Chương 11: Bá vương ngạnh thượng cung

“Ngươi… ngươi thả ta ra…” Uyển Uyển bị hắn ép chặt đến không thở nổi, nhỏ giọng giãy dụa.

Chu Trăn buông thõng mắt, không thèm nhìn nàng.

Một tay hắn đỡ đầu nàng, tay còn lại không nhàn rỗi vuốt ve thân hình yểu điệu của nàng, nhẹ nhàng tháo đai lưng. Nữ tử dưới thân động trái động phải, cố tình không yên phận, hắn trực tiếp rút đai lưng trói tay nàng vào thành giường.

Bởi vì hiện tại nàng đang hóa trang thành nam tử nên trước ngực quấn một lớp băng vải thật dày, Chu Trăn từng vòng từng vòng tháo mở, lộ ra gò bồng đào tuyết trắng, bộ ngực sữa đầy đặn đẹp như bạch ngọc không tì vết.

“Cứ nhất định phải giấu đi…”

Uyển Uyển không thể động đậy, chỉ có thể ở dưới thân hắn đạp lung tung, hô hấp vì sự động chạm của hắn mà trở nên gấp gáp, nhỏ giọng phát ra những tiếng rêи ɾỉ kiều mị, hai chân không ngừng kháng cự, nhưng lại bị hắn trực tiếp đè lên.

Chu Trăn cúi xuống mυ"ŧ lấy cánh môi ngọt ngào như mật kia, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng thơm tho của nàng. Uyển Uyển quyết định không kiêng dè dùng sức cắn hắn, Chu Trăn nhanh chóng nắm lấy cằm nàng, không cho nàng thực hiện ý đồ, hắn ngẩng đầu không có ý tốt nhìn nàng, khẽ cười: “Đúng là càng ngày gan càng lớn.”

Lúc này quần áo Uyển Uyển đã không còn chỉnh tề, mái tóc đen nhánh rối tung chảy tán loạn trên tấm đệm sẫm màu, thân thể kiều diễm lả lơi dưới lớp áo mỏng, đầṳ ѵú nhô lên cao, phập phồng lên xuống theo hơi thở của nàng, nhìn đáng thương cực kì.

Chu Trăn như bị thôi miên, đầu ngón tay hắn khẽ vân vê nụ hoa màu hồng phấn đang vểnh lên vì động tình, sau đó hắn nhanh chóng cúi người ngậm lấy nụ hoa dụ người kia, đầu lưỡi liếʍ lấy đỉnh vυ", cảm giác được nụ hoa khi ở trong miệng hắn hơi run lên, hắn nhẹ nhàng mυ"ŧ, cố ý lấy răng cắn nhẹ xuống. Nữ tử dưới thân không chịu nổi trêu chọc khẽ rên lên yêu kiều, hoa huyệt bên trong đã sớm ẩm ướt thấm lên tiết khổ. Tất cả tạo nên một bức tranh phong tình động lòng người.

Hắn đưa tay tới ngoài hoa huyệt, ngăn cách bởi y phục ướt nhẹp, ở ngoài huyệt mơn trớn, dụ dỗ, cào cào vào điểm nhạy cảm của nàng, rồi nhẹ nhàng thọc tay vào, ái dịch ồ ạt chảy ra, khe hở mềm mại từ từ khai mở, lờ mờ lộ ra cánh hoa mẫu đơn kiều diễm.

Tay Uyển Uyển bị trói chặt vào thành giường không thể chống cự, đầu óc vì liên tiếp bị ai đó đùa giỡn không thương tiếc mà mơ mơ hồ hồ, cả người khẩn trưởng đến độ ướt mồ hôi, hạ thân phía dưới liên tiếp bị động chạm đã ướt thành một mảng, còn chưa kịp lấy lại tình thần, nam nhân phía trên đã lưu loát đẩy đầu gối nàng ra, ngang ngược gấp khúc hai chân của nàng lên, làm cho đầu gối của nàng để trên bầu vυ", cũng làm cho cánh hoa mở ra, dịch trơn trong suốt từ miệng hoa chậm rãi chảy xuống. Chu Trăn để du͙© vọиɠ đang bừng bừng sự thèm khát của mình nhẹ nhàng đâm vào sâu bên trong nàng.

Nàng hít một hơi, nước mắt lập tức tràn ra, “Ra ngoài… Đau quá…”

Vừa tiến vào tiểu huyệt ướŧ áŧ mềm mại, Chu Trăn liền triệt để điên cuồng, rốt cuộc y không thể đè nén du͙© vọиɠ trong cơ thể nữa, hơi hơi rút khỏi, lại mãnh lực tiến vào. Vừa chậm rãi luật động, vừa ôn nhu nói: “Mới vừa rồi không phải còn rất phách lối hay sao?”

Người dưới thân đã sớm hóa thành một đám nước, thân thể tuyết trắng giờ phủ một màu hồng kiều diễm, mắt hơi híp lại, thất thần nhìn về một hướng. Bị nơi đó của nàng chặt chẽ bao quanh, cảm giác thật thoải mái, hắn căn bản không nhịn được nữa, du͙© vọиɠ kêu gào muốn nàng nhiều hơn khiến hắn đánh mất cả ý chí, ra sức phóng túng trên thân thể nàng.

Uyển Uyển bị hắn giày vò đến không chịu nổi chỉ biết thút thít khóc, ngón chân vì kɧoáı ©ảʍ liên tiếp ập đến mà co lại một chỗ.

“Ở dưới thân Triệu Văn Quyên nàng cũng mê người như vậy?” Thấy nàng không trả lời, hắn trầm mặt càng dùng sức hung ác chọc sâu vào bên trong.

