Chương 17: Linh Lung Tứ Phạm

Hoàng đế phất tay, hô miễn lễ, lại sai công công ban ghế ngồi. Triệu Văn Quyên ôn nhã ngồi xuống.

Triệu Văn Quyên là một công tử nhà thư hương thế gia, nguyên quán Tô Châu. Hắn trời sinh thông tuệ, học một hiểu mười, vốn nên thi khoa cử, lấy công danh, nhưng tâm hắn lại không đặt ở chốn quan trường chỉ một lòng muốn theo Cố Đãi Chiếu học vẽ, bình sinh thứ hắn theo đuổi chính là lối sống tiêu dao, thanh nhàn. Tính theo vai vế hắn và hoàng đế có thể xem như sư huynh đệ. Bất quá hoàng gia vốn đâu phải người ngươi muốn thân là thân, hắn không dám trèo cao, Hoàng đế triệu hắn tiến cung đã là cho hắn mặt mũi rất lớn rồi.

Hoàng đế là một người tinh thông hội họa, thơ phú, yêu nghệ thuật, cũng quý tài, trọng tài, tính tình lại ôn hòa, cởi mở nhưng Vĩnh Lạc vương - bào đệ của người lại hoàn toàn trái ngược.

Triêu Văn Quyên không sợ người này gây ra chuyện gì với mình, hắn thầm nghĩ, dù hắn có xuất hiện ở đây thì đã sao, chuyện của người kia và Uyển Uyển sớm đã trôi vào dĩ vãng, Uyển Uyển bái sư, nhờ tài năng mà được tiến cung, phụng sự cho hoàng thượng, chẳng lẽ Vĩnh Lạc Vương có thể giữa thanh thiên bạch nhật, ngay chân thiên tử trắng trợn làm ra cái trò đoạt dân nữ?

Triệu Văn Quyên giơ tay, cong người cúi đầu nói: “Bệ hạ, không biết sư đệ của thảo dân ở trong cung hầu hạ người, có gây ra chuyện gì phiền nhiễu hay không, hắn là một kẻ nóng nảy, không biết mềm mỏng là gì, sợ dễ làm mất lòng người khác.” Hắn dừng chút, quay lại nhìn Chu Trăn, “Thảo dân nghe nói hắn đang ở lại Vương phủ của thất vương gia. Gia gia thảo dân trước kia cũng làm quan trong triều, trong kinh có một tòa viện trạch không lớn lắm, nhưng cũng tạm ổn, thảo dân muốn đưa sư đệ qua đó, một phần là để chiếu cố lẫn nhau, quan trọng là không thể làm phiền vương gia mãi được.”

Hoàng đế nghe xong, không đáp vội, nâng cái cằm tinh tế, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới hỏi: “Tổ phụ của người là Triệu Các lão?”

Triệu Văn Quyên gật đầu thưa vâng.

Chu Trăn nghe vậy, lông mày khẽ vặn, tổ phụ là Các lão thì sao, đều là việc của đời trước rồi. Hắn nhớ không nhầm thì ngoài Triệu Các lão, đời sau bọn họ cũng chẳng có ai làm nên cơm cháo gì, đời này phụ thân của Triệu Văn Quyên cũng chỉ làm vỏn vẹn đến chức Tri phủ tứ phẩm, thế mà cũng dám ở trước mặt hắn đòi người? Cô nam quả nữ, cùng ở dưới một mái nhà thì ra thể thống gì? Đúng là một kẻ lòng dạ Tư Mã Chiêu.

Chu Trăn ung dung nhấp một ngụm trà, lại bình thản dùng nắp trà đẩy đẩy những phù trà bên nổi trên chén, một bộ dáng thập phần vân đạm phong kinh, sau đó mới từ tốn mở miệng: “Tiên sinh cứ thế ngang nhiên muốn đòi người ở chỗ của bổn vương, đây là thái độ gì vậy? Để người khác nhìn vào còn tưởng rằng Vĩnh Lạc vương phủ ta chiêu đãi không chu đáo, khiến khách quý tức giận bỏ đi. Ngươi, chẳng lẽ muốn làm mất mặt vương phủ ta?”

