Chương 5

Linh Lan chờ ở công ty không bao lâu liền nhận được cuộc gọi của Lý chủ quản, thông báo cô chính thức là trợ lý sinh hoạt của Hoắc ảnh đế.

Linh Lan cũng không quá bất ngờ với kết quả này, không nói đến thái độ của Bùi tỷ vừa nãy, nghĩ đến việc cô ấy bất chấp mà đoạt người hẳn là cũng là bởi vì sốt ruột.

Hơn nữa Bùi tỷ cũng đã gửi định vị địa chỉ nhà của ảnh đế Hoắc Dịch Trần qua WeChat; đồng thời dặn cô buổi chiều đến nhà Hoắc Dịch Trần giúp hắn thu dọn hành lý để tham dự một lễ trao giải ở Hải Thị.

Linh Lan ngẫm lại lịch trình lần này có vẻ khá vội vàng trong khi cô vốn dĩ chưa từng làm công việc này bao giờ, hẳn là nên cẩn thận chuẩn bị.

Nhưng trước khi đi, cô vẫn muốn giải quyết chuyện quan trọng trước, cô cầm theo giấy tờ cần thiết định đi làm lại thẻ ngân hàng.

Cô vội vàng đi thang máy xuống tầng một, đúng lúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thường bước vào công ty. Vừa nhìn qua là biết đây là nghệ sĩ của công ty, phía sau lưng là người đại diện với vẻ mặt vội vàng như muốn giải thích điều gì đó.

Linh Lan không hứng thú với những chuyện này nên cũng không nhìn kỹ mặt người đó.

Cô chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nên đi chậm lại, định chờ người này đi trước, nhưng không ngờ rằng khi hai người đi ngang qua nhau, người này cũng đột nhiên dừng lại.

Linh Lan thấy người này không chịu đi, cúi đầu định đi qua, lại lập tức nghe thấy người nọ mở miệng: "Sao thế? Giả vờ không quen biết tôi rồi muốn đi sao?"

Linh Lan có chút nghi hoặc, cô ngẩng đầu lên nhìn kỹ, vừa nhớ lại ảnh chụp nghệ sĩ trên tường công ty thì mới nhận ra người này chính là Từ Sở Sở.

Linh Lan trong lòng chợt hiểu rõ.

Từ Sở Sở ôm cánh tay nhìn Lâm Lam từ trên xuống dưới, lớn lên với dáng vẻ xinh đẹp như vậy, trên mặt lại không chút cảm xúc gì giống như căn bản không quen biết mình.

Vừa nãy người đại diện nói với cô, Lâm Lam bị Hoắc ảnh đế cướp làm trợ lý rồi nên cô chỉ có thể đổi người khác.

Cô nghe xong liền rất khó chịu, cô vẫn luôn muốn dựa vào công ty để làm quen với Hoắc ảnh đế nhưng vẫn không thành công, không nghĩ tới người mới này thế nhưng lại có cơ hội tiếp xúc gần gũi hắn.

Hơn nữa, Từ Sở Sở cô là một nữ minh tinh hạng hai, tuyển Lâm Lam có lý lịch mỏng manh như vậy làm trợ lý cũng là vì một lần nhìn thấy Lâm Lam lúc còn là trợ lý bên cạnh Trần Niệm. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng Từ Sở Sở có một chút ý tưởng nên mới quyết định chọn Lâm Lam, vốn dĩ mọi chuyện đã được định đoạt, lúc này lại bị người khác cướp mất khiến cô cực kì không thoải mái, vừa khéo lúc này ở cửa công ty nhìn thấy Lâm Lam sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

Từ Sở Sở chủ động dừng lại trước, ai ngờ được là Lâm Lam lại không nhận ra mình.

Linh Lan tuy rằng đã biết thân phận của người trước mặt, cũng có ký ức của nguyên thân, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải chính mình trải qua nên cô cũng không có ý định trả thù, chỉ muốn tránh người này thật xa, lại không ngờ Từ Sở Sở có thái độ muốn gây khó dễ.

Từ Sở Sở nhìn Lâm Lam không lên tiếng, liền hừ lạnh: "Sao thế, bây giờ mày trở thành trợ lý của Hoắc ảnh đế rồi cho nên không coi tao ra gì sao? Mày cũng không nhìn xem thân phận của mình, với tính cách khó chiều của Hoắc Dịch Trần, mày có thể trụ mấy ngày còn chưa biết, vậy mà đã dám không coi ai ra gì?"

Linh Lan biết rằng vị đại minh tinh “mắt cao hơn đỉnh đầu” này không hài lòng vì mình trở thành trợ lý của Hoắc ảnh đế. Tuy nhiên, Linh Lan cũng hiểu rằng trong tình huống này, dù bản thân có nói gì thì cũng vô ích nên không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu đứng đó nhìn xem Từ Sở Sở rốt cuộc muốn làm gì. Dù sao đây cũng là công ty sắp xếp, Từ Sở Sở dù bất mãn thì cũng chẳng thể làm gì mình.