“Ta không muốn…. chậm một chút…. ta chịu không nổi…” Uyển Uyển lắc đầu, hai mắt từ từ nhắm lại, ấp úng cầu xin tha thứ.

Hắn đưa tay cầm một bên ngực trắng no đủ,lòng bàn tay thô ráp vuốt khuôn ngực trắng mịn, rồi khẽ vân vê hạt châu bị hắn chơi đùa đến đỏ hồng, đầu nhũ tím sẫm hơi sáng bóng ánh nước, giống như quả chín đang chờ người đến hái. Vì bị hắn ra sức trêu gheo mà hoa huyệt càng tiết ra nhiều ái dịch hơn, tưới trơn lửa nóng vẫn đút trong người nàng của hắn. Chu Trăn sảng khoái thì thầm: “Không muốn? Vậy tại sao dưới này lại không nói như vậy? Rõ ràng là rất thích.” Miệng lưỡi hắn không nói ra được lời nào tử tế, cứ thể thẳng tuột không cố kỵ vạch trần nàng.

Uyển Uyển bị hắn làm cho thần trí mơ hồ, cau mày, miệng nhỏ khẽ nhếch, không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© song hành, mà tìиɧ ɖu͙© lại chiếm thế thượng phong khiến đại não nàng nổ tung, một tia ý nghĩ bỗng chốc lóe lên trong óc, nhưng chưa kịp nắm bắt đã bị kɧoáı ©ảʍ đánh ập tới. Thân thể nàng cứ thế ngâm nga theo nhịp điệu của hắn.

“Tại sao thân thể vẫn mẫn cảm như thế.” Chu Trăn nhíu mày hỏi nàng, lại thô lỗ đi vào, “Dễ chịu không?”

“Dễ chịu… Ta muốn…” Chu Trăn cố tình ma sát khu vực nhạy cảm của nàng, nhưng kiên quyết không đi thẳng vào trong, cao trào vừa đi, thân thể nàng mẫn cảm cực kì, lập tức thất thần kêu lên.

“Muốn gì?”

“Muốn người yêu ta….dùng sức….A…” Cái mông của nàng không tự chủ được thuận theo hắn mà bắt đầu đu đưa, bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, chút lí trí còn sót lại cũng bị cơn sóng tình này đánh bay, rồi cứ thể thả trôi chính mình trong tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ.

Hắn liên tiếp tiến vào, lực lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước, năm năm này hắn không tìm thấy cảm giác vui vẻ trên thân thể người phụ nữ khác, chỉ có người này, cơ thể này khiến hắn quyến luyến không quên, tại giờ phút này muốn đem nàng nhập vào cơ thể, bù đắp cho tất cả những khoảng trống bao năm xa cách.

Nhiệt thiết nóng ấm không ngừng ma sát ra vào nơi cửa huyệt phấn hồng mềm mại, một lần rồi lại một lần công kích nơi nhạy cảm nhất của Uyển Uyển, Chu Trăn cắn răng gầm nhẹ, dùng sức đút vào, ngẩng đầu, dịch trắng nóng bỏng xịt ra cùng chất lỏng ngọt ngào chảy vào hoa huyệt.

Hắn từ trên cao nhìn, nữ tử dưới thân mặt mày tràn đầy tìиɧ ɖu͙©. Đôi mắt nàng đẫm nước mắt, gấp rút cầu xin hắn “Đến…. A…. Chậm một chút…Chậm một chút…”

Hoa huyệt của nàng thật khít, bao trọn lửa nóng của hắn, cảm giác thân thuộc, ấm áp như khỏa lấp lỗi trống vắng, nhớ nhung làm da đầu hắn tê dại vì sung sướиɠ. Cánh hoa bị xâm nhập đã sớm sưng đỏ sung huyết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân cùng với dịch trơn theo sắt nóng rút ra thọc vào mà chảy ra, y ra vào trong cơ thể nàng nàng thật nhiều, thậm chí bụng của nàng hơi hơi phồng lên.

Ánh mắt Uyển Uyển mê ly, trên tấm thân trắng như tuyết chi chít vệt đỏ, ngực phập phồng thở dốc, “Buông ra…”

Chu Trăn lúc này mới nhớ ra, tay nàng vẫn bị cột, hắn không nói một lời, buông lỏng đai lưng, cầm lấy khăn tay xoa xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vương trên bụng bằng phẳng của nàng.

Vừa ngẩng lên đã thấy nàng hai tay ôm mặt, thân thể run rẩy.

“Khóc cái gì?” Chu Trăn gỡ tay nàng ra, liền bị nàng hất văng, tiếng khóc nấc lên từng hồi cực kì bi thương.

“Khóc cho chính ta, đã rời Tầm Phương Các 5 năm, vẫn phải làm kỹ cho người.” Nàng vừa khóc vừa cười khiến cho câu nói ra thập phần quỷ dị.

Chu Trăn không thích nhất chính là bộ dạng này của nàng, tức giận liếc nàng một cái, còn ai đó thì không biết sống chết tiếp tục co người như con thú nhỏ, ôm mặt khóc thút thít: “Vương gia hoài nghi ta cùng sư huynh có tư tình… vậy sao còn muốn ta, không chê ô uế ư?”

Chu Trăn nghe xong, lửa giận trào dâng, đứng dậy sửa sang quần áo, hừ một tiếng, đạp cửa đi ra ngoài.

Uyển Uyển vô lực nằm trên giường khóc không biết bao nhiêu lâu đến khi hai mắt sưng đỏ, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động.

Nàng cả kinh trốn vào trong chăn, hé mắt chỉ nhìn thấy một tiểu nha đầu lanh lợi, dễ nhìn, bưng một chậu nước, từ tốn nói: “Vương gia gọi nô tì đến hầu hạ người tắm rửa.”