Chương 19: Tô Tần Ra Tay

Edit : Qideasgroup7th

Beta: Jane

Tiêu Phong Khiển đặc biệt trắng, cho nên dấu tay màu tím tôn lên phá lệ dữ tợn đáng sợ, vết trảo quay một vòng xung quanh da thịt non mịn, rõ ràng là bị người dùng sức mạnh nắm lấy cổ tay mà hình thành

Cô không dám động, nước mắt ở trong hai mắt đảo quanh.

Tô Tần đã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, Tiêu Phong Du vọt qua:

"Là ai ? Ai làm ?"

Trong lúc nói chuyện, nước mắt Phong Du liền rơi xuống, nàng vẫn chỉ biết tỷ tỷ làm công không dễ dàng, mà khi loại hiện thực máu chảy đầm đìa bày ra trước mắt như thế này, lòng dạ nàng đều hỏng mất.

Cuối cùng, Viên Ngọc là người duy nhất phản ứng, nàng ổn định tâm tình, đem mọi thứ đặt ở trên mặt đất, đi đến bên cạnh Tiêu Phong Khiển, nhẹ giọng hỏi:

"Phong Khiển, nơi khác có vết thương nào nữa không ?"

Lời này tuy nhẹ, lại cất giấu áp bức vô cùng.

Ai cũng đều biết, Viên Ngọc hỏi chính là cái gì.

Ánh mắt Tô Tần nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển.

Tiêu Phong Khiển lắc đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, liền ở lúc nàng cực lực khắc chế tâm tình bi thương, Tô Tần duỗi tay, đem nàng ôm vào trong lòng.

Ngay lúc hương bạc hà quen thuộc chui vào lỗ mũi, ngay lúc thân thể lâm vào ôm ấp ấm áp mà nàng tha thiết ước mơ, ngay lúc tay của Tô Tần như thời bé nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, nỗi ủy khuất và sợ hãi mà Tiêu Phong Khiển nhịn cả đêm lập tức hỏng mất, nước mắt nàng đã nhịn không được nữa, chảy ròng xuống.

Xã hội thực phức tạp.

Tiêu Phong Khiển là biết đến.

Thế nhưng sự hiểu biết này cũng chỉ là dừng lại ở mức nghe người khác nói.

Mà hiện bây giờ, mới mười tám tuổi, nàng lần đầu tiên đối mặt với góc tối của nhân tính, tự mình trải qua phân tàn nhẫn này, hiện thực dơ bẩn vẫn là khiến nàng vô pháp tiếp thụ.

Nàng cố gắng lâu như vậy, một lòng muốn sánh vai với Tô Tần, nhưng hiện tại thì xem, nàng bất quá là muối bỏ biển, ngay cả chính mình cũng không thể bảo hộ.

Đêm đã khuya.

Tiêu Phong Khiển nằm xuống.

Phong Du khóc đến ánh mắt hồng hồng, canh giữ ở bên cạnh tỷ tỷ, hai mắt chờ mong mà không chịu rời đi.

Viên Ngọc nhìn đến cũng đau lòng:

"Ngoan, Nguyên Bảo, để cho chị của em nghỉ ngơi một chút, được không?"

Phong Du cắn môi, Tiêu Phong Khiển đối diện với nàng miễn cưỡng tươi cười:

"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có huấn luyện, được không?"

Lời của tỷ tỷ vừa ra, Tiêu Phong Du cúi đầu, nước mắt nàng lại không thể khống chế mà chảy xuống.

Cuối cùng vẫn là Viên Ngọc thở dài mà dỗ nàng về phòng.

Trong phòng khách.

Tô Tần giống như pho tượng ngồi ở trên sô pha vẫn không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu.

Tiêu Phong Khiển không có cách nào đi vào giấc ngủ, bọc chăn thong thả đi ra, nàng ngồi ở bên cạnh Tô Tần, ngửa đầu nhìn cô:

"Tôi không sao."

Tô Tần lúc này mới thong thả cúi đầu, cô nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Phong Khiển.

Đôi mắt gợn sóng lăn tăn kia khiến người đau lòng.

Cô không phải một người giỏi về biểu đạt tâm ý của mình.

Chính là lúc này đau lòng cùng phẫn nộ lại tựa như không khống chế được mà nhất tề hướng cô vọt tới.

Cô có bao nhiêu nghĩ mà sợ.

Tiêu Phong Khiển im lặng nhìn Tô Tần, bi thương cùng đau lòng trong mắt nhất tề trào ra, Tô Tần nâng tay lên, vuốt khuôn mặt nàng :

"Sau này, không được như vậy nữa."

Cô không chỉ một lần nói qua Phong Khiển không cần tự bức mình bận rộn như thế, phải chú ý thân thể, chú ý an toàn.

Tô Tần biết nàng có lòng tự tôn cường đại, rất nhiều câu chỉ là nói lướt qua mà thôi.

Nhưng hiện bây giờ, cô không thể bỏ mặc nữa.

Tiêu Phong Khiển nhìn đến Tô Tần, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Tôi chỉ là..... Chỉ là không muốn luôn dựa dẫm vào người."

Tô Tần nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển hồi lâu, cô thở dài:

"Không phải."

Không phải?

Trong mắt Tiêu Phong Khiển tràn đầy nghi hoặc.

Giữa lúc nàng nhìn chăm chú, Tô Tần thong thả cúi đầu:

"Em...... Rất quan trọng."

Khiến một người cường thế nói ra một câu như vậy, khiến một người trước nay không cúi đầu liền bây giờ phải cúi đầu.

Giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển nhất thời trong lòng nổi sóng, khiến cả người nàng phát run, khiến nội tâm nàng run rẩy, nàng có rất nhiều điều muốn nói với Tô Tần, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại hóa thành một tiếng " ừm".

Trong phòng khách im lặng cực kỳ, kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy, dần dần đầu Tiêu Phong Khiển tựa trên đùi Tô Tần, Tô Tần vuốt ve tóc nàng, thật lâu không nói.

Ở hành lang.

Viên Ngọc kinh ngạc nhìn một màn này, một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt nàng, lập tức bị bao phủ.

Bất luận ngày hôm qua có như thế nào trôi qua.

Mặt trời vẫn cứ theo lẽ thường mà mọc trở lại.

Ngày hôm sau Tô Tần đưa Tiêu Phong Khiển đi đến Bắc Đại.

Trước lúc xuống xe, cô nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển, Tiêu Phong Khiển gật đầu:

"Tôi biết rồi."

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, giữa các nàng đã ăn ý không cần ngôn ngữ.

Tô Tần gật đầu, mắt thấy Tiêu Phong Khiển rời đi, cô ngồi ở trên xe trầm mặc hồi lâu.

Mãi cho đến di động vang, Tô Tần mới hoàn hồn.

Là Hà Ngạn.

Hà Ngạn:

"Tô tổng, đã tra được thông tin của đối phương. Cao Phàm vài năm trước ly hôn vợ, tự mình mang theo hài tử sống một mình. 2008 cùng hai người bạn thành lập một công ty bất động sản tầm nhỏ, năm trước mới có khởi sắc, ở bên ngoài, danh tiếng và nhân phẩm của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là, quan hệ nam nữ khá buông thả."