May mắn là bây giờ cô không phải ở trong cung, nếu không với tình huống trước mắt chỉ sợ không thể tránh khỏi đau đớn về thể xác.

Từ Sở Sở nhìn Lâm Lan chỉ cúi đầu đứng im không nói tiếng nào, làm cô có cảm giác như đấm vào bông, nhìn làn da trắng sứ của Lâm Lam, Từ Sở Sở càng tức giận.

Nhưng hiện tại người này dù sao cũng là người của Hoắc Dịch Trần, tính tình của Bùi Vũ cũng không dễ chọc, Từ Sở Sở cũng không thể động thủ, huống chi hiện tại vẫn đang ở cửa công ty, có khả năng bị paparazzi chụp ảnh, vì vậy Từ Sở Sở chỉ gằn giọng uy hϊếp: "Chờ đến khi Hoắc Dịch Trần không cần mày nữa thì mày sẽ lọt vào tay tao."

Nói xong câu tàn nhẫn này, Từ Sở Sở quay người rời đi, cơn tức trong lòng không thể nào kìm nén được.

Người đại diện đi theo sau vẫn luôn rất lo lắng, Từ Sở Sở tuy lớn lên có vẻ ngoài yếu đuối như hoa bách hợp, nhưng tính tình lại không tốt, anh ta còn sợ Từ Sở Sở nhất thời xúc động động thủ.

May mắn là Từ Sở Sở vẫn còn chút lý trí. Hắn vừa đuổi theo Từ Sở Sở vừa liếc nhìn Lâm Lam một cái.

Không thể không nói, vị này lớn lên quả thực rất hợp mất người khác. Dù là trong giới giải trí thì cái nhan sắc này cũng không thua kém ai, nếu không cũng sẽ không bị Từ Sở Sở theo dõi.

Lúc đó Từ Sở Sở bảo muốn cô gái nhỏ này làm trợ lý, hắn trong nháy mắt liền hiểu rõ. Sự ghen tị của người này quá lớn, nhìn thấy nhan sắc của cô gái kia liền muốn chơi đùa một chút.

Vốn dĩ nghĩ rằng cô gái này được Bùi Vũ chọn cũng coi như may mắn tránh được một kiếp, nhưng xem ra Từ Sở Sở không hề muốn bỏ qua.

Từ Sở Sở đi phía trước, chờ người đại diện đến bên cạnh mình, lúc người đại diện ấn nút thang máy, cô ta hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo hàn ý lạnh lùng: "Anh giám sát con nhỏ đó cho kỹ, một khi nó bị Bùi Vũ đuổi về thì lập tức đem người cướp về cho tôi."

Linh Lan bên này nhìn Từ Sở Sở buông lời tàn nhẫn rồi rời đi, trong lòng cũng không phải không có cảm xúc, nhìn cô ta tức giận thành như vậy, có lẽ việc nguyên thân trước đây bị sắp xếp làm trợ lý cho Từ Sở Sở không phải là do công ty sắp xếp, mà chính là do Từ Sở Sở yêu cầu. Mục đích thực sự của cô ta tuy rằng hiện tại còn chưa rõ ràng, nhưng cô lại cảm nhận được sự ác ý sâu xa của người phụ nữ này.

Nhìn dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình của Từ Sở Sở, Linh Lan thầm nghĩ bản thân nhất định phải được Hoắc ảnh đế giữ lại, nếu không thì chỉ có thể hủy hợp đồng với công ty rồi chạy trốn.

Tạm thời không nghĩ về việc này nữa, cô vội vàng đi đến ngân hàng gần nhất. Cô lúng túng bấm số ngồi chờ đợi đến lượt của mình, sau đó đến quầy làm thủ tục cấp thẻ mới, đồng thời chuyển số tiền còn lại trong thẻ cũ sang thẻ mới.

Nhìn vào số dư không đến 10.000 trong thẻ, lòng cô không khỏi bực bội.

Cô trực tiếp sao kê tất cả khoản giao dịch ở ngân hàng, giữ lại coi như bằng chứng để sau này đòi lại tiền. Dù sao hôm nay cô phải đi công tác cùng ảnh đế, chuyện này chỉ có thể chờ trở về rồi tính tiếp.

Hoàn tất mọi việc, Linh Lan vội vã chạy đến bộ phận tài vụ để làm thủ tục đổi số tài khoản ngân hàng nhận lương.

Sau đó, cô vội vàng quay lại nhà để thu dọn hành lý. Theo lịch trình, lễ trao giải sẽ được tổ chức vào ngày mai và sau đó sẽ có một buổi phỏng vấn ở vào ngày kia. Vì vậy, cô cần chuẩn bị đầy đủ quần áo cần thiết.

Trong khi đó, Lâm Dương ở bên này căn bản không biết Linh Lan đang bận rộn đổi thẻ ngân hàng. Sau khi trở về vào ngày hôm qua, hắn càng nghĩ càng tức giận, bèn quyết định sẽ lạnh nhạt với Lâm Lam hai ngày để cô ấy suy nghĩ lại về sai lầm của mình.

