Chương 21: Tình chàng ý thϊếp

Chu Trăn nghe nàng nói xong, bèn ôm nàng chạy thẳng đến bên giường. Giường đệm êm như mây, mỹ nhân trong lòng e ấp trong trẻo tựa hoa lê buổi sớm, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Hắn không vội, từ tốn tháo từng nút áo, trút từng tầng, từng tầng xiêm ý khỏi thân thể nàng, làn da như bạch ngọc trắng muốt, dáng người đầy đặn, theo từng lớp áo quần trút xuống mà càng rõ ràng. Quả là tình thú nhân gian.

Uyển Uyển bỗng chốc cảm thấy có chút xấu hổ, dù hắn và nàng đã nhiều lần cùng nhau, nhưng lần này không giống như trước đây, hiện tại hai người đã thấu hiểu tâm tư đối phương, lại tình chàng ý thϊếp, quấn quýt không rời, sự thay đổi này khiến nàng đột nhiên lo lắng. Uyển Uyển nhẹ nhàng đẩy người đang dán sát lấy mình ra, nghiêm giọng nói: “Dương Tử Vân còn nói với ta, chàng muốn cưới Đoàn Nghi Thuần, chuyện này có thật không?”

Hắn sửng sốt chốc lát, động tác trên tay vì lời của nàng mà dừng lại, sau đó lại tiếp tục đẩy nhanh tiến độ, vừa chuyên tâm cởi nút áo, vừa đáp: “À. Khi đó bên Thừa Ân Hầu phủ chủ động đặt vấn đề,” hắn lại ngẩng đầu đe dọa nàng, “Nhưng giờ nàng ta đã sớm được gả vào phủ Bát vương gia rồi, nàng nói mê sảng gì vậy. Đoàn Nghi Thuần đó bản vương trị không nổi, cứ để Bát vương trị đi.”

Uyển Uyển khẽ giật mình, tại sao lại là Bát vương gia? Bát vương gia là một nhàn vương rảnh rỗi, ngày thường cũng ít thấy ngài ta lộ diện, cả ngày chỉ ở trong phủ nuôi chim, nghe kịch. Thừa Ân Hầu phủ dã tâm lớn, lòng dạ cao, sao có thể đem đích nữ gả cho Bát Vương gia?

Chu Trăn sờ sờ cằm nàng, tuy đang nói chính sự nhưng cái tay vẫn không quên trêu chọc giai nhân bên dưới, “Khi đó Thừa Ân Hầu phủ chủ động cầu thân, Thái hậu lập tức hạ chỉ phối hôn cho ta, nàng đoán xem, ta đã từ chối bằng cách nào?” Trên mặt hắn lộ rõ ý cười giảo hoạt, đắc chí nói, “Bát vương từ nhỏ đã có ý với cửu tiểu thư Đoàn gia, sau khi nghe tin, cấp tốc đến tìm ta, ta thuận nước đẩy thuyền, thay xà đổi cột, động tay động chân một chút trên thánh chỉ, tên trên thánh chỉ liền biến thành tên lão bát.”

“Hừ đúng là giảo hoạt!” Uyển Uyển bĩu môi nói thầm.

Cởi xong nút áo, xiêm y trên người nàng bị hắn tiện tay ném đi, hắn nhào đến ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi nàng, âu yếm thì thầm, “Lúc đó ta chỉ một lòng muốn nàng… Mà nếu Đoàn Nghi Thuần gả cho ta, nàng ta có thể vui vẻ sao? Lão bát một lòng si tình với nàng ta, thời gian lâu dần chung đυ.ng chưa hẳn không hạnh phúc. Nàng cũng đâu phải không nhìn thấy, hiện tại bọn họ ở bên nhau rất hòa hợp, tình nồng ý mật đó thôi?”

“Chàng thật to gan.” Uyển Uyển chỉ chỉ ngón tay vàng ngực hắn, ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đang cười khoái trí. Ý chỉ của thái hậu mà cũng dám đổi, đúng là gan to bằng trời, “Thái hậu có trách phạt chàng không?”

“Nàng thử nói xem? Thái hậu phạt ta 20 gậy, còn bắt quỳ ở Từ Ninh cung một đêm…”

Hắn luyện võ từ nhỏ, lại lăn lộn trên chiến trường đến lúc trưởng thành, hai mươi gậy đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không thể tổn thương đến xương cốt, nhưng quỳ ở Từ Ninh cung một đêm, không phải rất mất mặt hay sao, hắn cũng không còn là tiểu hài tử nữa, đường đường là Thất vương gia, đội trời đạp đất, chiến thần ngoài sa trường, vậy mà trở về Hoàng thành lại bị mẹ ruột phạt quỳ, Uyển Uyển tưởng tượng ra cảnh đó lại muốn cười, trong lòng thầm thay hắn hổ thẹn một phen.

