Chương 45: Trong cung (2)

Hoàng cung có thích khách, tập kích lại là Triệu Vương gia cùng vương phi vừa chiến thắng trở về, nhẹ nhàng thì là có kẻ không vừa mắt muốn gây khó dễ cho hai người, sâu xa hơn lại thành một vấn đề khác.

Hoàng đế hiện tại năng lực cùng suy nghĩ đều không ổn định, nghe lời nịnh thần, mụ mị đầu óc, tiểu hoàng tử vừa sinh ra còn quá nhỏ, đến lo cho mình còn không xong chứ đừng nói đến gánh vác giang sơn. Hai người này dù ai ngồi lên hoàng vị cũng không thể nào bằng được một người - Lăng Kính - văn võ song toàn, chiến công hiển hách, tư chất cùng dung mạo đều vô cùng nổi bật, trừ việc tính cách có phần thô bạo tàn nhẫn ra thì hắn quá hoàn hảo để trở thành một bậc quân vương.

Người tài như thế, nếu muốn gϊếŧ thì lý do duy nhất cũng chỉ có một câu: bảo vệ ngai vị của mình.

Hoàng đế hiển nhiên sẽ khiến người ta nhìn bằng một cặp mắt khác.

Lăng Kính là võ tướng đã lâu, thích khách không gϊếŧ được hắn là chuyện bình thường, song liên tưởng đến những vị công chúa hoàng tử đã chết trước đây, ai có thể không nghĩ sâu xa một chút, có khi nào đều là do hoàng đế làm không?

Suy luận vô căn cứ đôi khi chỉ là một trò đùa, nhưng nhiều người cùng chung một suy nghĩ không thực tế như vậy, tự khắc nó sẽ như hổ mọc thêm cánh, thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.

Dù hoàng đế không làm thì sao? Không có lửa làm sao có khói, biết đâu hắn đã làm chuyện gì đó trái lương tâm, biết đâu trong số những huynh đệ tỷ muội đó hắn cũng gϊếŧ vài người, biết đâu hắn thực sự vì ngai vàng mà muốn xử lý Triệu Vương, biết đâu… biết đâu chuyện con cái hắn đoản thọ, tất cả đều do hắn làm để ôm trọn hoàng vị của mình?

Nửa phần không tin tưởng, cũng có thể khiến cho con người ta lạnh lòng.

“Đêm nay đã khiến Vương gia cùng Vương phi mệt mỏi, là nô tài tắc trách.” Trịnh Tiêu Nguyên cúi gập người, thái độ cử chỉ nho nhã lễ độ, không thể nhìn ra đây là kẻ từng khinh miệt Lăng Kính.

Viên Tụng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lăng Kính, dưới lớp màn sa, y lạnh nhạt mà nhìn lão cáo già này.

“Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng tốt nhất là giữ kín một chút, tránh cho bên ngoài lại đồn thổi nhiều chuyện không hay.” Lăng Kính vừa xoay Viên Tụng vờ như kiểm tra vừa nói với Trịnh Tiêu Nguyên. Chờ cho lão vâng dạ rời đi, hai người liền lập tức xé mặt nạ, một người nhanh nhẹn đóng cửa còn khóa lại, một người tháo mũ sa ra ném một bên rồi thở ra như trút được gánh nặng.

“Mệt chết lão tử rồi.” Viên Tụng nằm dài trên ghế lớn, đá đá chân tung giày ra. Lăng Kính chống tay nhìn y, bất đắc dĩ nhặt giày xếp gọn sang một bên rồi đỡ người vào lòng: “Tắm đã rồi đi ngủ sau.”

Viên Tụng ậm ừ đồng ý, mặc kệ Lăng Kính cởi đồ mang mình đi tắm. Đến tận lúc cả người thơm tho nằm trên giường rồi, y mới phản ứng lại đôi chút, nhàm chán nói với Lăng Kính: “Khá giống dự đoán của chúng ta, chỉ là trong cung loạn hơn ta tưởng.”

Lăng Kính nhướng mày: "Loạn ngươi nói, có phải loạn ta đang nghĩ không?"

Viên Tụng bật cười, lồm cồm bò dậy. Y ra hiệu cho Lăng Kính thổi tắt nến, buông rèm che đi khung cảnh bên trong.

Lăng Kính leo lên giường, Viên Tụng đặt vào trong tay hắn một con dao nhỏ, thì thầm: "Ngươi nằm ngoài, cầm lấy nó đề phòng tình hình, bảo vệ ta."

Lăng Kính: ...

Dùng cũng tiện quá nhỉ?

Xác nhận không có kẻ thứ ba trong phòng, Viên Tụng dần thả lỏng, đem phát hiện hôm nay của mình nói ra: "Hoàng đế bây giờ đã hoàn toàn vô dụng rồi. Dung đảng lợi dụng hắn triệt để, lão thần chân chính người bị hắn gϊếŧ, người từ quan, trong triều đã chẳng còn mấy ai đối đầu với Dung Hoan. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó, thái hậu cũng bắt đầu ra tay rồi."

Lăng Kính ngạc nhiên: "Thái hậu?"

"Ừm. Bà ta cũng muốn hoàng vị, buông rèm chấp chính." Viên Tụng chép miệng, nghiêng người nhìn Lăng Kính: "Nếu ngươi không ngại dọn dẹp, vậy để bọn họ cắn xé lẫn nhau trước đi."

Lăng Kính nhìn y ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Thái hậu đấu với Dung Hoan, không phải lấy trứng chọi đá à?"

"Trứng chọi đá?" Viên Tụng nhướng mày: "Có biết vì sao bà ta dám đấu với lão không?"

"Hửm?"

Viên Tụng thở ra một hơi, lật ngửa người lên nhìn trần gỗ: "Yến Ngọc Như là con gái của bà ta với quốc sư."

Lăng Kính kinh ngạc đến sững người. Lấy lại bình tĩnh, hắn nhích đến gần Viên Tụng, hỏi: "Thật?"

Viên Tụng nhẹ lườm hắn nhưng y cũng hiểu chuyện đó khó tin đến mức nào, nhẹ giọng giải thích: "Là phán đoán của ta, nhưng tám chín phần là thật, nếu không thì giữa hai người cũng có nợ nần gì đó, bà ta cùng Yến Ngọc Như hiện tại đã bị buộc chặt một chỗ với nhau rồi."

" Chuyện là như thế nào?"

"Ta đổi sang y phục trong cung lẻn vào chỗ của Yến phi, thái hậu cũng ở đó, thái độ rất thân thiết với nàng ta, gọi nàng ta là con gái. Ta không nghe quá rõ mọi thứ nhưng bà ta có vẻ đang thuyết phục Yến phi về phe mình. Yến phi là con gái nuôi của Dung Hoan nên phân vân giữa hai người, bà ta lại nói đến chuyện báo thù, duyên nợ, ta đoán là sự thật gì đó không thể tiết lộ. Sau đó Yến phi khóc rất thảm, có lẽ là bị thái hậu thuyết phục rồi, Dung Hoan coi như đang nuôi một con cáo trong nhà."