Chương 20: Bại lộ

Edit : Qideasgroup7th

Beta: Jane

Tô Tần tiện tay cầm áo khoác bên cạnh che một chút thân thể, mắt cô gắt gao, nhanh nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển, thật giống như muốn ở trên mặt nàng nhìn ra chút gì.

Tiêu Phong Khiển phục hồi tinh thần lại, nàng bối rối lui ra ngoài, khuôn mặt đỏ lên một mảnh.

Nhịp tim và hô hấp đều có chút hỗn loạn.

Tiêu Phong Khiển căng thẳng đến nỗi trong lòng bàn tay đều xuất mồ hôi.

Nàng làm sao vậy, cư nhiên bị hoảng thần...... Còn như vậy nhìn chằm chằm thân thể A Tần.

Nàng nhớ tới ánh mắt kia của Tô Tần, lại nhịn không được phát run.

Cô...... Cô ấy có phải hay không đã phát hiện rồi ?

Trong phòng.

Tô Tần cuối đầu, mày nhíu gắt gao, tay còn cầm lấy áo khoác, tâm sự trăm mối.

Ngoài phòng, hai kẻ dở hơi cũng chơi tuyết xong.

Hai người vui cười về phòng, Viên Ngọc phủi tuyết đã hòa tan trên người:

"Ai nha nha, dính muốn chết, ta muốn tắm rửa, tiểu Nguyên Bảo, đi giúp chị nấu nước."

Tóc Tiêu Phong Du cũng bị dính đến khó chịu:

"Đừng phiền toái như vậy, tắm chung đi."

Viên Ngọc vừa nghe lời này thì nháy mắt ra hiệu nhìn chằm chằm ngực của Tiêu Phong Du:

"Cùng nhau à, chị đây muốn xem tiểu Nguyên Bảo chúng ta phát dục thế nào?"

Tiêu Phong Du dùng sức ưỡn ưỡn bộ ngực, nói đầy vẻ tự tin:

"Tùy ý xem, so với chị thì nó còn tốt hơn !"

Viên Ngọc:......

Tiểu nha đầu này, còn để cho người ta sống hay không ?

Hai người đang nháo, ánh mắt Viên Ngọc nhìn thấy Tiêu Phong Khiển thất hồn lạc phách ngồi ở kia:

"Phong Khiển, tỉnh tỉnh, em làm sao vậy ? Đi làm cơm."

Ném tuyết chính là một trò chơi dùng thể lực, nàng mệt muốn chết rồi, cần có mỹ thực an ủi.

Tiêu Phong Khiển không yên lòng hướng phòng bếp đi đến, đi chưa được mấy bước, Tô Tần đi ra.

Cô thay đổi một thân y phục màu đen, biểu tình như thường, màu đen tôn dáng người của cô càng thêm yểu điệu, nhưng biểu tình trên mặt lại như nữ tu sĩ, lãnh khốc vô tình, Tô Tần nhìn Viên Ngọc:

"Sao lại nháo thành loại như thế này?" -Thanh âm cũng lạnh xuống ba độ.

Viên Ngọc toàn thân đều ướt đẫm, nàng cười ha hả:

"Nơi này chơi thật vui, sau này chúng ta phải thường xuyên đến."

Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm Tô Tần, Tô Tần đối với lời này của Viên Ngọc từ chối cho ý kiến, cô im lặng ngồi ở cạnh cửa sổ, hai tay cầm lấy một ly trà, lẳng lặng uống.

Hình ảnh này rất đẹp.

Giống như là một thước phim nhựa.

Nhưng Tiêu Phong Khiển hiện tại không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, tim nàng lạnh thấu, nàng biết, Tô Tần nhất định là đã nhìn ra tình cảm của nàng.

Viên Ngọc hiểu rất rõ Tô Tần, nàng cũng phát hiện có gì không ổn, nàng lặng lẽ hướng Tiêu Phong Khiển nháy mắt:

"Phong Khiển, nấu cơm cho chúng ta a, thất thần gì vậy ?"

Tiêu Phong Khiển lên tiếng, lại nhìn thoáng qua Tô Tần, nhìn thấy cô không nhúc nhích, lúc này mới đi phòng bếp.

Cơm trưa vẫn thực phong phú.

Chính là người ăn lại không có tâm trạng như trước đó.

Nắng sớm xuyên thấu qua tầng tầng cành lá, rơi trên mái ngói đỏ trên nóc nhà, phủ lên một tầng vàng tươi, ống khói toát ra từng đợt từng đợt khói bếp.