Hắn cũng cười, nghiêng người đem nàng đặt dưới thân, áp sát vành tai nàng thì thầm, “Không phải tại nàng hay sao? Nói, làm sao để đền bù thua thiệt cho ta.”

“Chàng ngay cả thánh chỉ còn dám đổi, rồi sao, chàng có quỳ không?” Uyển Uyển nhu thuận nằm dưới thân thể hắn, ngón tay đặt trên ngực hắn lơ đãng vẽ vòng tròn.

“Quỳ. Haizzz. Đúng là ném hết mặt mũi bản vương xuống đất.” Ngữ khí hắn hững hờ, như không thèm để ý, nhưng thực ra là đang phân tâm vì bị người nào đó trêu chọc.

Đôi mắt hắn như đại dương mênh mông, bên trong đáy mắt hiện lên một con thuyền duy nhất là nàng, cũng chỉ có nàng, tùy tiện động một chút liền khiến đại dương lặng gió, gợn sóng. Hắn nhìn nàng chăm chú, nắm chặt đôi bàn tay nghịch ngợm không yên phận của nàng, mỉm cười.

Nhịp tim của Uyển Uyển lập tức đánh trật một nhịp rồi đập như trống bỏi, không thể khống chế, nàng cố trấn định, nhìn sâu vào mắt hắn tìm một câu trả lời: “Vương gia thật sự yêu ta? Về sau chỉ có mình ta, không nạp thêm người?” Nàng ngập ngừng, càng nói càng nhỏ giọng, nàng lại bắt đầu cảm thấy tự ti, một đời quá dài, nàng có thể mãi mãi là duy nhất, mãi mãi ở bên hắn không?

Hạ thân hắn vì vẻ yểu điệu của nàng mà đã sớm căng cứng, đôi tay xấu xa du ngoạn lên trên thân thể nàng, “Đã muốn nạp thêm người sớm như thế, bản vương vì nàng thủ thân như ngọc suốt năm năm trời, tốt xấu gì nàng cũng phải cho ta ăn no… Người khác tư vị dù tốt cũng không thể bằng nàng…”

Lại thế, miệng lưỡi đúng là dễ dàng chọc người ta phát cáu, không nói được câu nào đứng đắn. Uyển Uyển ảo não, cái nàng muốn hỏi không phải là cái này, nàng nhấc chân, giận dỗi muốn bước xuống giường, lại bị hắn đè lại, ấn trước bờ ngực ấm áp, thân thể của hắn đẹp như một vị thần, từ làn da màu đồng tinh tráng đến các bắp thịt rắn chắc, rõ ràng, vòm ngực mạnh mẽ.

“Ta yêu nàng…” Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên đôi môi anh đào đỏ thắm, tình tứ cắn vành tai tinh tế trắng ngần, ngọt ngào thầm thì những lời tình tự, Uyển Uyển nâng mặt hắn, “Cái gì? Ta không nghe rõ.”

Hành động này của nàng cực kì không hiểu phong tình, hắn khẽ cắn môi, nâng tông giọng: “Ta nói, ta chỉ yêu một mình nàng!”

Nàng như đạt được mưu kế, cười thật tươi như đóa hoa hướng dương tháng 6, rực rỡ chói mắt. Đôi mắt long lanh như thủy tinh nhìn hắn đắc chí. Một Vĩnh Lạc vương uy phong, lẫm liệt, tâm tình bất định như hắn, hiện tại khuôn mặt tuấn tú bị nàng nâng, đã đỏ ửng vì thẹn, đáng yêu vô cùng, nàng không nhịn được khẽ nhướn người đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn.

Hắn đang loay hoay cởi y phục, lại bất ngờ bị nàng hôn làm cho hàm hồ nói: “Ngày mai ta sẽ bẩm với hoàng thượng chuyện của hai ta, chọn ngày tốt lành cưới nàng về, tránh để lâu ngày lại nhảy ra một tên Triệu Văn Quyên.”

Vẫn còn khúc mắc chuyện Triệu Văn Quyên à? Người này đúng là thù dai. Trái tim nàng vì lời nói của hắn mà mềm nhũn ra, thật giống như một con ong bị rơi trúng hũ mật vậy vô cùng ngọt ngào. Nàng cũng muốn đáp lại gì đó, tinh tế phủ lên khuôn mặt hắn những nụ hôn dày đặc, sau đó đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng liếʍ láp xuống dưới, cắn lấy cằm hắn.