Giọng nói Hà Ngạn thật cẩn thận, ngày hôm qua hắn tiếp điện thoại của Tô Tần liền kinh ngạc, nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng gặp qua Đại tiểu thư bạo phát đại tính tình như vậy.

Tô Tần im lặng nghe xong, lạnh nhạt nói:

"Lo liệu đi."

Hà Ngạn:

"Vâng."

Bắc Kinh mấy ngày nay một mực trời đầy mây, hiếm khi thấy hôm nay trời trong, Cao Phàm đêm qua uống không ít, buổi sáng tỉnh rượu, hắn ngồi ở trong phòng khách nhìn chằm chằm đến ba vạn đồng tiền kia mà sững sờ.

Cao Nham ôm quả bóng đá từ trong phòng đi ra, hắn nhìn cũng chưa nhìn phụ thân liếc mắt một cái liền ra cửa.

Cao Phàm lạnh giọng quát lớn:

"Đứng lại!"

Cao Nham dừng bước chân.

Cao Phàm:

"Con đi đâu vậy? Hôm nay an bài người dạy kèm mới cho con đó, quên rồi sao ? !"

Trên khuôn mặt non nớt của Cao Nham lộ ra tràn đầy khinh bỉ:

"Người dạy kèm, bao nhiêu tuổi? Trẻ tuổi sao? Xinh đẹp sao? Con cũng không muốn nữa."

Cao Phàm đương nhiên biết con trai đang ám chỉ cái gì, hắn cười lạnh:

"Tiểu quỷ nhà ngươi, vắt mũi chưa sạch, còn dám nói lão tử ta sao ?"

Cao Nham rất thờ ơ:

"Ba, người khiến con ghê tởm."

"Loảng xoảng " một tiếng, cửa bị đá ra thật mạnh, Cao Phàm tức giận mà đứng dậy, hắn một cước đá lật bàn trà trước mặt:

"Phản rồi !"

Ở trong mắt hắn, những nam nhân thành công có mấy người không ở bên ngoài có chút hoa hoa cỏ cỏ, hắn có thể vừa mắt Tiêu Phong Khiển đó là phúc khí của nàng, Tiểu cô nương này thật sự là không biết thời thế.

Cũng không có đem chuyện này đặt ở trên người, Cao Phàm nghĩ đến hôm nay còn có một hợp tác quan trọng, bọn họ trải qua nửa năm cố gắng, mới tranh thủ đến điền sản Nam Dương, bắt được món tiền này, hắn là có thể thu mua dãy nhà ở khu đông, khoản cho vay đã được ngân hàng phê duyệt, còn thiếu một bước ra cửa mà thôi.

Rửa mặt thay đồ xong, Cao Phàm lái xe đến công ty, còn chưa tới cửa, thư ký liền đánh điện thoại lại đây.

"Cao tổng, ngài ở đâu ? Phát sinh chuyện lớn rồi !"

Cao Phàm nhíu mày:

"Từ từ nói."

Thư ký:

"Có người đến kiểm tra."

Cao Phàm rất bình tĩnh:

"Kiểm tra thì ứng phó đi, còn cần tôi dạy cho cô sao?"

Thư ký run rẩy bần bật :

"Bọn họ...... Thuế đất, cục đất đai, công thương, kiến thiết đều đến đây, tư thế đặc biệt lớn, hiện tại công ty đều rối loạn."

Cái gì?

Sau lưng Cao Phàm đổ một trận mồ hôi lạnh, hắn một chân giẫm chân ga, điên cuồng hướng công ty chạy tới.

Nhiều ban ngành như vậy cùng nhau đến? Này rõ ràng là loại tiết tấu này là đã đắc tội với người nào rồi, đây là muốn chỉnh hắn a.

Lăn qua lộn lại đem mấy người tiếp xúc gần đây suy nghĩ một lần.

Đầu Cao Phàm đều nghĩ đến sắp nổ, cũng không nghĩ tới đã đắc tội với ai.

Vừa đến dưới lầu, thư ký cùng phó tổng hoang mang lúng túng chạy ra đón.

Phó tổng sắc mặt xanh mét:

"Sao lại thế này? Anh đã đắc tội với ai ?"

Cao Phàm cắn răng:

"Ngươi...con mẹ nó, ít ở đây ồn ào với ta, lão tử đắc tội ai đâu ? !"

Trước không nói mấy ban ngành khác, chính là thuế vụ này, khẳng định vừa tra liền lộ ra, huống chi đối phương rõ ràng là đã có bài bản mà tới bắt, mặt mũi chúng ta, mặt mũi kẻ nào cũng không thèm nhìn, trực tiếp tiến vào tra trọng điểm.

Cao Phàm đang lửa giận công tâm, điện thoại lại vang, hắn nhìn thoáng qua màn hình, không thể không cười nịnh:

"Hồ tổng, ngài đến sao? Chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt."

Chưa nói mấy câu, "Ba" điện thoại bị cắt đứt, Cao Phàm lăng lăng đứng, hắn cảm thấy rằng nửa thân thể đều lạnh.

Xong rồi.

Phó tổng nhìn hắn như này liền hiểu được, hắn vô cùng đau đớn:

"Đây là chuẩn bị phá sản sao?'

Phá sản......

Ngân hàng bên kia, khoản cho vay đã phê duyệt.

Này không phải chờ sụp đổ tài chính sao?

Cuối cùng là ai, dùng công phu lớn như vậy đến chỉnh hắn?

Một ngày ồn ào náo động qua đi.

Cao Phàm quần áo không chỉnh đứng ở dưới lầu, trong tay run rẩy châm một điếu thuốc, tinh thần sa sút hút một ngụm.

Từ ngày đó, hắn từ một vị Cao tổng tiền hô hậu ủng người trước kẻ sau, đến bây giờ thì phá sản thành kẻ đi nhờ vả người khác, người người đuổi tìm, đòi nợ chửi bới.

Bất quá là một ngày.

Chỉ một chốc lát, cuộc sống yên ổn cũng không còn.

Điện thoại một cuộc lại một cuộc.

Anh chạy đi đâu rồi? Bên thuế vụ tra quá sâu, nếu cứ như vậy, chúng ta phải ăn cơm tù !"

"Ngươi, con mẹ nó cuối cùng đã đắc tội với ai? Sao mấy công ty trước đó cùng chúng ta hợp tác rất tốt, bây giờ hoàn toàn bỏ đầu tư ?"

"Gì, Viên Tần? Vì sao anh lại đắc tội Tập đoàn Viên Tần, anh điên rồi sao ?"

......

Một đêm chưa ngủ, ngày hôm sau sáng sớm, Cao Phàm rửa mặt loa qua, hắn đối diện với gương sửa sang lại âu phục, hít sâu một hơi.

Sớm ở trước cửa Tập đoàn Viên Tần chờ, Cao Phàm một đêm đã sầu đến tóc đều phải trắng.