Mấy con chim én lượn trên không trung, trên mặt đất, gà vịt ở trước cửa tản bộ kiếm ăn, Viên Ngọc giơ chén rượu nói :

"Nãi nãi, nơi này thật đẹp, sau này con muốn thường xuyên đến."

Tiêu nãi nãi mừng rỡ cười toe tóe, bà già rồi, đặc biệt thích náo nhiệt:

"Con nha đầu này, miệng thực ngọt, đừng lừa nãi nãi, nhất định phải tới."

Viên Ngọc một ngụm đáp ứng, nàng dùng ánh mắt ý bảo Tô Tần cũng cùng dỗ dành nãi nãi, nhưng trạng thái Tô Tần lại rõ ràng không ở đây, vẫn nhìn đến bông tuyết bay xuống ngoài cửa sổ.

Ngoài phòng một mảnh hàn ý.

Vẫn không bằng tim Tiêu Phong Khiển.

Người sợ nhất bối rối, một khi rối loạn sẽ không có chủ ý.

Nhưng cố tình lúc này, không ai có thể giúp nàng bày mưu tính kế, hết thảy chuyện này đều cần phải tự nàng suy nghĩ.

Buổi tối, Tiêu Phong Khiển cứ theo lẽ thường mà nấu nước ấm, nàng bưng một chậu nước đi giúp Tô Tần ngâm chân.

Căn bệnh chân lạnh tay lạnh của Tô Tần không phải ngày một ngày hai, miễn là Tiêu Phong Khiển ở bên cô, liền vẫn giúp cô dùng nước ấm ngâm chân.

Tuy rằng hiệu quả rất nhỏ, thế nhưng nàng vẫn kiên trì.

Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển bưng chậu nước đặt dưới đất, cô nhàn nhạt nói:

"Ngày mai tôi sẽ trở về."

Tâm hung hăng run lên một trận.

Tiêu Phong Khiển ngửa đầu, nhìn cô:

"Không phải đã nói ở đây ba ngày sao?"

Tô Tần quay đầu, không nhìn mắt nàng:

"Công ty có việc gấp."

Khẩu khí rất thờ ơ, thực trực tiếp.

Tiêu Phong Khiển từng vô số lần nhìn thấy Tô Tần đối người khác như vậy.

Hiện bây giờ, nàng rốt cuộc cũng nhấm nháp đến sự băng lãnh trong đó.

Nàng không biết chính mình như thế nào trở lại phòng.

Nặng nề ngã thân thể xuống giường, nước mắt Tiêu Phong Khiển tràn ngập gối đầu, chuyện nàng sợ nhất, sợ hãi nhất, rốt cuộc đã đến.

Tâm tư của Viên Ngọc cùng Tiêu Phong Du đều đang nghĩ đến đùa nghịch, ai cũng không nghĩ tới hai người kia đã phát sinh chuyện gì.

Tối đó, Tiêu Phong Du cầm xiên que, đi vào phòng kêu Viên Ngọc:

"Đến đây nướng xiên que đi."

Viên Ngọc vừa nghe nước bọt chảy ròng:

"Chị của em nướng sao?"

Tô Tần đang ở trên giường im lặng đọc sách. Tiêu Phong Du không hứng thú, nhưng cũng không dám quá lớn giọng:

"Vì cớ gì lại thế, xem thường người sao? Chị của em hỏng rồi, nàng giống như thân thể không thoải mái, ngủ sớm, nói là không mở mắt ra được."

Tô Tần nghe xong nắm sách đến gắt gao.

Viên Ngọc khoác một kiện áo khoác:

"Chị muốn ăn cánh gà nướng !"

Tiêu Phong Du:

"Có món cật, chị ăn không?"

"Ghê tởm muốn chết." -Viên Ngọc khinh bỉ cực kỳ, "Chị mới không thèm ăn!"

Theo tiếng hai người khắc khẩu càng lúc càng xa, Tô Tần khép sách lại, cô nhìn ngọn đèn ố vàng trên bàn, sâu kín thở dài.

Hài tử này a.

Sáng sớm hôm sau, hai người xuất phát, Tiêu nãi nãi tự nhiên là không tha được:

"Không phải đã nói ở ba ngày sao? sao mới một ngày đã đi rồi ?"

Tô Tần giải thích nguyên nhân công tác, Viên Ngọc cũng là lão Đại không hứng thú:

"Mỗi lần cùng cái gã cuồng việc này đi ra ngoài, đều đặc biệt mất hứng."

