Chương 16: Anh là kẻ đáng sợ

Cô gái đó là Lương Tiểu Ý, em gái của Lương Minh Phàm. Từ trước đến giờ lúc nào Lương Tiểu Ý cũng thân thiết với anh trai, nghĩ đến mấy ngày nay anh trai mình suy sụp vì cô gái nhà họ Thẩm, lòng cô ta lại đau đớn.

Đương nhiên cô ta không biết việc Thẩm Anh Vi mất trí nhớ, nên cô ta mới nghĩ cô gái họ Thẩm cùng tên họ Hoắc đích thị là một tên gian phu da^ʍ phụ, bội bạc anh trai cô ả.

“Thẩm Anh Vi, người như cô không xứng với anh tôi, tôi nguyền rủa chết…á…” Lương Tiểu Ý chưa nói xong đã bị Hoắc Thiếu Dực bóp cổ ép vào cửa kính của một gian hàng.

Tiếng “Ầm” vang lên mạnh mẽ và trói tai chứng tỏ anh đã dùng lực bao nhiêu mạnh. Từ xưa đến nay Hoắc Thiếu Dực không bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, vậy nên Lương Tiểu Ý trong mắt anh chẳng là cái thá gì.

Dám xúc phạm đến cô gái của anh, tất cả đều xuống địa ngục hết đi.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh là ánh mắt sắc bén lạnh lùng dọa cho Lương Tiểu Ý không dám động đậy. Miệng cô ta mở to vì bị bóp cổ, càng ngày mặc cô ả càng đỏ lên, cố gắng há miệng để hít không khí nhưng bị Hoắc Thiếu Dực bóp cho đến sống giở chết giở.

Người xung quanh thấy một màn như vậy liền sợ đến mức không dám tiến lên, có người đã gọi điện cho bảo vệ, kêu họ lên tầng này nhanh một chút. Chỉ có Thẩm Anh Vi là không sợ, lúc đầu cô có chút hốt hoảng, sau thấy Lương Tiểu Ý càng ngày càng không ổn, cô không thể trơ mắt nhìn Hoắc Thiếu Dực gϊếŧ chết cô ta như vậy.

“Thiếu Dực, anh bình tĩnh, đừng làm như vậy mà anh.”

Cô ôm lấy tay anh, mong anh có thể thả cô ấy ra.

Nhưng Hoắc Thiếu Dực không nương tay, nhìn cô gái đáng ghét này anh chỉ muốn nhấn nặng thêm một chút.

“Nhưng cô ta xúc phạm em.”

“Đừng như vậy, anh thả cô ta ra đi, cô ta đã hoảng sợ rồi, sẽ không dám làm vậy nữa đâu.”

Lúc này bảo vệ cũng đã đến, nhìn người đàn ông cao lớn quen thuộc trước mắt, họ muộn khuỵu chân xuống mà “hành lễ” với Hoắc tổng. Cô gái kia là ai mà dám đi chọc tức vị tổng tài nổi tiếng máu lạnh này vậy, xin chúa hãy mang cô ta đi. À không, chúa hãy để cô ta lại tạ lỗi với Hoắc tổng.

“Thiếu Dực, xin anh đó, anh đừng như vậy, em sợ.”

Nghe cô nói như vậy, anh lập tức thả tay ra, Lương Tiểu Ý không còn gì chống đỡ nên ngã ngồi xuống đất. Cô ta cảm giác mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan về, mọi thứ đều đáng sợ, đáng sợ. Tên đàn ông này, không phải là loại người cô ta có thể chọc vào.

Cô ta ôm lấy cổ ho sặc sụa, nước mắt chảy xuống hai má, không dám thốt ra một lời nào.

Còn về phần Hoắc Thiếu Dực, sau khi nghe thấy cô gái của anh nói cô hoảng sợ, anh cũng hơi hối hận. Anh không nên trưng vẻ mặt tàn ác của mình ra với cô, anh sợ cô sẽ sợ hãi anh và tránh xa anh.

Từ trước đến nay Hoắc Thiếu Dực là người lạnh nhạt và khó tính, đôi khi còn để người khác sợ hãi đến tột cùng. Nhưng anh không muốn để cô sợ, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô, anh nâng niu cô như vậy, anh che chở cô như thế, sao anh nỡ thương tổn cô dù chỉ một chút.

“Vi Vi đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em.” Anh ôm lấy cô, liên tục thì thầm những lời nay bên tai Thẩm Anh Vi.

“Em không sợ nữa, lần sau anh đừng như vậy.”

“Được, đều nghe em.”

Người xung quanh đã bị bảo vệ xua đi bớt, họ nào dám để nhiều người như vậy xem cảnh tượng này. May mà không có người nhận ra ngài ấy, nếu không việc này nhất định sẽ lên báo lớn.

Lương Tiểu Ý sau khi hô hấp lại được, cô ta lảo đảo đứng dậy, nhìn Thẩm Anh Vi và Hoắc Thiếu Dực đang ôm nhau lại muốn nghiến răng nghiến lợi. Anh trai cô ta đau khổ đến vậy, trong khi hai người này vẫn hạnh phúc như thế. Ông trời rõ ràng đã bất công, những người như này đáng lẽ phải chịu phạt từ trời cao.

Cô ta chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, cầm theo túi xách muốn ra về một cách lặng lẽ. Trên cổ cô ả còn vết tay rất rõ ràng, đỏ đậm một mảng, nhất định sẽ bị người ngoài chú ý, cô ta phải đi nhanh ra ngoài, không để cho ai bắt được. Nếu việc này truyền ra, giới hào môn trong thành phố sẽ cười vào mặt cô ả mất.

Cô ta biết mấy người trong vòng này vốn là kiểu gió chiều nào xoay chiều ấy, lấy Hoắc gia lớn mạnh nhất làm chủ. Ai cũng muốn bợ đỡ nhà họ Hoắc, nếu để mọi người biết cô ta bị Hoắc Thiếu Dực ghê tởm, cô ta nhất định sẽ bị cô lập trong giới, vì ai cũng muốn lấy lòng anh ta, người cầm quyền nhà họ Hoắc bây giờ.

Hoắc Thiếu Dực hiển nhiên cũng thấy cô ta tính rời đi, anh lạnh lùng nói.

“Nhà họ Lương các người cút được bao xa thì cút, đừng để lúc tôi khó chịu làm cho Lương thị không còn chỗ mà dừng chân.”