Vĩnh Lạc vương hắn có bề ngoài anh tuấn, kinh thành này xét về phong lưu, tuấn tú hắn xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất, so với tên thiếu gia con nhà quan lại nhỏ bé kia tất nhiên tốt gấp hơn trăm ngàn lần. Hắn rất tự tin. Nhưng mà hiện tại hắn gặp chút rắc rối đó chính là sắp bị nữ nhân này bức đến điên rồi, cả người cương cứng. Hắn gấp gáp muốn chết, định làm chủ thế cục, thay đổi càn khôn, áp nữ nhân này xuống thân mà hảo hảo yêu thương nàng, nhưng tay vừa động liền bị nàng mạnh mẽ đè lại, “Vương gia, chàng nhiều lần khi dễ ta như thế, hôm nay nên thay phiên để ta khi dễ lại chàng!”

Chu Trăn khó chịu không động đậy được, hơi thở của chàng vì tìиɧ ɖu͙© mà loạn nhịp, con ngươi đen nháy mờ mịt nước, khóe mắt hơi đỏ, bờ môi căng mọng, ướŧ áŧ. Thân thể toát lên vẻ phong tình, yêu mị thật khiến người ta muốn hung hăng chà đạp.

Uyển Uyển bỗng hơi rối loạn, thật sự bị mỹ sắc làm mờ mắt, nàng cúi xuống, đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ nụ hoa mẫn cảm trước ngực hắn, viền chung quanh vài vòng, in lại dấu vết ướŧ áŧ, lại há mồm ngậm lấy, tỉ mỉ khẽ cắn một chút. Thân dưới Chu Trăm chướng đến đau nhức, quả thực không thể chịu nổi nữa.

“Sao có thể nói là ta khi dễ nàng, Uyển Uyển ngoan, nghe lời.” Hắn dỗ dành nàng, nhưng Uyển Uyển không thèm để ý đến hắn, chuyên tâm gặm cắn, thưởng thức mỹ nam tử.

Hắn không còn cách nào khác, nâng tay che mắt, để mặc nàng làm loạn trên người mình. Đột nhiên nơi nam tính đang căng cứng đến phát đau được một vật mềm mại, ẩm ướt dịu dàng bao lấy, hắn giật mình, cúi đầu nhìn.

Uyển Uyển mở miệng nhỏ nhắn, cách lớp vải dệt mỏng manh, toàn tâm toàn ý há mồm ngậm lấy trụ lửa nóng của hắn, thân thể của hắn nhanh chóng phản ứng, Chu Trăn nhắm mắt, đưa tay sờ đầu nàng, miệng thốt ra những tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ, tông giọng hắn vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà trầm thấp gợi cảm.

Nàng khıêυ khí©h hắn, cảm nhận được thân thể hắn căng thẳng, thứ trong miệng vì hưng phấn mà rung động, đôi mắt đẹp nhíu lại, ngắm nhìn phản ứng này, nàng có chút vui vẻ bởi thành tựu đạt được, vì vậy càng ra sức ngậm lấy, đầu lưỡi ẩm ướt khẽ liếʍ vòng quanh chỗ đỉnh, thậm chí còn cố ý đυ.ng vào cái lỗ nhỏ. Hắn bị nàng tước sạch vũ khí, nhịn không nổi nữa, nâng mặt nàng lên, khiến động tác của nàng bị đình chỉ, khẩn cầu nói: “Uyển Uyển, có thể…”

Nàng muốn hắn đem hắn giày vò một trận cho đã đời, liền giả vờ không nghe, không biết, tiếp tục phun ra nuốt vào, càng ngậm càng sâu.

Đầu óc Chu Trăn trống rỗng, thầm nghĩ thôi xong. Hắn không khống chế nổi mình nữa, gấp gáp nỉ non “Uyển Uyển... Uyển Uyển…” , Nhưng ai đó có vẻ điếc không sợ súng, tiếp tục nghịch ngợm chỗ đó không buông, cho đến khi răng nàng vô tình đυ.ng phải đỉnh nhiệt thiết làm hắn run nhẹ, bật ra một tiếng gầm sung sướиɠ, bạch dịch không khống chế nổi bắn ra.

