Chương 2

[Mẹ] Trước khi đi cậu ấy đi có để lại thông tin liên lạc cho con, Đông Lăng, mẹ để trên bàn trong phòng con, sau khi tan làm về con có thể xem.

[Mẹ] Buổi tối gửi nhiều tin nhắn cho Đông Lăng như vậy, có lẽ con sẽ cảm thấy mẹ có chút dong dài, nhưng gọi điện thoại có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của con, chỉ là, cuối cùng mẹ vẫn là gửi thêm cho con một tin nhắn nữa.

[Mẹ] Đông Lăng, nếu con đang có tâm trạng tốt, mẹ muốn giới thiệu cho con một người mà con có thể nương dựa vào.

Thật ra mấy tháng nay mẹ của Hạ Đông Lăng đã đề cập đến chuyện để cậu hẹn đi xem mắt mấy lần, dù sao thân là một Omega không có bạn đời, khi đến kỳ phát tình sẽ cảm thấy rất đau khổ, với lại pheromone quyến rũ trong cơ thể tản mát ra lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ, nó sẽ khiến cho Hạ Đông Lăng gặp nguy hiểm không thể kiểm soát.

Nhưng, mặc dù Hạ Đông Lăng là một Omega phân hoá ở giai đoạn cuối, nhưng cậu vẫn có một số điểm khác biệt nhất định giữa cậu và những Omega khác, bởi vì khi cơ thể cậu dần trở thành một Omega hoàn chỉnh, thì phần thân dưới của cậu cũng đã có âʍ đa͙σ giống như phụ nữ bình thường.

Nhưng quan trọng hơn chính là, cậu có kỳ phát tình của Omega, nhưng lại không có khả năng sinh sản như họ và điều này là điều mà rất nhiều Alpha không thể không quan tâm đến.

Chỉ là, cho tới bây giờ Hạ Đông Lăng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ cố gắng lấy lòng những Alpha, có mang theo những ánh mắt soi mói đó, hành vi hạ thấp bản thân làm nhỏ chỉ làm cho người ta càng thêm soi mói khinh thường mình hơn và về điểm này thì Hạ Đông Lăng có thể tin tưởng là nó đúng trăm phần trăm.

[Đông Lăng ] Con sẽ cố gắng suy nghĩ, mẹ hãy cho con thêm thời gian.

Sau khi trả lời câu này, một khách hàng vừa bước vào và hỏi xem trong cửa hàng có bút chì và sách bài tập cho học sinh không, vì vậy Hạ Đông Lăng đặt điện thoại di động của mình sang một bên, đi lấy những thứ mà khách hàng đó cần.

Trong vài giờ tới, vì thời gian là rạng sáng nên khách hàng của cậu cũng không có nhiều, cậu bàn giao công việc cho các đồng nghiệp đến thay ca.

"Đông Lăng, con về rồi thì ăn sáng chút, rồi nghỉ ngơi đi?" Mạnh Hưng Châu nghe thấy tiếng Hạ Đông Lăng vào phòng, nên bưng đồ ăn mình làm lúc sáng đến bàn ăn: "Vừa hay ngẫm lại mẹ cũng có chuyện muốn nói với con một chút."

Hạ Đông Lăng biết mẹ mình muốn nói gì, nhưng cậu cũng hiểu mẹ là mẹ đang nghĩ cho mình, vì vậy gật đầu đáp lại: "Dạ được."

Hai người ngồi ở hai bên bàn, Mạnh Hưng Châu nghĩ đến chuyện Khổng Thanh Liệt đến thăm ngày hôm qua, không khỏi nhẹ giọng hỏi Hạ Đông Lăng: "Đông Lăng, người bạn học hôm qua đến nhà mình tìm con, là con nói cho cậu ấy biết địa chỉ nhà của mình sao?"

Câu hỏi của Mạnh Hưng Châu khiến Hạ Đông Lăng ngừng ăn, bởi vì kể từ khi mẹ và cậu chuyển đến đây vài năm trước, thì có rất ít người đến đây tìm cậu.

“Không, có lẽ ai đó biết địa chỉ nhà của chúng ta và cũng biết cậu ta, nên nói cho cậu ta biết mà đến tận đây tìm đó.” Rõ ràng, Hạ Đông Lăng cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng bất kể mục đích là gì, nếu người đó đã để lại thông tin liên lạc của mình, vậy thì trước tiên cậu vẫn nên tìm hiểu một chút thì tốt hơn: "Chỉ là, mẹ, con muốn tự mình tìm người ta, mẹ đừng lo lắng quá."