Hắn thật sự nghĩ không ra, một công ty lớn như này tám gậy tre cũng đánh không tới, cuối cùng vì cái gì phải tốn tâm sức chỉnh hắn, một tiểu công ty mới vừa khởi bước.

Muốn nói cạnh tranh, này căn bản chưa nói tới a.

Tặng bảo vệ hai hộp thuốc lá thơm, lại khéo đưa đẩy, Cao Phàm cười nói năn nỉ một hồi lâu, ước chừng đợi hai giờ, rốt cục thấy được xe Tô Tần lái đến.

Cao Phàm cuống quít đứng lên muốn cùng đi qua, cũng không ngờ rằng, vì ngồi chồm hổm quá lâu, dưới chân tê rần, kinh hô một tiếng lại ngã sấp xuống.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, các loại lời nói dơ bẩn đều mắng ra.

Cả đời này, hắn vẫn chưa từng trải qua sỉ nhục như thế này.

Lúc tiến vào cửa chính công ty, hắn vẫn là bị nhân viên trước mắt ngăn cản, Cao Phàm dằn lòng, cùng đối phương giải thích suy nghĩ muốn gặp Tô Tần một lần, lễ tân thông báo giúp, Tô Tần cư nhiên đáp ứng gặp mặt, bất quá phải họp, kêu hắn chờ.

Tin tức này khiến Cao Phàm thấy được một tia hy vọng, hắn thở phào một hơi.

Chờ?

Hiện tại kêu hắn chờ một năm, hắn cũng nhất định phải đợi.

Đây là tia hy vọng duy nhất khiến công ty sống tiếp.

Thật đúng là để cho hắn đợi một ngày.

Mãi cho đến buổi chiều hơn bốn giờ, thư ký của Tô Tần mới đến thông báo.

Cao Phàm đã có chút tinh thần hỗn loạn, hắn dùng lực vỗ khuôn mặt, tập trung tinh lực theo vào.

Đến phòng tổng tài.

Nữ nhân trước mặt liền cho hắn loại cảm giác áp bách thật lớn.

Nói đến thì, Tô Tần cũng là một nữ nhân xinh đẹp, chính là ánh mắt ấy, khí tràng ấy, cư nhiên áp đến hắn không ngẩng đầu lên nổi.

Cao Phàm ngồi ở trên sô pha, cười theo:

"Tô tổng."

Tô Tần nhìn đến hắn, trong mắt lãnh nhược băng sương.

Cao Phàm tự nhiên là cảm nhận được địch ý của đối phương, hắn xoa xoa tay:

"Tôi không biết đã đắc tội quý công ty chỗ nào, xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngài xem có chỗ nào không hài lòng, ngài có thể nói ra, tôi nhất định sửa nhất định sửa. Nhưng chuyện công ty...... Cầu ngài buông tha cho, tôi trên có già dưới có trẻ, thật sự là chịu không nổi, van cầu ngài giơ cao đánh khẽ."

Lúc này làm gì còn quan tâm cái thể diện chi nữa.

Cao Phàm một lòng cầu Tô Tần có thể thả cho hắn một con đường sống.

Tô Tần không hề động, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không có biến hóa.

Cao Phàm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hai mắt hắn thất lạc:

"Ngài......"

Tô Tần tựa hồ nghe đến mất hứng, cô nâng tay kêu bảo an cạnh đó:

"Mang ra ngoài."

Cao Phàm lập tức đứng lên, trong mắt đều là cầu xin:

"Tô tổng!"

Giọng nói đều run rẩy.

Tô Tần lạnh lùng nhìn hắn.

Trái tim Cao Phàm từng chút thắt lại, hắn biết đối phương đã hạ quyết tâm rồi, đã biết cơm tù chỉ sợ là chạy không khỏi:

"Tôi...... Tôi dù chết, cô cũng phải để cho tôi biết, cuối cùng là cô vì cái gì muốn chỉnh ta a? ! ! !"

Tinh thần hắn đã hỏng mất, đầy mắt đều là màu đỏ tươi cừu hận, hận không thể ở giây tiếp theo liền bay tới xé xác Tô Tần.

Cửa bị mở ra.

Đội trưởng mang theo bốn bảo an thân hình cao lớn đi đến.

Tô Tần ôm hai tay, trên cao nhìn xuống, bễ nghễ nhìn Cao Phàm, giữa lúc hắn tuyệt vọng cùng cừu hận mà nhìn chăm chú, lạnh lùng nói:

"Chỉnh chính là ngươi."

Một khắc đó, Cao Phàm có một loại cảm giác bị tuyên cáo tử hình.

Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.

Cao Phàm cuối cùng tuyên bố phá sản, sụp đổ tài chính, ôm một đống nợ, trốn đông né tây hơn một tháng, nhà lao cuối cùng cư nhiên bất ngờ thành nơi an toàn của hắn.

Cao Nham bởi vì vị thành niên, quyền nuôi nấng được phán cho mẹ, ngay lúc biết được vợ trước đem con trai đón đi.

Cao Phàm ở trong ngục giam trầm mặc một ngày.

Lao lực bôn ba nửa đời người, kết quả là lại là hai bàn tay trắng.

Lần này thủ đoạn của Tô Tần rất ngoan độc, rất nóng nảy, thậm chí kinh động lão gia tử Viên Nhiên.

Hắn cố ý đến đây một chuyến, ở trong văn phòng Tô Tần ngồi nửa ngày.

Sự tình tiền căn hậu quả hắn đều rõ ràng, chính là hắn vẫn không hiểu, A Tần vì cái gì sẽ vì một đứa con nuôi mà động khí giới lớn như vậy.

Tô Tần im lặng xử lý công tác trong tay, ngã một ly trà cho ba mình, liền không nói chuyện nữa.

Viên Nhiên đợi một hồi, hắn nhìn đến con gái thăm thẳm thở dài.

Con gái chung quy đã trưởng thành, càng ngày càng giống như là mẫu thân của nàng Tô Hoan.

Cuối cùng, Viên Nhiên cũng không nói gì, chỉ để lại một câu liền rời khỏi:

"Sắp nguyên đán, nhớ về nhà ăn cơm."

Tất cả hết thảy tựa hồ đều biến thành ngày hôm qua.

Hôm nay mọi người lại đâu vào đấy sinh hoạt.

Chuyện gì cũng không thay đổi.

Nhưng lại hình như có cái gì đã thay đổi.

Hết thảy chuyện trước mắt Tô Tần đều không nói với Tiêu Phong Khiển, thậm chí cảnh cáo Viên Ngọc cũng phải miệng kín như bưng.

Sau khi trải qua lần đó, Tiêu Phong Khiển trở nên ít nói rất nhiều, nhưng làm việc lại càng thêm cẩn thận.

Tiêu Phong Du cũng là trong lòng có sợ hãi, nàng không dám đem lời này nói với nãi nãi, trong lòng lại khó chịu, nguyên bản một khuôn mặt nhỏ nhắn vui cười biến thành mặt mày cau có.

