Chương 6

Linh Lan xuống tàu điện ngầm, đi bộ gần nửa tiếng thì cũng đến được địa điểm mà Bùi tỷ đã gửi định vị.

Thực ra trên đường đi cô có nhìn thấy có mấy chiếc xe đạp công cộng, nhưng lại không biết cách sử dụng, nên vẫn quyết định đi bộ tới đây.

Nhìn những biệt thự san sát nhau, Linh Lan cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt. Mặc dù trước đây cô cũng sống trong cung điện nguy nga tráng lệ của vương triều, cũng từng đi du ngoạn trong vườn ngự uyển cùng Thái Hậu, nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác biệt. Nghĩ lại căn phòng nhỏ bé mà mình đang thuê, trong lòng cô dấy lên một niềm khao khát.

Tuy nhiên, cô cũng biết rằng với mức lương hiện tại của mình, việc sống ở một nơi như vậy là không thể.

Nhưng cô cũng không phải là người đua đòi, cô nghĩ rằng chỉ cần cố gắng làm việc, tích cóp một số tiền, sau đó có thể đi du lịch khắp nơi, tìm một nơi có phong cảnh đẹp, giá nhà cũng không quá đắt để mua một căn nhà nhỏ cũng không phải là không thể.

Tới nơi, Linh Lan tìm mãi mới thấy được chuông cửa. Sau một hồi lâu thì thấy Bùi tỷ mở cửa.

Bùi Vũ nhìn Linh Lan lúc này mặc một bộ đồ thể thao màu trắng. May mắn là cách phối đồ không còn kỳ quái như lần đầu gặp nữa, bộ đồ này khiến cô bé trông càng ngoan ngoãn hơn. Chỉ là trên mặt thì không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn qua chính là bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng. Bùi Vũ mở miệng cười nói: "Em đã đến rồi sao? Mau vào đi."

Linh Lan chào hỏi rồi vào cửa, cởi giày cẩn thận đặt ở vị trí cửa, sau đó mới mang dép lê Bùi tỷ đưa cho.

Cô mang xong thì đứng dậy quan sát toàn cảnh căn nhà. Vị trí căn nhà rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào vừa phải, phong cách chủ thể là màu trắng tinh khôi không nhiễm một hạt bụi. Bố trí gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua có thể thấy chủ nhân của căn nhà này là người có tính cách thế nào.

Bùi tỷ thấy Linh Lan có chút kinh ngạc liền nhẹ giọng giải thích: “Dịch Trần thích sạch sẽ và bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vậy nên đồ trang trí trong phòng sau khi dọn dẹp cần phải đặt đúng nơi ban đầu của nó theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, tuyệt đối không được tùy tiện thay đổi vị trí hay thứ tự.”

Cô đi theo sau Bùi Vũ nhẹ giọng đáp rằng đã biết, trong lòng thầm ghi nhớ để không phạm phải sai lầm.

Bùi Vũ thấy dáng vè ngoan ngoãn nghe lời của cô thì rất hài lòng rồi nói: "Dịch Trần đang nghỉ ngơi, ngày hôm qua cậu ấy không ngủ ngon, chúng ta đi dọn hành lý trước."

Linh Lan gật đầu, theo Bùi Vũ lên cầu thang, tầng hai là khu vực tương đối riêng tư.

Bùi Vũ đẩy cửa phòng để quần áo ra. Linh Lan nhìn thấy nơi này còn rộng hơn cả nhà mình. Hai bên tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng, mỗi loại quần áo đều được phân loại theo màu sắc và treo cẩn thận.

Ở giữa là một tủ giày nam được trưng bày gọn gàng, còn có các loại phụ kiện được sắp xếp ngăn nắp trong các ngăn kéo khác nhau. Tất cả những điều này đều đủ để chứng minh mức độ rối loạn ám ảnh cưỡng chế của vị ảnh đế kia.

Linh Lan vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng lúc trước Thái Hậu cũng có rất nhiều xiêm y, nhưng cũng không có khoa trương đến như vậy.

Bùi Vũ không lạ gì với dáng vẻ kinh ngạc của Linh Lan, dù sao thì ai khi mới tới cũng đều như vậy. Cô hướng dẫn Linh Lan lấy hành lý và chọn ra những bộ quần áo mà Hoắc Dịch Trần sẽ mặc trong vài ngày tới: "Lễ phục cho buổi trao giải và phỏng vấn sẽ được nhãn hiệu Phương ở Hải Thị tài trợ. Lần này chúng ta sẽ ở đó ba ngày nên cần mang theo ba bộ đồ ngủ và quần áo mặc thường ngày..."

Bùi Vũ vừa nói vừa chỉ vào một số bộ quần áo. Linh Lan theo hướng dẫn của Bùi Vũ lấy ra những bộ quần áo đó. Sau khi chọn xong xong quần áo và phụ kiện cần thiết, Bùi Vũ bảo Linh Lan xếp mọi thứ vào vali.