Tiêu Phong Du đem nấm dại phơi khô đã trữ đông đưa cho Viên Ngọc:

"Em thấy chị thích ăn, cầm về đi, tự mình nấu a."

Viên Ngọc:

"Chị mới không tự mình làm, lúc trở về nhà A Tần, kêu chị của em làm, haizzz, Phong Khiển đâu? Thân thể vẫn chưa khỏe sao?" -Nàng mang thân hướng trong phòng xem.

Tô Tần trầm mặc.

Tiêu nãi nãi thở dài:

"Đứa nhỏ này a, tám phần lại tới kỳ nguyệt sự, thời bé đã nói với nó mà nó lại không nghe."

Tiêu Phong Du nhe răng, "Nãi nãi, mất ngày trước chị ấy đã tới kỳ nguyệt sự rồi, chắc là do chứng viêm mũi của nàng lại tái phát khò khè rồi !"

Cuối cùng cũng phải rời khỏi.

Tiêu Phong Du còn cùng Viên Ngọc đùa vui vài câu, mới lưu luyến phất tay.

Bọn họ đi hết.

Tiêu Phong Du mang dép lê "Lạch cạch", "Lạch cạch" chạy vào phòng ngủ, túm chăn của chị mình:

" Dậy đi, đừng giả vờ nữa, mọi người đã đi rồi."

Nàng sáng sớm liền phát hiện chị gái và Tô Tần tỷ tỷ có gì không ổn, nhất định là đã phát sinh chuyện gì.

Tiêu Phong Khiển gắt gao túm lấy chăn,cuộn thành một đoàn.

Tiêu Phong Du nhìn thấy túm không ra, cắn răng dồn hết sức, một phen xốc chăn lên.

Ngay lúc nhìn thấy mặt đầy nước mắt của chịu gái, Tiêu Phong Du ngây ngẩn cả người:

"Này...... chị, chị......"

Tiêu Phong Khiển không nói lời nào, cũng chỉ rơi nước mắt.

Tiêu Phong Du đau lòng cực kỳ:

" Sao thế ? Đây là thổ lộ thất bại sao ? Đừng khóc mà."

Tiêu Phong Khiển hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Phong Du, giọng nói nghẹn ngào, mang theo giọng mũi nồng đậm :

"Em nói cái gì?"

Tiêu Phong Du:

"Chị thổ lộ với Tô Tần tỷ tỷ thất bại rồi sao ?"

Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn nàng:

"Vì sao em biết được?"

Tiêu Phong Du thuận miệng đáp :

"Tỷ, chị thật không biết sao? Từ nhỏ, ánh mắt của chị nhìn Tô Tần tỷ tỷ đã không giống với nhìn người khác, hai năm trước còn thu liễm một ít, mấy năm nay...... Haizzz, em cũng không có nhiều biện pháp giúp chị hình dung."

Mắt thấy chị gái ngưng khóc, Tiêu Phong Du vắt óc mà nói:

"Thấy Đại Hoàng nhà bên không ? Ngay lúc nó nhìn thấy cục xương, hận không thể lập tức nhào tới, em cảm thấy rằng không chỉ có em nhìn ra, Viên Ngọc tỷ tỷ hình như cũng có chút nhìn ra."

"Em nói cái gì?" Tiêu Phong Khiển lập tức ngồi dậy, Tiêu Phong Du gật đầu:

"Đúng vậy, mấy ngày hôm trước chị ấy còn hỏi em rằng chị có idol nữ nghệ sĩ hay không a? Này không phải là thử sao? Ai rảnh rỗi lại không hỏi Tiểu cô nương có idol nam nghệ sĩ hay không a."

Tiêu Phong Khiển hiện tại đã nghe không nổi những lời này.

Tiêu Phong Du lôi kéo tay nàng:

"Không có việc gì, tỷ tỷ, nhất định không có việc gì, hơn nữa, nam nhân nữ nhân làm sao vậy? Em thấy Tô Tần tỷ tỷ thật là thích nam, chị cũng sẽ thích chị ấy, chị thích không liên quan đến giới tính, mà chỉ là con người Tô Tần tỷ tỷ mà thôi a."

Người khác an ủi không hề gì.

Chính là lời này của em gái nói ra.

Cái mũi Tiêu Phong Khiển lại bắt đầu chua xót.

Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm tỷ tỷ:

"Chị, tình yêu cuối cùng là cái gì? Có thể khiến chị kiên cường một mình như vậy, vì cô ấy mà rơi lệ."