Viên Ngọc chịu không nổi không khí áp bức này, bắt đầu rủ Tô Tần đi ra ngoài chơi đùa.

Tô Tần để ý cũng không để ý tới.

Viên Ngọc ngồi ở trên sô pha ăn nho:

"Tôi không phải vì cô, tôi là vì Phong Khiển a, loại chuyện này đối với một tiểu cô nương mà nói sát thương bao lớn, chỉ có trở lại cố hương du ngoạn một chuyến, mới có thể hủy diệt bóng ma."

Rốt cuộc Tô Tần ngẩng đầu lên.

Viên Ngọc nhún vai:

"Chờ cô đi, này không phải sắp nguyên đán sao? Hai đứa kia cũng dễ an bài, nghe nói Hạ Oa thôn này một năm có biến hóa rất lớn, ta coi như đi thể nghiệm một chút dân tình a."

Tô Tần gật đầu:

"Tùy cô."

Cô đem ánh mắt dừng ở trên báo cáo tài vật.

Trước kia một khi Viên Ngọc đạt tới mục đích liền cảm thấy mỹ mãn mà rời đi, nhưng hôm nay, nàng lại như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm Tô Tần.

Tô Tần buông xuống văn kiện:

" Làm sao?"

Viên Ngọc lắc đầu, tiu nghỉu cười:

"Chị, có đôi khi em rất hâm mộ Phong Khiển."

Viên Ngọc rất ít kêu Tô Tần là chị, một khi kêu như vậy, kia khẳng định là chạm đến một chỗ mẫn cảm nào đó trong lòng.

Tô Tần nhìn nàng chằm chằm.

Viên Ngọc cười khổ:

"Dì Hoan đã mất nhiều năm như vậy, gia đình chúng ta thành lập lâu như vậy, em làm em gái của chị cũng không biết có bao nhiêu lâu rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chị để ý ai, chưa từng phát hiện qua chị bởi vì tâm tình của đối phương mà phập phồng thành như thế này."

Tô Tần nhíu mày.

Viên Ngọc thở ra một hơi, lắc đầu nở nụ cười:

"Được rồi, em chỉ là ăn một chút dấm chua thôi, em đi chuẩn bị đây."

Ném những lời này, nàng chạy đi.

Tô Tần lại thất thần thật lâu.

Cô...... Thật sự có thay đổi sao?

Biết được mọi người muốn cùng nhau quay về Hạ Oa thôn, Tiêu Phong Du sung sướиɠ giống như là một con ong mật, khoái đến mức muốn chảy ra mật.

Tiêu Phong Khiển cũng là vui tươi hớn hở, nàng im lặng thu thập hành lý.

Viên Ngọc thúc giục:

"Mau mau mau, tranh thủ, có chút muộn rồi. Buổi tối chị còn muốn ăn đại màn thầu của Tiêu nãi nãi làm."

Tô Tần gần đây bận quá, sắc mặt có chút tái nhợt, cô lên xe liền dựa ghế nghỉ ngơi.

Tiêu Phong Khiển nhìn thấy liền đau lòng, nàng duỗi tay, đem đầu của Tô Tần đặt trên vai của mình, để cô ngủ được an ổn một ít.

Viên Ngọc đem mắt đánh giá nhìn đến một màn này, biểu tình phức tạp, nàng quay đầu trong khoảnh khắc, vừa lúc đối diện đôi mắt thâm sâu như một quân cờ vây của Tiêu Phong Du.

"Em làm gì vậy ? Nguyên Bảo."

Viên Ngọc bị dọa đến giật mình hoảng sợ, Tiêu Phong Du nhìn nàng,

"Chị lại đang làm cái gì?"

Mẹ ơi.

Viên Ngọc nội tâm liền điên cuồng muốn chửi rủa.

Vật nhỏ này là muốn thành tinh sao?

Vì sao giống như cái gì nó cũng đều có thể nhìn thấu ?

Vừa cảm giác tỉnh ngủ, Tô Tần từ từ mở mắt, cô ngẩng đầu, nhìn đến Tiêu Phong Khiển bên cạnh hơi híp mắt buồn ngủ lại cố gắng ưỡn bả vai. Cô lắc đầu:

"Ngủ đi."

Nửa ngủ nửa tỉnh, Tiêu Phong Khiển lẩm bẩm một tiếng, dựa vào bả vai cô thϊếp đi.

Tô Tần nghiêng đầu nhìn đến Tiêu Phong Khiển, sâu kín thở dài.

Hài tử này thật khiến người khác đau lòng.

Đoạn thời gian này khẳng định lại không được nghỉ ngơi tốt, gầy đi không ít.

Đến Hạ Oa thôn, mấy người đều tinh thần hẳn, ở thôn nhỏ, trên không khói bếp vờn quanh, bầu trời xanh trong, không khí thanh sảng, đều khiến người tâm tình tốt.

Tiêu nãi nãi đã sớm chờ ở trong nhà, bà chống quải trượng hai mắt chờ mong mà nhìn ra bên ngoài, nhìn đến xe liền hưng phấn như là một đứa trẻ.

Tiêu Phong Khiển xuống xe đầu tiên, nàng cơ hồ là vọt tới bên cạnh nãi nãi, một đầu chui vào trong lòng nàng.

Tiêu nãi nãi ôm Tiêu Phong Khiển, tươi cười đầy mặt:

"Đại Nha của ta đã trưởng thành."

Lời này nói khiến Tiêu Phong Khiển chua xót khổ sở.

Tiêu Phong Du mang theo một gói vịt nướng chà bá hướng tiểu viện đi đến:

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút, Ảnh hậu tương lai đến đây, mau tới hoan nghênh, cái gì đây, tiểu cô lương ' chổng mông ở trong lòng nãi nãi làm nũng ', cô có thể hay không nhường đường một chút?"

Mọi người bị chọc cười.

Tiêu Phong Khiển có chút ngượng ngùng mà nhìn Tô Tần.

Tô Tần đối diện với nàng cười sủng nịch.

Tươi cười này khiến lòng nàng có chút say, lại có chút thỏa mãn vô danh.

Tựa như...... A Tần chỉ cười với riêng nàng vậy.

Viên Ngọc như nguyện ăn được màn thầu trắng thơm mới ra lò, hai chân nàng bắt chéo, ánh mắt híp lại, khoác lác với nãi nãi:

"Nãi nãi, ngươi xem ta đây vẫn đẹp đúng không ?"

Tiêu nãi nãi mừng rỡ đến hỏng rồi:

"Ưa nhìn, rất đẹp."

Viên Ngọc:

"Không phải vẫn trẻ so với năm năm trước ? Có phải hay không nhìn đến so với Phong Khiển còn trẻ hơn."

Đang ăn màn thầu, Tiêu Phong Khiển thiếu chút nữa nghẹn.

Tiêu nãi nãi cùng Tiêu Phong Du cười đến ngửa tới ngửa lui, Tô Tần gật đầu:

"Ừm, rất trẻ, có cần nãi nãi nói chuyện cưới xin cho cô không ?"

Viên Ngọc:......