Triệu Văn Quyên sững sờ, trên mặt có chút xấu hổ, đành khéo léo nói: “Sao có thể a, cả Bắc Kinh này ai dám nghị luận ngài, nếu có nói cũng chỉ nói chúng tiểu nhân mạo phạm thôi.” Tuy hắn là nhân sĩ Tô Châu, nhưng tiếng phổ thông lại không hề tệ, Chu Trăn thầm suy nghĩ có phải do ở cùng Uyển Uyển lâu, nên tiếng phổ thông của hắn mới lưu loát như vậy.

Hắn nhếch môi không đáp, cũng không có vẻ có ý tứ thả người, lần này đến phiên Hoàng Đế khẽ run, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, đảo mặt một vòng. Hắn nhớ rõ, tướng mạo của Tử Vãn tiên sinh âm nhu, dáng người thanh mảnh, mặt mũi, tinh sảo, trong trẻo tựa một đóa hoa lê, bên ngoài lại đang có lời đồn đại, đệ đệ này của hắn là Long Dương chi phích, hiện tại sư huynh nhà người ta đến tận cửa đón người lại nhất quyết không chịu thả đi. Đây là chuyện hoang đường gì nữa vậy? Hoàng đế khẽ thở dài một cái, nếu thật sự là thế…, Vĩnh Lạc vương phủ không có con nối dõi, vậy làm sao được nha! Hoàng đế đối với bào đệ này luôn áy náy không thôi, bản thân hắn biết Chu Trăn là kẻ tài thao vũ lược, lại có mệnh đế vương, nhưng mặc kệ thế nào, Chu Trăn vẫn kiên quyết cúi đầu xưng thần, nhất quyết một hai đòi phò tá hắn lên đế vị, Hoàng đế cứ như vậy đem theo sự không đành lòng với tiểu đệ đệ này leo lên ngai rồng, rồi lại nhờ tiểu đệ này cùng hắn chèo chống, bảo vệ giang sơn. Bào đệ này của hắn không những không làm hoàng đế, mà còn vì hắn quanh năm suốt tháng nếm mật, nằm gai ở biên cương, đánh giặc, giữ từng tấc đất, bảo toàn giang sơn giúp hắn. Lòng hắn luôn tâm tâm niệm niệm nhất định phải đền bù xứng đáng cho đệ đệ ruột thịt này của mình. Nếu thật sự đệ đệ hắn là Long Dương chi phích, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, không có con nối dõi, đành phải tìm trong hoàng tộc một đứa con thừa tự cho hắn để chăm sóc, nhang khói sau này…

Hoàng đế im lặng cân nhắc một phen, cũng không có ý định quản, chuyện này, tốt nhất cứ vờ như hắn không biết đi. Hoàng đế hững hờ lật sổ gấp ra xem, tư thái vô cùng mấy trôi nước chảy nhìn không có vẻ gì là mất tự nhiên. Trong điện yên lặng kì lạ, Triệu Văn Quyên cũng cực kỳ bối rối, đối diện với khuôn mặt đen như đít nồi của Vĩnh Lạc vương, như là hận không thể đem hắn ra chém thành trăm mảnh.

Cuối cùng Chu Trăn mở lời, đánh tan cục diện bế tắc, chậm rãi nói: “Tiên sinh muốn dẫn người đi cũng phải là không thể nhưng Tử Vãn tiên sinh dù sao cũng không phải người Triệu gia, khắp thiên hạ đều biết Tử Vãn vào kinh hầu thánh thượng, giờ lại vào ở phủ trạch của Triệu lão lão thái gia, miệng đời khó đoán chỉ sợ không những bàn tán ra ngoài thành Vương phủ ta tiếp đãi không ra gì, mà còn có thể thêu dệt ra Hoàng gia ta an bài không tốt.”

Mỗi câu nói ra, đều lấy Hoàng gia ra làm cái cớ, vậy chuyện này coi như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi. Triệu Văn Quyên không nói lời nào, trong lòng thầm lo lắng. Bao năm nay Vĩnh Lạc vương không thú thế, hắn biết, nhưng lại giấu nhẹm Uyển Uyển chuyện này, hắn quả thật đối với Uyển Uyển có tư tâm, cũng biết cô nương này từ lâu tâm đã chết, không còn hi vọng gì với tình yêu lứa đôi. Vậy mà âm kém dương sai, số phận lại sắp đặt cho nàng quay lại kinh thành, sắp xếp nàng về lại bên Vĩnh Lạc vương. Hiện tại thất vương gia nhìn chằm chằm vào hắn đầy vẻ cảnh giác, đề phòng, hắn cũng không dám tùy tiện hành động.