Từ nhỏ đến lớn, người khác có thể không biết, nhưng nàng chính là tận mắt nhìn thấy chị mình là làm sao gánh vác cái gia đình này, từng bước gian nan sống tiếp. Lúc ấy trong thôn có người cười nhạo các nàng là mấy đứa không cha không mẹ, chị ấy không khóc; thạp gạo trống không, một nhà già trẻ cũng chỉ có thể dựa vào chị ấy lên núi hái rau dại lót lòng, chị ấy không khóc; ngay lúc ấm no đều trở thành vấn đề, hai chị em sắp phải bỏ học, chị ấy cũng không khóc, lúc một mình chạy đến công trường cách đó mấy km, cầu đốc công khiêng phụ xi măng, chị ấy vẫn là không khóc.

Nhưng từ sau khi có Tô Tần tỷ tỷ, chị ấy tựa hồ luôn khóc nhè.

Tình yêu là cái gì?

Này cũng quá đáng sợ.

Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, Tiêu Phong Khiển cũng quay về thành phố, lại lần nữa trở lại mảnh đất này, tâm nàng cũng không có loại chờ mong cùng hưng phấn trước đó, tràn đầy đều là mất mát.

Trước kia trở về, ở sân bay, vô luận bận bao nhiêu, Tô Tần đều tới đón nàng.

Lần này vẫn tới, bất quá chỉ là lái xe Hà Bân.

Hà Bân mang găng tay trắng, hào hoa phong nhã đứng ở bên ngoài sân bay:

"Ngài đã trở lại." -Nói xong liền đi tiếp hành lý.

Tiêu Phong Khiển nhìn nhìn bên cạnh hắn, đem hành lý xả xuống một trận, né tránh Hà Bân:

"Cám ơn, trở về nói với Tô tổng, không cần phiền toái như vậy."

Nói xong lời này, ủy khuất cùng khổ sở cùng nhau xông đến l*иg ngực.

Tiêu Phong Khiển cắn môi, lôi kéo hành lý, rời khỏi sân bay, nàng sợ chậm một chút nước mắt sẽ chảy xuống.

Hà Bân nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Phong Khiển, ngẩn ngơ một trận, hắn cầm lấy di động đem sự tình trải qua báo cáo cho Tô Tần.

Tô Tần nghe xong trầm mặc một hồi, hỏi:

"Chuyện tôi giao phó anh đều đã làm sao?"

Hà Bân gật đầu:

"Tô tổng yên tâm, đã an bài người bảo hộ an toàn của nàng."

Theo Tiêu Phong Khiển trở về, Phong Du là người thứ hai cuối tuần cũng đã trở lại, nàng đến Tần Ý đi một vòng không phát hiện chị gái của mình, liền gọi điện thoại cho Viên Ngọc.

Viên Ngọc bên kia hình như rất náo nhiệt:

"Đánh đi, ba K, Báo Tử, lấy tiền, lấy tiền trả ta !"

Tiêu Phong Du:......

Vị tỷ tỷ này, nhân sinh thật sự quá tốt đến tùy ý tiêu sái a, khiến nàng thiệt hâm mộ.

Viên Ngọc biết nàng muốn hỏi cái gì:

"Phong Khiển tiểu hỗn đản kia a, không biết cùng A Tần nháo ra chuyện gì, đã một tuần không tới, không chỉ là Tần Ý không tới, chính là nhà A Tần cũng không đến."

Tiêu Phong Du yên lặng cắt đứt điện thoại.

Nàng thậm chí có thể tưởng tượng chị mình đang rúc vào mai rùa, trộm khóc thút thít.

Chuyện này, một hài tử như nàng không có quyền phát ngôn, Tiêu Phong Du chỉ có thể áp chế lo lắng sầu muộn trong lòng, nhắn tin cho chị gái, sau đó, thuận tiện đến nhà Tô Tần vòng vo một trận.

Sắc mặt Tô Tần không phải tốt lắm, có chút tái nhợt, đồ trang sức trang nhã che không được vẻ xuống sắc hiện tại.

Tiêu Phong Du nhìn đến, trong lòng cuối cùng dễ chịu một chút, đây cũng không như là chị mình nghĩ bi quan như vậy a, Tô Tần tỷ tỷ nếu thật sự không thèm để ý nàng, cũng sẽ không tự mình tìm áp lực thành như vậy.

"Đã trở lại."