Lời này khiến một ngụm màn thầu nghẹn chết nàng rồi.

Khuôn mặt Viên Ngọc vì ho mà đỏ lên, nhìn lại Tô Tần, nhà người ta bình tĩnh ăn, giống như là lời nói kia không phải cô nói ra.

Vốn đi chung đường mệt nhọc áp lực một ngày, mọi người nghĩ đến sớm một chút nghỉ ngơi, chính là Viên Ngọc mặc kệ, cứ muốn đi đến giữa sườn núi ngắm sao.

Không có biện pháp, tất cả mọi người theo ý nàng.

Vài năm thời gian qua đi.

Cảnh tượng như trước, xe đạp như trước, nhưng tâm tình của mọi người lại sớm không giống như trước đây.

Tiêu Phong Khiển đạp xe chở Tô Tần, chỉ cảm thấy trong lòng lắng đọng lại đều là hạnh phúc tràn đầy, nàng khe khẽ hát, đón gió mà híp mắt.

Tô Tần nhìn đến bộ dáng nàng vui vẻ, cảm thấy rằng lần này không phải đi vô ích.

Viên Ngọc đùa với Tiêu Phong Du:

"Nguyên Bảo, năm đó em vẫn là đứa nhóc răng súng, khuôn mặt màn thầu, đặc biệt xấu."

Tiêu Phong Du một mực phủ nhận:

"Không thể nào! Ta từ nhỏ chính là đệ nhất mỹ nữ Hạ Oa thôn, rất xinh đẹp ! Không tin chị hỏi chị của em đi !"

.Tiêu Phong Khiển cười ha ha:

"Đúng vậy, là nữ nhân đệ nhất bạc tình Hạ Oa thôn."

"Oa." Viên Ngọc kinh hô:

"Nhóc nguyên bảo đa tình nhà chúng ta còn ở nơi nơi lưu tình a, còn có ai a, kể cho chị nghe đi ?"

Việc nhân đức Tiêu Phong Du không nhường ai:

"Cái gì tiểu Hổ ca a, tiểu Vương đệ đệ a, Lư Đản a, Mã Kiểm đệ đệ a, đều là fan của ta, fan cuồng."

Viên Ngọc nghe mấy cái tên khí tức quê mùa như thế này, cười đến cả người run rẩy:

"Đa tình như vậy sao."

Tiêu Phong Du nghĩ lại nghĩ:

"Cũng không phải thế, em bẩm sinh tiêu sái, cũng không như là chị của em, giống như thầy tu khổ hạnh, đem người theo đuổi đều dọa chạy."

"Em nói chị làm sao?"

Tiêu Phong Khiển trừng mắt liếc em gái một cái, Tiêu Phong Du ném trả một cái xem thường:

"Chị gấp như vậy làm chi ? Chẳng lẽ không đúng sao? Em năm đó còn nhỏ, mặc dù có thiệt nhiều đại ca ca thầm mến, thế nhưng đều ngượng ngùng nói ra, nhưng thật ra chị, trừ bỏ Đại Ngưu Ca, quỷ biết được bao nhiêu người thích a."

Viên Ngọc bị hai chị em chọc đến hỏng rồi:

"Thiệt hay giả? Cũng là mấy cái gì Cẩu Đản, Lư Đản của em sao?"

Tiêu Phong Du không hứng thú:

"Xem thường người ta như vậy sao ? Hạ Oa thôn chúng ta chính là nơi nhiều nhân tài, liền nhà bên kia Tô Luân ca ca, kia cũng là hàn môn quý tử, nghiên cứu sinh của Bắc Giao Đại, mới vừa lúc chị của em đi đốn củi, còn hỏi thăm em rằng chị ấy có trở về hay không, đấy."

Tiêu Phong Khiển có điểm gấp, Tô Tần nhìn chằm chằm nàng nhìn một hồi:

"Có thể tưởng tượng."

Một cô gái xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy, đương nhiên rất nhiều người muốn theo đuổi.

Đây là nhân chi thường tình.

Tiêu Phong Khiển nghe được Tô Tần nói như vậy, không biết vì sao, tâm tình mạc danh có chút phiền não.

Bởi vì lần này là mùa đông, cho nên cảnh sắc cùng lần trước rất khác nhau.

Đất vườn tựa hồ đều che bởi một tầng sương hơi mỏng, nước sông kết thành băng, ngày đông, tỏa ra ánh sáng mê người.

Mấy người đến ngồi ở chân núi.

Tiêu Phong Khiển sợ Tô Tần lãnh, từ trong bao lấy ra áo khoác đã chuẩn bị tốt, giúp cô phủ thêm.

Viên Ngọc bĩu môi, đá một cước vào khoảng không, trêu đùa Tiêu Phong Du:

"Nhìn xem chị của em kìa, luôn chăm sóc A Tần."

Tiêu Phong Du thiếu chút nữa bị Viên Ngọc xô ngã, nàng hộc đầu lưỡi:

"Sao chị không nói, Tô Tần tỷ tỷ rất thương chị của em."

Viên Ngọc thẹn quá hoá giận:

"Sao em không nói Phong Khiển rất hiểu chuyện, rất biết điều, đau lòng A Tần!"

Phong Du:

"Sao chị không nói Tô Tần tỷ tỷ xem chị của em như bảo bối mà yêu thương!"

"Phong Khiển mỗi ngày còn nấu cơm cho A Tần !"

"Tô Tần tỷ tỷ chỉ cười với chị của em !"

......

Một chút tranh luận xong, khuôn mặt Tiêu Phong Khiển đỏ bừng đến cực hạn, Tô Tần cũng là có chút không biết nói gì.

Hai người này, cãi nhau nhất định phải nhắc tới người khác sao?

Sắc trời có chút muộn, cũng là thời gian tốt nhất để ngắm sao, Tiêu Phong Khiển dựa vào Tô Tần, ôm hai chân ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tô Tần nhìn đến hàng mi thật dài của nàng dưới ánh trăng, nghĩ đến chuyện thời bé, hỏi:

"Vì cái gì lại gạt tôi nơi này có thể ước nguyện?"

Vị tiểu tỷ tỷ này vẫn là rất mang thù, cô vẫn không quên lời Viên Ngọc nói, Phong Khiển lừa cô nói tại nơi này hai người nếu cầu nguyện, vĩnh viễn cũng sẽ không chia ly. Kỳ thật là không có chuyện này tồn tại.

Tiêu Phong Khiển rất hững hờ, thành thật mà nói:

"Chuyện ước nguyện này, tin thì có, không tin thì không có."

Tô Tần đơn giản đánh giá:

"Trịnh trọng mà nói hưu nói vượn."

Tiêu Phong Khiển:......

Đêm nay sao trời không biết làm sao, thẹn thùng không chịu đi ra, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ len lén mở mắt ra nhìn trộm một mảnh thế giới tuyết trắng ngân bạch.

Viên Ngọc hô to, vô cùng hưng phấn, đứng lên cùng Tiêu Phong Du chơi trượt băng.

Tiêu Phong Khiển nhìn đến Tô Tần:

"Đến?"