Nhìn thấy Linh Lan làm việc nhanh nhẹn, không hấp tấp, không hỏi đông hỏi tây lại biết chấp hành mệnh lệnh thì vô cùng hài lòng.

Kế tiếp, cô ngồi một bên xem Linh Lan gấp quần áo vào vali.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là bản thân Linh Lan hình như cũng có chút giống Dịch Trần có chứng cưỡng chế. Linh Lan gấp vô cùng ngay ngắn, Bùi Vũ không biết làm thế nào mà Linh Lan có thể gấp gọn gàng đến mức không một nếp gấp nào, giống như hàng hóa trưng bày trên quầy.

Chỉ trong vòng mười phút, Linh Lan đã hoàn thành tất cả, từ quần áo, phụ kiện đến giày dép đều được xếp vào cẩn thận.

Tuy rằng Bùi Vũ có chút bất ngờ nhưng ít nhất người này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Hoắc Dịch Trần.

Hai người tiếp tục đi thu thập đồ dùng cá nhân, đồ dùng trên giường, khăn tắm, v.v. Hoắc Dịch Trần tuyệt đối sẽ không sử dụng đồ của khách sạn. Bùi Vũ chỉ ra những vật dụng cần thiết phải mang theo , Linh Lan vừa nhanh chóng thu thập vừa âm thầm ghi nhớ, lần sau không cần ai nhắc nhở cũng có thể hoàn thành tốt công việc này.

Thu thập xong hai vali đồ đạc, Linh Lan theo hướng dẫn của Bùi tỷ muốn mang đồ xuống lầu. Vừa mới ra khỏi phòng để quần áo, cửa phòng ngủ đối diện mở ra.

Hoắc Dịch Trần tối hôm qua bệnh cũ tái phát, đau đầu dữ dội, cả đêm không ngủ được, ban ngày mới đỡ hơn một chút.

Buổi tối phải lên máy bay qua Hải Thị nên hắn mới thức dậy, không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy một cô gái lạ xuất hiện trong nhà mình.

Cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tóc buộc gọn gàng sau đầu. Đôi mắt long lanh của cô nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm trên mặt tổng thế lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nhận ra đây hẳn là trợ lý sinh hoạt mới mà Bùi tỷ đã nói.

Hắn hơi nhíu mày, cô gái này có vẻ ngoài quá xuất sắc, khiến hắn không khỏi nghi ngờ mục đích thực sự của việc cô làm trợ lý là gì. Dù sao thì cũng có một số người coi việc làm trợ lý cho minh tinh là một loại bàn đạp.

Hắn có hơi không hài lòng nhưng lại nhớ đến chuyện Bùi tỷ muốn xin nghỉ để mang thai nên liền đè nén sự bất mãn

Linh Lan đương nhiên cũng thầm quan sát Hoắc Dịch Trần. Trên đường đến đây, cô đã sử dụng điện thoại di động để tìm kiếm thông tin về anh ta. Khả năng tìm kiếm thông tin trong thế giới này khiến cô kinh ngạc, đặc biệt là đối với những người được gọi là minh tinh, còn có cả ảnh chụp trên mạng.

Lúc này nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô thầm nghĩ quả nhiên những gì trên mạng nói không sai. Dung mạo của ảnh đế nổi tiếng này thực sự rất xuất chúng.

Còn có ban đầu cô không thể hiểu rõ cái gì gọi là nam thần cấm dục, nhưng hiện tại lại có chút hiểu ra......

Tuy nhiên, Linh Lan đã nhận ra sự không hài lòng của Hoắc Dịch Trần qua ánh mắt dù anh ta đã nhanh chóng che giấu điều đó

Linh Lan thầm siết chặt lòng bàn tay. Theo thông tin mà cô tìm hiểu được và ký ức của nguyên thân, giới giải trí vô cùng phức tạp vậy nên cô không có dự định làm công việc này lâu dài.

Kiếp trước, cuộc sống trong cung cấm vô cùng phức tạp, Linh Lan đã sớm cảm thấy mệt mỏi. Cô chưa bao giờ muốn sống như kiếp trước. Tuy nhiên, hiện tại cô cần một khoảng thời gian để thích nghi với thế giới này. Chờ đến khi cô tìm được công việc khác phù hợp với bản thân thì có lẽ cô sẽ nghỉ công việc này.

Nhưng dù là vậy, Linh Lan cũng không muốn bản thân bị người khác phủ định ngay từ đầu. Cô cúi đầu nhẹ, thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt công việc này.

Bùi tỷ ở phía sau nhìn thấy Hoắc Dịch Trần liền vội vàng đi ra, quan tâm hỏi: "Cậu thế nào? Khỏe hơn một chút chưa?"

Hoắc Dịch Trần hơi gật, thực tế đầu của anh vẫn còn đau âm ỉ, nhưng anh cũng không vì chuyện nhỏ này mà chậm trễ công việc, nên cũng không muốn nói.