Tô Tần ngữ khí thực bình thản, Tiêu Phong Du cũng sớm đã thành thói quen:

"Dạ vâng, trở về tìm chị của em một vòng cũng không thấy được người."

Tô Tần không nói lời nào.

Tiêu Phong Du liền đi theo giả ngu:

"Thật là, bị gì không biết? Em gọi điện thoại cho Quyên tỷ, giống như lại đi ra ngoài uống rượu ? Haizz, Chị của em đây là làm sao vậy? Tô Tần tỷ tỷ, chị biết không?"

Nàng sau khi nói xong nhìn chằm chằm Tô Tần, Tô Tần ánh mắt đúng ý nhìn lại.

Ánh mắt hai người đột nhiên vừa tiếp xúc.

Tiêu Phong Du tâm lập tức nhảy dựng.

Wow.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ cường thế cùng khí tràng của Tô Tần.

Nàng sắp kiên trì không xong.

Lẳng lặng đối diện vài giây.

Tô Tần nhàn nhạt nói:

"Chị của em mỗi ngày ở trong ổ chăn ngủ, cũng không có đi ra ngoài uống rượu."

Tiêu Phong Du:......

Chuyện này thiệt xấu hổ.

Lời nói dối bị vạch trần ngay mặt.

Tiêu Phong Du cảm thấy rằng nàng như là 'thằng hề bị đá đít ', co giò liền cáo từ.

Thật sự quá đáng sợ.

Tô Tần tỷ tỷ tuy rằng rất đẹp...... Nhưng là một tổng tài rất bá đạo, chị mình yêu một người như vậy, trước không nói hiện tại thế nào, chính là sau này thực cùng một chỗ...... Còn không phải bị tuyệt đối nắm trong tay? Một chút đường sống để phản kháng đều không có?

Bởi vì Phong Du tuổi nhỏ, cho nên Tô Tần cố ý an bài Trương Tuệ dẫn dắt nàng.

Trương Tuệ vừa nhìn thấy Phong Du đến liền đi theo oán giận:

"Chị gái của em làm sao vậy? sao nhiều ngày như vậy không tới? Ca khúc của nàng được mấy ca sĩ nhìn trúng, cũng không thấy được người, tiền này nàng từ bỏ sao?"

Dựa vào hiểu biết của Trương Tuệ đối với Tiêu Phong Khiển, trên đời này không có gì là so với tiền có lực hấp dẫn hơn.

Tiêu Phong Du thở dài:

"Chị của em bận rộn chuyện học, có thể gần đây cũng không trở lại."

"Đừng có xạo." - Cánh tay Trương Tuệ vung lên:

"Cái gì chuyện học không chuyện học, nàng khẳng định là thất tình, nói, có phải hay không bị A Tần cự tuyệt rồi ?"

What!

Tiêu Phong Du mắt trừng đến tròn xoe.

Trước kia nàng cảm thấy rằng chính mình là nhân tinh, hiện tại xem xem, yêu tinh liền ở trước mắt a.

Trương Tuệ trong mắt lưu chuyển:

"Lần đầu tiên ở quán bar mừng sinh nhật A Tần, chị cũng đã từng nói với A Tần là Phong Khiển khẳng định là thích nữ nhân, hơn nữa thích chính là cô ấy. Lúc ấy sao chứ ? Trực tiếp ném cho chị một ánh mắt ơ thờ liền bước đi, hiện tại tin chưa?"

Tiêu Phong Du quả thực muốn vỗ tay:

"Trương Tuệ tỷ tỷ, này --"

Trương Tuệ phất tay:

"Chuyện này giao cho chị, em chuyên tâm huấn luyện đi, đúng rồi, chuyện này bây giờ vẫn không thể để cho người khác biết, hiểu chưa?"

Tiêu Phong Du dùng sức gật đầu, trong mắt đều là sùng bái.

Trương Tuệ chính là tính cách hấp tấp, vào lúc ban đêm nàng liền đuổi gϊếŧ đến Bắc Đại, đem Tiêu Phong Khiển từ ký túc xá lôi ra.

Tiêu Phong Khiển thật có tiền đồ, Tần Ý không đi, thời gian tự học ban đêm nàng cư nhiên cũng làm ổ ở trong ký túc xá.

Đứa nhỏ đa tình này, trừ bỏ Tô Tần, sẽ không còn lẽ sống sao ?

Buổi tối, gió lạnh thẳng thổi, Tiêu Phong Khiển chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, nàng ôm cánh tay nhìn đến Trương Tuệ:

"Làm sao vậy, Tuệ tỷ ?"