Nàng chìa ra một bàn tay, lường trước Tô Tần khẳng định chưa từng nghịch băng ở nông thôn.

Tô Tần bắt lấy tay Phong Khiển đứng dậy:

"Được."

Sau đó......

Sau đó Phong Khiển lại bị Tô Tần tỷ tỷ hành hạ đến không xong.

Tiêu Phong Du che miệng:

"Oa, Tô Tần tỷ tỷ trượt băng lợi hại như vậy."

Viên Ngọc ở bên cạnh rất tự hào,

"Kia cũng không hẳn, A Tần nhà chúng ta chính là đội trưởng đội trượt băng Bắc Đại năm đó, chớ nói đùa đâu? Chính là quán quân giải cá nhân trượt tự do."

Tiêu Phong Du nghĩ đến chị mình lần này khẳng định có tự ti mặc cảm, nàng mang theo đồng tình mà nhìn chị gái mình liếc mắt một cái, không nói lời nào.

Tiêu Phong Khiển chỗ nào có cái gì tự ti, cười nửa miệng, nhìn đến si mê.

Thỉnh thoảng, có bông tuyết thanh sảng dừng ở trên gương mặt Tô Tần, giúp khuôn mặt không màng danh lợi của cô tăng thêm vài phần khí tức khói lửa nhân gian.

Tiêu Phong Khiển ngắm đến có chút si, nàng muốn tiến lên ôm lấy cô.

Vui đùa đến mười giờ, mấy người mới về nhà, y phục đều có chút ướt.

Không có gì bất ngờ, từng người bị Tiêu nãi nãi quở trách một trận.

Tô Tần cùng Viên Ngọc cũng không ngoại lệ.

Nhận thức lâu như vậy, Tiêu nãi nãi đã sớm đều đem các nàng xem như người nhà mà đối đãi.

Viên Ngọc vẫn là như cũ một bộ dạng cợt nhả:

"Ai nha, nãi nãi, người ta hiếm khi đùa vui vẻ thôi, con nghe nói ngày mai có tuyết, vừa lúc con có thể đi ra ngoài chơi ném tuyết a."

Tiêu nãi nãi vẫn lải nhải:

"Mấy đứa các con, trừ bỏ Phong Du thân thể khỏe như nghé con, người khác một so với một đều yếu kém, một so với một thể hàn, không cho phép ra ngoài !"

Tô Tần hồi lâu không có cảm nhận được loại ấm áp gia đình như thế này, đột nhiên bị mấy lời lải nhải, trong lòng ê ẩm.

Nàng nhớ tới mẹ.

Tiêu Phong Du ưỡn bụng:

"Nãi nãi, con sao lại giống nghé con ? Bà từng gặp qua con nghé nào xinh đẹp lộng lẫy l*иg lộn như thế này sao?"

Tiêu nãi nãi đem một cái gối đầu ném qua, Tiêu Phong Du bị lật nhào ở trên giường, mấy người cười đến nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì là mùa đông, Tiêu nãi nãi đốt lò sưởi đến đượm than, để cho 4 đứa bé nghịch đến vui vẻ ngủ cùng nhau, chính nàng đi sương phòng ngủ.

Tô Tần tuy rằng nói ít, thế nhưng đến cũng là nghe mấy người líu ríu cho tới sau nửa đêm mới ngủ.

Tiêu Phong Khiển xoay người, nương ánh trăng nhìn đến hai gò má mông lung lại xinh đẹp của Tô Tần, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.

Vào lúc ban đêm, nàng lại nằm mơ.

Giấc mộng giống như thời bé.

Khiến người xấu hổ thẹn thùng.

Nhưng mà lần này, trong mộng của nàng, không phải Tô Tần chủ đạo hết thảy nữa.

Mà là nàng đem Tô Tần áp ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

Trong mộng, bộ dáng Tô Tần nhíu mi ẩn nhẫn.

Rất đẹp.

Sáng sớm rời giường.

Một gáo nước lạnh từ đầu giội đến chân.

Tiêu Phong Khiển nhìn chính mình ướt sũng trong gương, cắn cắn môi.

Càng ngày càng vô sỉ......

Viên Ngọc vẫn bộ dạng vẫn như cũ , úm trong ổ chăn, ngủ thẳng đến ba sào nắng, nàng gãi đầu đi tới, liền thấy trong viện, Tô Tần đang cùng nãi nãi bóc đậu.

Mà trên bàn, cháo kê nóng hầm hập tản ra hương khí mê người, còn có, bánh rán béo ngậy mới ra lò, Viên Ngọc vài bước chạy qua:

"Oa!"

Tiêu Phong Khiển mang tạp dề còn đang chiên bánh, nhìn đến Viên Ngọc như vậy, dùng đôi đũa gõ tay nàng:

"Đi rửa tay."

Tiêu Phong Du cười không ngừng:

"Nhìn xem cái người không tiền đồ này, không biết còn tưởng em bình thường đã ngược đãi chị."

Viên Ngọc kêu trời kêu đất:

"Ai ô ô, đây là hai chị em đồng lòng đến khi dễ tôi hay sao ? Hứ, tiểu Nguyên Bảo, em còn cười? Em cười cái gì? Em đi hỏi chị của em một chút, hiện tại trong lòng nàng, là em quan trọng, hay là Tô Tần tỷ tỷ của nàng quan trọng a?"

Tiêu Phong Du bị một câu của Viên Ngọc triệt phá chuyện lo lắng trong lòng, nàng trong lòng run sợ mà nhìn đến chị mình:

"Chị, chị --"

Tiêu Phong Khiển ném cái nhìn xem thường, em gái ngu ngốc này, vẫn là trẻ con sao? Loại chuyện này cư nhiên cũng muốn so đo, quả thực ấu trĩ vô cùng, nàng cự tuyệt trả lời vấn đề vô vị như này.

Tiêu Phong Du rất khôn khéo a, nàng nhìn một chút chị mình như vậy liền biết nàng suy nghĩ cái gì, đại não xoay tròn, Tiêu Phong Du nhìn đến Tô Tần:

"Tô Tần tỷ tỷ, ở trong lòng chị, là Viên Ngọc tỷ tỷ quan trọng hay là chị của em quan trọng a?"

Lời này vừa ra.

Tiêu Phong Khiển cùng Viên Ngọc cùng nhìn đến Tô Tần.

Tô Tần nâng tay đỡ trán, cô đi ra ngoài:

"Nãi nãi, chúng ta đi xem xem tuyết rơi đi."

Tiêu Phong Khiển:......

Viên Ngọc:......

Tiêu Phong Khiển trừng mắt nhìn em gái:

"Quỷ ấu trĩ !"

Liền biết trong lòng nàng là nghĩ như thế nào !

Tâm sự đang bị triệt phá, Tiêu Phong Khiển cũng không dám lại đi oán hận em gái mình, nàng nhìn đến khuôn mặt nhăn nhó của Viên Ngọc, này dù sao cũng là em gái nhà người ta, Tô Tần đối Viên Ngọc khẳng định phải thân thiết hơn một ít đi?