“Vậy thảo dân có thể gặp sư đệ một lần được không?” Hắn quay lại nhìn hoàng đế.

Hoàng Đế nếu đã tự lui về hậu phương làm khán giả xem trò vui, tất nhiên cũng không muốn đứng ra đầu sóng ngọn gió, đang yên đang lành phá chuyện tốt của đệ đệ, rồi vì chút chuyện này mà tổn hại tình cảm huynh đệ, quả thật không đáng, vì vậy cũng không vội đáp ứng, mà đánh mắt sang nhìn Chu Trăn.

Gặp một lần cũng không đáng lo, hôm qua Chu Trăn đã cảnh cáo Uyển Uyển như vậy, giờ phút này có lẽ nàng sẽ không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ! Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt khẽ liếc hoàng đế, ra hiệu có thể. Hoàng đế lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, phất tay cho công công đi gọi người.

Công công nhanh chóng rời đi, cả điện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ba nam nhân không nói lời nào, mỗi người chuyên tâm làm việc của mình, thẳng đến khi Uyển Uyển đến.

Uyển Uyển vừa hay tin, trong lòng cực kì vui vẻ, trong lòng nàng Triệu Văn Quyên không những là sư huynh mà còn là ca ca là bằng hữu tốt của nàng. Chính Triệu Văn Quyên cũng hiểu phần tình nghĩa này cực kì quan trọng với nàng, vì vậy trong lòng nàng, hắn giữ một vị trí vô cùng lớn.. Khi công công Vũ Anh Điện đến, nàng đang vẽ tranh, nghe tin thánh thượng truyền gọi Uyển Uyển bị dọa không nhỏ.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là: Có khi nào Chu Trăn đã đem chuyện của nàng nói với bệ hạ, nhưng quan sát sắc mặt vui vẻ của công công truyền tin, hình như không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nàng cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Xin hỏi công công, Vạn tuế gia tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Ngài cứ đi theo tiểu nhân là được.” Công Công này còn cố ý thừa nước đυ.c thả câu.

Uyển Uyển liền theo hắn đến Dưỡng Tâm điện. Đầu tiên nàng bước đến vấn án hoàng đế, theo lễ nghi nàng không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh mà trực tiếp quỳ xuống trước án thư của bệ hạ, quy củ hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”

Sao không khí lạ vậy, nàng bối rối thầm hỏi. Công công đứng bên cạnh khẽ ho khan nhắc nhở. Lúc này nàng mới dám ngẩng đầu nhìn một chút, vừa ngước lên đập vào mắt nàng là Chu Trăn cùng Triệu Văn Quyên đang ngồi hai bên. Đầu tiên nàng giật mình, lòng trầm xuống, dập đầu hành lễ: “Tham kiến vương gia.”

Hoàng đế khoan thai cho miễn lễ, sau đó thuận tiện nói: “Sư huynh của ngươi vào kinh, trẫm muốn hắn làm một bức họa cho trẫm, vì vậy triệu ngươi đến cùng thảo luận.” Hoàng đế không tiện đề cập đến chuyện phát sinh ban nãy.

Uyển Uyển cúi người tạ ơn, sau đó mới đứng dậy, theo phân phó ngồi xuống bên cạnh Triệu Văn Quyên.

Uyển Uyển liếc nhìn Chu Trăn, sắc mặt hắn không đổi, nhập thần nhìn sang một bên, không biết lại đang tính toán âm mưu quỷ quyệt gì.

Ba người hàn huyên một chút về thi từ và hội họa, Chu Trăn ở một bên yên lặng không chen lời, cũng lười nói chuyện. Hoàng đế cố kỵ Chu Trăn, thấy hắn buồn bực, chán nản, lại bởi hiện tại hắn cũng có nhiều tấu chương cần phê, đây lại là Vũ Anh Điện không tiện nói chuyện tán gẫu.

Hoàng đế dù trị quốc theo cách mềm mỏng, không có mưu lược gì lớn, nhưng bản thân ngài không phải hôn quân, biết phân rõ chủ thứ, thấy không khí có vẻ trầm cũng mất hết hứng thú, vung tay cho tất cả lui xuống.