Hắn có chút phiền muộn, cúi đầu nhìn nàng, trên mặt nàng toàn là bạch dịch của hắn. Khuôn mặt nàng dãn ra, đôi mắt cong cong mỉm cười, đầu lưỡi hồng hồng khẽ vươn, liếʍ liếʍ bạch dịch trên đỉnh thiết trụ của hắn.

Cảnh tượng dâʍ ɭσạи, yêu mĩ này khiến mắt hắn đỏ lên, hắn bật dậy, lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt nàng, hung ác hôn đôi môi đỏ mọng như anh đào, cái miệng nhỏ nhắn mê người này dụ dỗ hắn lâu như vậy, thật vất vả mới có thể tự do hôn, đầu lưỡi cuồng loạn cùng nàng ái ân.

Tiểu yêu tình, nàng đúng là tiểu yêu tình làm thần trí hắn mê mẩn, vạn kiếp bất phục, ỷ hắn sủng ái mà cố tình khiến hắn mất hết mặt mũi, hiện tại hắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.

Hắn trở mình, áp nàng dưới thân, ngón tay thon dài lần mò xuống cấm địa dụ người đã ướt đẫm, gảy gảy hoa huyệt nhỏ nhắn phía dưới.

Thấy thời điểm không sai biệt lắm, thêm một ngón thon dài xâm nhập, hai ngón tay càng mở cửa huyệt ra, không ngừng trừu sáp, thậm chí tìm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, hai ngón tay kẹp lấy nơi đó xoay tròn vuốt ve, đồng thời một tay nâng mông tuyết trắng của nàng lên cao.

Nơi mẫn cảm nhất bị hắn chơi đùa nhiệt tình khiến hoa dịch tiết ra càng nhiều, hai cánh hoa cũng vì thế sưng lên đỏ bừng. Vách tường non mịn không ngừng co rút lại, càng gắt gao bóp chặt hai ngón tay hắn.

Nàng nửa nằm, nửa quỳ trên giường, lúc này mới biết sợ, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Vương gia, ta sai rồi…”

Hắn không nghe, hai tay nắm lấy bầu ngực tuyết trắng không ngừng xoa nắn, thỉnh thoảng dùng sức bấu lấy đầu ngực, khiến hai nụ hoa hồng trơn mịn, dựng thẳng đỏ bừng như viên ngọc, “Yêu tinh, học được bản lĩnh rồi? Muốn làm phản.” Thiết trụ nóng bỏng phía dưới đương nhiên cũng không phân tâm mà dừng hoạt động, ngược lại càng cuồng mãnh,mỗi một cú đều đâm đến đỉnh sâu vực thẳm,lay động linh hồn nàng làm nàng không tự chủ bật lên tiếng ngâm nga.

Chu Trăn ôm lấy thân thể Uyển Uyển, ghé vào trên giường đưa lưng nàng quay về phía hắn, đôi mông tuyết trắng tròn nhếch lên cao. Tư thế này khiến hắn xâm nhập vào nàng thật sâu, vật nam tính thô to rời khỏi lại kích cuồng đâm vào, hơn nữa va chạm càng tăng thêm lực đạo, làm càn ở trong nộn huyệt yêu mĩ, xông vào lại rút ra. Mỗi lần như muốn lấy mạng nàng, Uyển Uyển nhịn không được nức nở: “A… Sâu quá... Chàng… Ta chịu không nổi…Chu Trăn.”

Chu Trăn như không nghe thấy, tiếp tục luật động, chiêu chiêu đều trí mạng, như muốn dung nạp nàng vào cơ thể. Uyển Uyển thút thít khóc, bởi vì động tác của hắn mà hoa huyệt không ngừng tiết dịch, chất dịch trong suốt theo sự cọ xát ngày càng mạnh, không ngừng chảy ra, nơi mềm mại ngậm chặt lấy vật nam tính của hắn.

Hắn muốn nàng một lần rồi lại một lần, không hề có ý định ngừng nghỉ, Uyển Uyển sức cùng lực kiệt, đáng thương cầu xin: “Ta sai rồi… Chậm một chút...A…”

Hắn vẫn làm bộ không nghe thấy, tiếp tục cần mẫn cày cuốc tựa hồ như để chứng minh công phu giường chiếu của mình rất cao.

Được rồi, công phu của hắn là nhất, nhưng nàng thực sự chịu không nổi nữa, được chưa, thực sự không còn cách nào khác, nàng đành quay đầu hôn hắn, thút tha thút thít nói: “Chu Trăn... Trăn, cho ta.”

Hắn nghe xong, lúc này mới từ từ nhắm hai mắt, đem hạt giống của mình chôn sâu vào thân thể nàng.