Không ai đi để ý tới nỗi lòng băn khoăn của Tiêu Phong Khiển, tất cả mọi người đang chú ý tới thời tiết.

Hoàn hảo, dự báo thời tiết cuối cùng cũng đúng một lần.

Đến tám giờ, bông tuyết nhẹ nhàng tung bay bắt đầu rơi xuống, đại địa rất nhanh đã bị bịt kín một màu trắng ngân trang.

Bốn người đặc biệt hưởng thụ.

Mỗi người đều bọc một chăn bông, mỗi người trong tay bưng một ly sữa tươi nóng hầm hập mới vừa nấu ra, vừa uống vừa thưởng thức cảnh tuyết.

Viên Ngọc cảm khái:

"Nếu như có thể, ta rất không thích ở trong thành phố lớn tựa như cái hang xi măng kia."

Tô Tần nhìn nàng một cái.

Với tính cách ham vui như Viên Ngọc, hiện tại mới mẻ, bắt nàng ở đây một năm rưỡi trở lên, nàng khẳng định muốn nghẹn đi đến bệnh.

Tiêu Phong Du cảm thấy rằng loại ~ bốn người cùng một chỗ như này đặc biệt hạnh phúc, nàng vuốt ve cái chén:

"Duyên phận rất kỳ diệu, ai cũng không thể tưởng được, chúng ta bốn người ngồi cùng nhau ngắm cảnh tuyết."

Lời này nói đặc biệt phù hợp thực tế.

Đúng vậy, bốn người không giống nhau, cư nhiên có thể ghé vào cùng nhau.

Viên Ngọc cười ha ha:

"Loại duyên phận này, tuyệt không thể tả, cô nói phải không? A Tần?"

Lời này là ý ở trong lời, Tô Tần nhìn đến Tiêu Phong Du:

"Hát một bài đi."

Bài hát lần này cũng là phù hợp với cảnh.

Tiêu Phong Du lần này không pha trò, hát một bài phi thường

《 tuyết ức 》.

-Tuyết thiên, ngã tổng hội tưởng khởi nhĩ.

-Tưởng khởi nhĩ tằng kinh đích tiếu dung.

-Tưởng khởi như quả hữu nhĩ tại, cai hữu đa hảo.

-Ngã tưởng ngã môn hội tương hỗ y ôi, ngã tưởng ngã môn hội hát nhất bôi nhiệt trà;

-Ngã tưởng ngã môn hội đàm trứ tâm sự, ngã tưởng ngã môn hội linh thính bỉ thử đích tâm -khiêu;

-Ngã tưởng quá ngận đa thứ ngã môn, khước bất tri hà thì tài năng tái kiến đáo nhĩ.

......

Tạm dịch:

Ngày tuyết rơi, tôi nhớ về người

Nhớ đến nụ cười của người

Nghĩ đến nếu có người nơi đây, thì tốt biết bao

Tôi nghĩ chúng ta sẽ giúp đỡ cho nhau, tôi nghĩ chúng ta sẽ cùng uống 1 ly trà nóng

Tôi nghĩ chúng ta nói chuyện trong lòng,tôi nghĩ chúng ta sẽ vũ khúc trong lòng mình

Tôi nghĩ về chúng ta rất nhiều lần, nhưng không biết khi nào mới có thể lại gặp người

Nguyên bản:

《 雪忆 》.

-- 雪天, 我总会想起你.

-- 想起你曾经的笑容.

-- 想起如果有你在, 该有多好.

-- 我想我们会相互依偎, 我想我们会喝一杯热茶;

-- 我想我们会谈着心事, 我想我们会聆听彼此的心跳;

-- 我想过很多次我们, 却不知何时才能再见到你.

......

Làn điệu rất nhẹ nhàng, lại mang theo một tia bi thương, trải qua khoảng thời gian cọ xát ở Tần Ý, độ ăn ý giữa hai chị em càng lúc càng cao, Tiêu Phong Du chất giọng đặc biệt cao, hoàn mỹ biểu đạt bài này, trong chút rực rỡ còn mang theo một tia u buồn.

Tô Tần nghe mà nhìn về phía Tiêu Phong Khiển, Phong Khiển cúi đầu, nhìn đến chén sứ màu trắng, không biết suy nghĩ cái gì.

Viên Ngọc nhịn không được bình luận:

"Thật dễ nghe, nhưng Phong Khiển a, không phải chị đã hỏi qua em rồi sao, cuối cùng là em đã trải qua cái gì, sao mỗi bài hát đều có chút u buồn, có chút đối tương lai không xác định như vậy ?"

Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, "Thình thịch" tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Phong Du một đường chạy chậm đi mở cửa.

Mở cửa ra, một cỗ hàn khí và bông tuyết nhẹ nhàng bay vào, Tiêu Phong Du vừa nhìn thấy người tới liền nở nụ cười:

"Oa, Tô Luân ca ca, cuối cùng anh cũng nguyện ý tới tìm chị của em."

Tô Luân bị nói đến đỏ thẫm khuôn mặt, hắn là nam hài có một dáng vẻ thư sinh nồng đậm điển hình, kính mắt màu vàng, môi hồng răng trắng, tự mang một cỗ nho nhã.

Trong tay hắn bưng một nồi sữa dê mới ra lò:

"Anh nghe nói trong nhà có khách nên đưa tới một chút đồ ăn."

"Mau vào đi."

Tiêu Phong Du hôm nay phá lệ nhiệt tình, khiến Tô Luân có chút kinh ngạc, ngày thường nàng tuy rằng cũng sẽ cười, thế nhưng rất ít khi để hắn vào nhà, hôm nay là làm sao vậy?

Vừa tiến vào, ánh mắt Tô Luân liền dừng ở trên người Tiêu Phong Khiển, hắn như là thấy được trân bảo, hai mắt đều bị thiêu đốt.

Hơn nửa năm không có gặp mặt, Phong Khiển thay đổi thật lớn.

Không phải diện mạo, mà là về khí chất.

Thời bé nàng tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng luôn luôn có chút suy nhược cùng u buồn.

Mà lúc này, trên thân thể của nàng phát ra tự tin cùng tươi cười khiến Tô Luân nhìn đến không chớp mắt

.Viên Ngọc ho một tiếng:

"Ngại quá, nơi này còn có hai người sống."

Mặt Tô Luân càng đỏ hơn, hắn vội vàng đặt nồi sữa dê xuống:

"Đây là mẹ tôi làm, các người nếm thử."

Tiêu Phong Khiển lễ phép mỉm cười:

"Cám ơn Luân ca."

Tô Luân nguyên bản còn có chuyện muốn nói với Tiêu Phong Khiển, nhưng mà nhìn thấy một phòng mỹ nữ ở đây, hắn cũng không muốn ở lâu, nói đơn giản hai câu liền bước đi.

Người vừa ly khai, Viên Ngọc liền trêu chọc Tiêu Phong Khiển:

"Có thể a, rất soái khí, một quả mọng nước, đây là có phải người khiến em ngày nhớ đêm mong không a?"