Bùi tỷ thấy anh gật đầu, mới giới thiệu: "Đúng rồi, đây là trợ lý Lâm Lam mà tôi đã nói với cậu, hôm nay cho phép cô ấy và Nhạc Minh đi cùng cậu trong lần công tác này được không?"

Hoắc Dịch Trần liếc nhìn cô trợ lý nhỏ đang cúi đầu đứng im lặng bên cạnh, cũng không bắt bẻ gì. Dù sao đã hiều năm như vậy, Bùi tỷ luôn tận tâm tận lực với anh, lúc này anh cũng không phải là không thể hạ thấp tiêu chuẩn của mình một chút để Bùi tỷ yên tâm.

Bùi tỷ nhìn anh không phản đối, thở phào nhẹ nhõm. Cô không phải không nhìn ra sự không hài lòng của Hoắc Dịch Trần lúc vừa mới nhìn thấy Lâm Lam, cô suy nghĩ lí do có thể là bởi vì ngoại hình xuất sắc của Lâm Lam.

Trước đây cũng từng có một nữ trợ lý có chút tâm tư không nên có, thậm chí nữ trợ lý đó cố ý liên hệ paparazzi chụp một số bức ảnh có góc độ gây hiểu nhầm giữa cô và Hoắc Dịch Trần rồi tung tin đồn ra ngoài. Tuy rằng sau đó đã đuổi việc, nhưng người trợ lý kia cũng nhờ sự việc này mà nổi tiếng, dù vậy thì Bùi tỷ cảm thấy Lâm Lam sẽ không giống vị trợ lý cũ đó.

"Lâm Lam, đây là Dịch Trần." Bùi tỷ giới thiệu.

Linh Lan lập tức không biết nên xưng hô thế nào, "Chủ tử"? "Thiếu gia"? Nàng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cách xưng hô, nhanh chóng gọi một tiếng: "Hoắc lão sư."

Hoắc Dịch Trần không ngờ cô gái này trên mặt chẳng có tí cảm xúc nào lại xưng hô có chút… như vậy, nhưng giọng nói lại nhu hòa, không làm người ta phản cảm, thậm chí cơn đau đầu của hắn cũng có chút thuyên giảm.

Cũng tốt, ít nhất hắn cũng tìm được một ưu điểm của vị trợ lý mới này... Giọng nói rất dễ nghe.

Hoắc Dịch Trần gật đầu, bảo hai người xuống lầu chờ trước, còn mình thì đi vào phòng thay quần áo.

Bùi tỷ cùng Linh Lan xuống dưới nhà, nhìn cô đem hành lý để gọn gàng gần cửa, xếp tất cả vali cùng hướng với nhau thì cảm khái một tiếng.

“Còn hơn một tiếng nữa mới tới thời gian, em đi làm một chút đồ ăn đi, Dịch Trần vẫn chưa ăn trưa” Bùi Vũ quá hiểu vị ảnh đế nhà mình, hắn kén chọn nên ăn không quên đồ trên máy bay, tranh thủ thời gian dư ra hiện tại cô cũng muốn xem thử tay nghề Lâm Lam thế nào.

Linh Lan gật đầu, biết đây là Bùi tỷ đang thử thách cô, mặc dù cô chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn lập tức đi vào phòng bếp.

Linh Lan có chút khẩn trương, dù sao thì cô cũng chưa quen thuộc lắm với dụng cụ làm bếp của thời đại này cũng như là khẩu vị của người thời đại này ra sao.

Cũng may nguyên thân cũng biết nấu cơm, nàng nhìn đến dụng cụ làm bếp liền lập tức nhớ ra cách sử dụng những thứ này.

Bùi Vũ nhìn người đi vào phòng bếp, đứng một bên dặn dò: “Dịch Trần không thích ăn đồ quá nhiều dầu mỡ hoặc có khẩu vị quá nặng, hôm nay em nấu mấy món đơn giản thanh đạm là được.”

Hoắc Dịch Trần tuy rất đòi hỏi về hương vị món ăn, nhưng lại không kén chọn về nguyên liệu, chỉ cần tươi mới là được. Trong số rất nhiều trợ lý trước đây, chỉ có vài người có thể làm hài lòng hắn.

Nhưng mà hôm nay Lâm Lam vừa mới đến, Bùi Vũ chỉ muốn thử một chút tay nghề của cô, công việc của Dịch Trần thường xuyên phải đi đến nhiều nơi khác nhau, không phải nơi nào cũng có nhà hàng hợp khẩu vị. Nếu Lâm Lam nấu cơm hợp khẩu vị của Dịch Trần, thì sau này việc đi công tác cũng có thể bớt đi một chút phiền toái.

Linh Lan dạ một tiếng, đi đế mở tủ lạnh ra, nhìn những các loại nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng bên trong.

Cô tính toán thời gian, chuẩn bị luộc rau, làm một chút thịt viên hấp, chiên đậu hủ rồi nấu canh nữa là được.

Cô qua xem chỗ để gia vị, so sánh nó với gia vị ở thời đại của mình thì trong lòng cũng có chút an tâm.