Sáng sớm hôm sau, một học muội gọi điện thoại cho anh, nói muốn anh giúp dọn dẹp phòng ngủ. Anh cũng không có việc gì quan trọng, nên sáng sớm dậy cũng không đi đến phòng thí nghiệm mà trực tiếp đi giúp cô học muội đó.

Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ cho cô ấy, anh mới biết được cô học muội này cũng là người có gia thế. Vậy nên anh lại lên tiếng mời cô gái đi ăn cơm.

Cô gái đương nhiên vui vẻ đồng ý, hai người tìm một nhà hàng Nhật Bản gần đó.

Cô gái xuất thân từ gia đình khá giả quả thật không sai, cô đối với nhà hàng có giá cao ngất ngưởng này vô cùng quen thuộc. Vừa vào cô đã gọi rất nhiều món, Lâm Dương nhìn cô tự nhiên gọi món, lại nhìn giá cả cao ngất trên thực đơn, trong lòng thầm tính toán số tiền.

Số tiền này đủ cho anh ăn cả tháng, nhưng lúc này lại không thể keo kiệt, lại nói đây cũng chẳng phải tiền của mình, anh vẫn nở nụ cười tươi bảo học muội không cần khách khí.

Cô gái kia nhìn hắn hào phóng như vậy, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Trong khi chờ thức ăn bưng lên, hai người trò chuyện vui vẻ, nội dung đều xoay quanh chuyện học hành và những người xung quanh.

Lâm Dương nhìn nụ cười rạng rỡ của vị học muội này, trong lòng cảm thấy số tiền này bỏ ra thật xứng đáng, sự khó chịu cũng dần tan biến. Tuy rằng cô học muội này không xinh đẹp bằng Lâm Lam, nhưng cô ấy là người địa phương. Vừa rồi hắn hỏi thăm, gia đình cô gái này khi di dời đã được bồi thường vài nghìn vạn. Nếu mình có một người bạn gái như vậy, sau này sẽ có không ít lợi ích, tốt hơn Lâm Lam nhiều.

Bên này, Linh Lan đương nhiên không biết Lâm Dương đang so sánh mình với cô gái khác. Cô tìm thấy một số đồ trang sức của mình, phối hợp với ba bộ trang phục trong vali da, lại mang theo một số vật dụng cần thiết, kiểm tra thẻ chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, rồi chuẩn bị đi đến chỗ Hoắc Dịch Trần.

Bùi tỷ rốt cuộc cũng không yên tâm để Linh Lan đi một mình, nên muốn tài xế đi cùng. Những việc khác ở bên ngoài không cần lo lắng, dù sao cũng có vệ sĩ của Hoắc Dịch Trần đi theo. Đoàn người hẹn nhau cùng đến chỗ Hoắc Dịch Trần để lấy hành lý và đón người.

Khoảng cách từ chỗ của Linh Lan đến nhà Hoắc Dịch Trần khá xa, nên cô phải xuất phát đến ga tàu điện ngầm sớm. Trong lòng cô nghĩ, khi trở về, cô phải nhanh chóng tìm một chỗ ở mới, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho công việc.

Đang suy nghĩ về việc tìm phòng ở, điện thoại di động của cô reo lên, là Lâm Dương gọi đến.

Linh Lan nhướng mày, sao anh ta lại phát hiện ra việc mình đã đổi thẻ nhanh như vậy? Chẳng lẽ anh ta lại định dùng tiền của mình để tiêu xài? May mà mình đổi thẻ nhanh.

Quả đúng như Linh Lan suy nghĩ. Lâm Dương và cô học muội ăn cơm xong thì phải đi trả tiền. Khi quẹt thẻ, anh ta phát hiện thẻ không sử dụng được, thử vài lần đều không được. Cô học muội đang ở bên cạnh nhìn, anh ta cũng không thể gọi điện thoại chất vấn Lâm Lam ngay lúc đó mà chỉ có thể quẹt thẻ tín dụng duy nhất của mình để thanh toán trước.

Đợi đưa cô học muội về nhà chung cư, Lâm Dương tức đến mức muốn hộc máu, liền gọi điện thoại cho Lâm Lam. Anh ta thực sự muốn hỏi Lâm Lam rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ vì chuyện ngày hôm qua mà vẫn còn tức giận với anh ta đến bây giờ?

Linh Lan không nghe điện thoại, cô đoán cũng biết anh ta muốn hỏi cái gì. Hiện tại cô không có thời gian để giải thích những chuyện này với anh ta. Chờ cô trở về sẽ giải quyết chuyện tiền nong mà nguyên thân đã đưa hắn trong suốt ngần ấy năm.

Bên kia, Lâm Dương bị Lâm Lam cúp máy, tức đến mức suýt ném điện thoại. Cô ta dám không nghe điện thoại của anh ta. Anh thực sự không thể tưởng được tính tình của cô ta từ lúc nào trở nên lớn như vậy. Anh muốn gọi taxi đến nhà Lâm Lam, nhưng nghĩ lại, cô ta hiện tại hẳn là đang đi làm, cũng không nhất định ở nhà, chỉ có thể kiềm chế tính tình của mình, chờ đến giờ tan tầm rồi qua.