: “Không có, đi làm cả ngày nên mệt”.

Tưởng Nã lạnh lùng chiếu tướng cô. Đến lúc khóe miệng Diêu Ngạn cứng đờ, sắp không chống chọi nổi nữa Tưởng Nã mới để cô xuống xe.

Nhìn chiếc xe Jeep chạy khuất, Diêu Ngạn ẩn mình trong bóng tối xoay người đi về. Xe tải màu xanh dương bất thình lình phát ra âm thanh, Diêu Ngạn hoảng hốt. Ngửa đầu thấy ông Diêu, cô càng thấp thỏm lo ầu. Ông Diêu kéo vải bạt che chắn, nhảy xuống xe. Gặp Diêu Ngạn, ông cất giọng ngạc nhiên: “Ăn đến giờ mới về sao con?”.

Diêu Ngạn điều chỉnh nhịp tim, cô vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Vâng, đồng nghiệp còn đi hát nên con về hơi muộn”.

Hai bố con cùng nhau đi vào ngõ. Ông Diêu nhắc cô ngày mai đến bệnh viện.

Bị thương phần xương cần điều trị một trăm ngày, cô họ Diêu Ngạn vẫn nằm viện điều trị. Con gái của cô nghỉ hè ờ nhà ông bà nội trở về, xông đến bệnh viện chỉ trích trách móc như người lớn. Khi Diêu Ngạn tới, tình cờ nghe cô bé nói: “Sau này hãy để con chỉ huy. Có một cái thùng mà mẹ cũng bê không nổi, đế nó đè mẹ gãy tay, mẹ còn làm được gì cơ chứ?”.

Diêu Ngạn cười hỏi cô bé: ”Em định trách móc cả ngày à?”.

Em họ nhìn thấy Diêu Ngạn, liền thương nhớ tha thiết bổ nhào đến ôm cô.

Hai chị em náo loạn một hồi, cô họ mới cười nói chen vào: “Được rồi, được rồi, con ôm đủ rồi đấy. Lấy bài tập hè ra cho chị kiểm tra, xem chị có đánh đòn con không”.

Em họ lè lưỡi, cầm dao gọt vỏ táo, ra vẻ ngoan ngoãn. Thừa lúc không ai chú ý, cô bé lén nói với Diêu Ngạn: “Chị, em mới làm được một nửa bài tập thôi. Chị giúp em nha, em làm không kịp!”.

Diêu Ngạn đẩy đầu cô bé, phê bình vài câu, cô nói nhỏ: “Lát nữa đưa vở cho chị!”.

Em họ khẽ hô muôn năm, chia cho Diêu Ngạn một nửa quả táo đã gọt vỏ.

Buổi trưa, cô dẫn em họ về nhà. Thang máy dừng ở một tầng nào đó, mọi người lũ lượt chen vào trong. Diêu Ngạn ôm em họ nghiêng người nhường đường. Ánh mắt cô vô tình lướt qua đám người bên ngoài. Cô trông thấy Tưởng Nã bước tới cạnh một chiếc xe đẩy phủ vải trắng, cúi thấp người nói chuyện với Trần Lập. Tưởng Nã bất giác ngước lên, gặp Diêu Ngạn trợn tròn mắt, anh lạnh nhạt nhìn cô.

Diêu Ngạn khϊếp sợ nhìn xe đẩy chăm chú, cô không dám tin chuyện này lại xảy ra.

ửa thang máy đóng kín, ánh mắt sắc bén cũng biến mất. Mọi người trong thang máy đứng vững tại chỗ. Diêu Ngạn gục đầu, không xua được cảm xúc kinh hãi.

Thêm Bình Luận