Cơ hồ là trực giác, Tô Tần nhíu mày.

Tiêu Phong Khiển vội vàng phủ nhận:

"Không phải, hắn chỉ là một người anh."

Viên Ngọc "Ha ha" cười to, "Anh của em cũng thật nhiều."

......

"Mau tới nếm thử đi, đây là làm từ sữa dê mới vắt."

Tiêu Phong Du nghe thấy được hương vị, nàng động tác nhanh nhẹn mà đi lấy bốn cái bát:

"Tô đại nương này nấu cơm cũng ăn rất ngon."

Đặc dính giống như sữa đặc, màu trắng sữa khiến người ta rất muốn ăn.

Viên Ngọc nếm một ngụm liền giơ ngón tay cái lên:

"Có thể a, trách không được bưng một chén sữa dê liền dám lại đây tán gái."

Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm Viên Ngọc:

"Còn uống không?"

Viên Ngọc:......

Được, ăn cơm người lo chuyện của người, ai đã khiến Tô Luân ca ca nhà người ta bưng cơm tới cửa, mình vẫn là bớt nói đi.

Tiêu Phong Khiển không uống, nàng nhìn đến Tô Tần cũng không động một ngụm, Tiêu Phong Du hoả tốc uống xong, gào thét:

"Mau mau mau, tuyết ngừng, các đồng chí, đi a!"

Tuyết nông thôn không giống trong thành, này nếu không nắm chặt thời gian đi ra ngoài chơi, một hồi rơi xuống lần nữa cũng không biết khi nào mới ngưng.

Đừng nhìn Phong Du khoác lác, thế nhưng tương đương có lực khuếch đại, một hồi, tất cả mọi người đi ra ngoài.

Tiêu Phong Khiển biết Tô Tần sợ lạnh, nàng cẩn thận giúp cô choàng khăn, Tô Tần nhìn thấy bộ dáng thành thật của nàng, hỏi:

"Em thích hắn sao?"

Tiêu Phong Khiển ngây ra một lúc, ngẩng đầu:

"Ai?"

Tô Tần không nói.

Tiêu Phong Khiển phản ứng một chút, lập tức lắc đầu:

"Không thích."

Nàng như thế nào lại có thể thích Tô Luân.

Tô Tần gật đầu, cô biểu tình đạm mạc giống như là muốn tan trong cảnh tuyết này:

"Hắn không xứng với em."

Lúc Tô Luân vào nhà, cô có quan sát đến, ánh mắt hắn vội vàng ở trên người cô cùng Viên Ngọc đảo qua, tuy rằng thời gian rất ngắn, thế nhưng Tô Tần lại liếc mắt một cái liền nhìn ra việc đó ý nghĩa cái gì.

Phong Khiển, muốn phối, liền nhất định phải phối với vị nam nhi tốt nhất trên đời này, tuyệt không thể là loại tự do lưng chừng như thế này.

Trời đất, trắng xoá một mảnh, hài tử nhà nhà người người đều đi ra ném tuyết.

Nơi nơi đều là âm thanh cười nói vui vẻ.

Đã chạy đến xa xa, Viên Ngọc trong tuyết vụng về như là một con chim cánh cụt, bị Tiêu Phong Du một lại một cầu tuyết ném đến cầu xin tha thứ.

Tô Tần cười nhạt nhìn đến, thình lình, "Ba" một tiếng, trên người chợt lạnh, cô cúi đầu nhìn một chút, cầu tuyết màu trắng vừa vặn rơi xuống đất.

Tiêu Phong Khiển đứng ở đối diện, đắc ý dào dạt:

" Tôi chính là tay ném tuyết cừ khôi trong làng."

Lời này không phải khoác lác, Tiêu Phong Khiển ném tuyết ở Hạ Oa thôn là có tiếng, nàng vốn không muốn chơi, nhưng bất đắc dĩ Phong Du thích, hơn nữa Phong Du đặc biệt hay kiếm chuyện, thuộc loại đánh xong một đứa lại đi trêu chọc một đứa khác, thường xuyên bị xáp lá cà, lại khóc lóc đáng thương tìm đến chị gái, Tiêu Phong Khiển cũng bởi vậy mà luyện thành một thân bản lĩnh.

Quả nhiên, Tô Tần nhìn một chút tiểu hài tử bên cạnh đều "Kính sợ" mà nhìn đến cầu tuyết trong tay Tiêu Phong Khiển.

Tô Tần tựa tiếu phi tiếu:

"Phải làm sao mới không đánh tôi a?"

Này tươi cười a.

Quả thực lấy mất linh hồn của Tiêu Phong Khiển, cổ giọng nàng như thể nghẹn lại, làm sao không khiến nàng...... làm sao cảm giác Tô Tần đang làm nũng.

Tô Tần vẫn cười, khuôn mặt mang theo một tia yếu ớt mà nữ nhân độc hữu:

"Muốn tôi cầu em sao?"

Trời ạ.

Tiêu Phong Khiển cảm giác cầu tuyết trong tay đều hòa tan.

Lúc này, còn có tiểu tuyết hoa rải rác khắp nơi bay xuống, Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, Tô Tần cũng nhìn nàng, thời gian giống như đình chỉ.

Liền ở thời khắc mấu chốt này, di động của Tô Tần vang lên, cô nhìn đến điện thoại, đã vào nhà tiếp.

Tiêu Phong Khiển ảo não đem cầu tuyết ~ đã hòa tan trong tay ném xuống đất, không yên lòng.

"Đến đây, chị, treo cổ quân địch!"

Tiêu Phong Du còn đang ồn ào, chơi nửa ngày, y phục nàng đều ướt đẫm.

Tiêu Phong Khiển không còn tinh thần, xem ra Tô Tần là gặp được chuyện gì, sắp hai mươi phút cũng chưa đi ra.

"Chị ở chỗ này chờ cái gì a, vào xem đi."

Phong Du không hiểu được, đều là một mẹ sinh ra, chị gái của nàng sao hay thẹn như vậy a.

Phong Khiển nguyên bản không muốn đi quấy rầy Tô Tần, nhưng thật sự lo lắng, lại bị em gái thúc giục như vậy, nàng phủi tuyết đọng trên người, đi vào nhà.

Đẩy cửa ra.

Cửa phòng ngủ khép hờ.

Tiêu Phong Khiển do dự mà đẩy cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Tô Tần hẳn là mới vừa tắm rửa xong, chỉ mặc một kiện T-shirt rộng thùng thình, cô một tay lau tóc, một tay kia đang ấn di động.

Một đôi chân thon dài giấu dưới y phục như ẩn như hiện.

T-shirt màu trắng, cơ hồ là trong suốt, Tô Tần nâng tay lên xuống, mang theo một mảnh sắc xuân.

Đầu Tiêu Phong Khiển "Oanh" một tiếng, nổ tung, một màn này, giống hệt cảnh trong mộng.

Nghe thấy động tĩnh, Tô Tần cũng là ngẩng đầu lên, cô nhìn Tiêu Phong Khiển đang muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt tràn ngập dục hỏa của nàng khiến cho khϊếp sợ.