Nàng muốn cười, nhưng như thế nào cũng cười không nổi.

Tóc hỗn độn, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

Này chỗ nào vẫn còn là Phong Khiển trước đó.

Trương Tuệ nhìn thấy thẳng lắc đầu:

"Em vẫn là đừng nên cười, cười so với khóc còn khó coi hơn."

Tiêu Phong Khiển cúi đầu.

Kỳ thật nàng vẫn đều biết được, Trương Tuệ đã nhìn thấu tình cảm của nàng đối với Tô Tần.

Đúng vậy, hoá ra nhiều người như vậy đều biết rõ tâm ý nàng đối Tô Tần.

Đây là tâm của Tư Mã Chiêu(*) sao?

(*) Tư Mã Chiêu. Một nhân vật trong Tam quốc. Ý chỉ: dã tâm phi thường rõ ràng

Giờ này khắc này, Tiêu Phong Khiển âm thầm cười khổ.

Trương Tuệ từ sau khi nhìn thấy Tiêu Phong Khiển, nhìn đến đều là bộ dáng nàng thần thái phấn khởi, bất khuất hướng về phía trước, khi nào thì gặp qua nàng u sầu như thế này:

"Ai nha, được rồi, em gái, này ví như gì nhỉ ? Em cũng không cần nghĩ rằng A Tần rất đáng sợ, không sai, cô ấy ở trên thương trường là nữ cường nhân sấm rền gió cuốn, trong mắt không chứa được hạt cát. Về mặt tình cảm, cô ấy cũng chỉ là một Tiểu Bạch mới bắt đầu từ con số 0, chị thấy em rối rắm như thế này, cô ấy ở bên kia cũng không nhất định an ổn."

Tiêu Phong Khiển thở dài:

"Chúng ta trong khoảng thời gian này cũng không có liên hệ."

Thậm chí...... Ngay cả một tin nhắn cũng chưa từng gửi đi.

Ngữ khí Trương Tuệ chậm lại:

"Được rồi, cùng chị nói một chút đi, cuối cùng là bởi vì cái gì hai người nháo thành loại như thế này?"

Việc đã đến nước này.

Tiêu Phong Khiển cũng không còn gì để che giấu, một cỗ não đem sự tình trải qua đều nói với Trương Tuệ.

Nói xong, Tiêu Phong Khiển nghĩ Trương Tuệ sẽ an ủi nàng, ai có thể lường trước Trương Tuệ mống mắt hẹp dài híp lại, nghiền ngẫm mà nhìn đến nàng:

"Hay ghê nha, Phong Khiển, đã dùng loại ánh mắt như nào a, khiến A Tần sợ hãi thành loại như thế này."

Tiêu Phong Khiển không hứng thú cùng nàng nói đùa.

Trương Tuệ thành thật suy nghĩ:

"Chuyện này mà nói, thật khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể giải quyết, xem ngươi có thể đánh cược mặt mũi hay không đã."

"Ý tứ gì?"

Tiêu Phong Khiển lập tức ngẩng đầu, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Trương Tuệ.

Trương Tuệ thần bí phất tay:

"Đến, lại đây chị nói cho em biết cách làm."

Tiêu Phong Khiển bán tín bán nghi tiếp cận lại đây, Trương Tuệ ở bên tai nàng, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra biện pháp giải quyết, trong màn đêm, khuôn mặt Tiêu Phong Khiển đỏ lên một chút, nàng nghẹn khí:

"Không được, nếu như thế này cho dù là giải quyết được, sau này chị ấy chẳng phải xem em là sói mà phòng bị hay sao a!"

Trương Tuệ vừa nghe liền vui vẻ:

"Phương pháp là chị nói cho em rôi, liền xem em làm sao cân nhắc, xem em là muốn tạm thời đánh nát nhận thức của Tô Tần đối với em là tốt, hay là vĩnh viễn mất đi cô ấy là tốt."

Tiêu Phong Khiển nói không ra lời.

Trương Tuệ quyến rũ mà cười:

"Hơn nữa, đây không phải là bản chất thật của em sao?"

Có gió thổi qua, từng gợn sóng cuồn cuộn nổi lên trong lòng, nghĩ đến vẻ lạnh lùng cùng ngăn cách của Tô Tần trong khoảng thời gian này.

Tiêu Phong Khiển hít sâu một hơi:

"Được, liền làm như vậy!"

Nếu kém còn có thể kém đến chỗ nào ? !

Nàng liều mạng vậy !