Linh Lan mở cửa ra, một nam tử mảnh khảnh lọt vào tầm mắt. Dung mạo của hắn có thể nói là tuấn tú, làn da trắng trẻo, nhưng xuất sắc đến đâu thì cô không nhìn rõ được nhưng ít nhất cô có thể nhìn được ánh mắt giả vờ mù sa mưa của hắn một cách rõ ràng.
Lâm Dương thấy Lâm Lam cuối cùng cũng mở cửa, lòng càng thêm thả lỏng. Hắn biết chỉ cần bản thân chịu cúi đầu, sẽ không có chuyện gì là không thể. Hắn nở nụ cười ôn nhu, định mở miệng hỏi cô vì sao không nghe điện thoại của mình, thì bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt đối diện như giếng cổ không gợn sóng, đầu óc nhất thời ngẩn ngơ.
Phải biết rằng Lâm Lam xưa nay tính tình tốt, cho dù là tức giận cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giống như hắn là một người vô hình.
Linh Lan tự nhiên nhận ra hắn đang ngây người, cân nhắc cách nói chuyện phù hợp với thời đại này rồi nhàn nhạt mở miệng: "Sao anh lại đến đây?"
Nghe được lời này, Lâm Dương mới hoàn hồn lại. Nhìn Lâm Lam với khuôn mặt vô biểu tình, cùng với cách mặc đồ kỳ quặc, hắn cuối cùng cũng nhận ra một tia bất thường. Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã tự tìm ra câu trả lời cho mình. Hắn thầm nghĩ rằng có lẽ lần này nhìn thấy hắn hẹn hò với nữ sinh khác nên cô giận dỗi. Rốt cuộc, hắn chưa bao giờ đưa cô đến nhà hàng sang trọng như vậy.
Còn không phải là giận đến mức bệnh sao? Có thể thấy được trong lòng cô vẫn thực sự để ý hắn. Nghĩ đến đây, Lâm Dương vội vàng lấy lòng cười: "Còn giận à? Anh đây không phải đến nhận lỗi với em sao? Làm em hiểu lầm đều là lỗi của anh, chính là em cũng biết, lần này đề tài muốn lấy thưởng không dễ dàng..." Hắn cố ý tạm dừng, chuyển hướng đề tài: "Em có phải đang sốt không? Anh xem thử."
Lâm Dương duỗi tay muốn chạm vào trán của Linh Lan, nhưng Linh Lan phản ứng rất nhanh, lùi về phía sau một bước...
Lâm Dương sớm nghĩ ra lý do để giải thích, hắn biết rõ rằng Lâm Lam chỉ cần đề cập đến chuyện học hành của mình – việc mà Lâm Lam để ý nhất thì không cần sợ cô nổi giận. Với sự quan tâm rõ ràng của cô, Lâm Dương nghĩ rằng cô sẽ so đo nữa.
Linh Lan lạnh lùng nhìn người trước mặt đang giảo biện. Cô nhìn rõ những toan tính nhỏ nhen trong mắt hắn. Cô không phải là nguyên thân, không cần phải lấy lòng người này, vĩnh viễn đặt nhu cầu của bản thân ra sau. Hơn nữa, nguyên thân luôn hết lòng đối xử tốt với hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ nuôi dưỡng ra một con bạch nhãn lang.
Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn chưa quen với mọi thứ trong thời đại này, hiện tại cũng không có chuẩn bị gì để đoạt lại những thứ thuộc về nguyên thân. Cô chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Đến xin lỗi mà không mang quà à?"
Mặt Lâm Dương trong nháy mắt cứng đờ, hắn không thể tưởng tượng được rằng hôm nay Lâm Lam lại không dễ lừa gạt như vậy. Trước đây, chỉ cần hắn nói là vì việc học, cô sẽ không tiếp tục so đo nữa.
Mặc dù trong lòng không thoải mái, Lâm Dương vẫn vội vàng mở miệng: "Vừa nãy anh định mua hoa tặng em, nhưng nghĩ đến tương lai chúng ta sẽ sử dụng tiền chung, hơn nữa anh cũng hiểu tính cách của em, mua những thứ không thực dụng em sẽ nói anh lãng phí tiền. Cho nên anh mới không mua. Lam Lam, chúng ta sẽ kết hôn, em yên tâm, đợi anh tốt nghiệp..."
Linh Lam thực sự không kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp. Hắn cho rằng cô là đồ ngốc sao? Chỉ biết nói suông, còn thực tế lại keo kiệt bủn xỉn. Huống chi đây còn là tiền của nguyên thân, còn nói gì đến chuyện thành thân. Nếu gả cho loại đàn ông này, sau này chẳng phải sẽ nuôi hắn cả đời hay sao?
Chính vì nguyên thân lương thiện lại đơn thuần nên mới có thể bị hắn lừa như vậy. Cô cân nhắc một lúc rồi mở miệng: "Vậy... anh định khi nào... ừm... kết hôn với em?"
Lâm Dương càng thêm khó chịu. Hắn không hiểu tại sao hôm nay Lâm Lam lại liên tục ép sát như vậy, thậm chí còn nhắc đến chuyện kết hôn. Hắn sao có thể kết hôn với cô? Cô cũng không có gì có thể giúp ích cho hắn. Hai người đều là cô nhi, dựa vào đâu để sinh tồn ở thành phố này? Hắn muốn thay đổi hiện trạng chỉ có thể dựa vào việc bản thân trở nên xuất sắc hơn, sau đó cưới một cô gái nhà giàu để thay đổi vận mệnh của bản thân và con cháu.
Lý do duy nhất khiến hắn hiện tại không thể từ bỏ Lâm Lam là vì cô đối với hắn vô cùng tốt, hiện tại hắn còn phải dựa vào tiền lương của cô để sinh sống. Huống chi cô càng ngày càng xinh đẹp, dẫn đi ra ngoài cũng có thể nở mày nở mặt.
Tuy nhiên, cô cũng đừng nghĩ đến việc có thể dùng hôn nhân để trói buộc mình. Lâm Dương chỉ có thể lấy thái độ càng thêm nghiêm túc, giả vờ quan tâm: “Lam Lam, đương nhiên anh muốn cưới em sớm, nhưng hiện tại anh còn chưa tốt nghiệp, sự nghiệp cũng chưa có gì khởi sắc. Hiện tại anh còn dựa vào em chu cấp, nếu kết hôn mà không có nhà cửa, anh không đành lòng để em chịu khổ như vậy…”
Linh Lan nhìn nam nhân trước mặt giả vờ suy nghĩ cho mình, không biết nói gì cho tốt. Rốt cuộc nguyên thân đã bị loại người này lừa gạt như thế nào? Hôm nay cô nói như vậy cũng chỉ là để đối phó với hắn một chút. Cô cho rằng mình nói như vậy, hắn sẽ thu liễm bớt sự giả tạo, không ngờ rằng hắn còn ghê tởm hơn cả tưởng tượng của mình. Thật không biết nguyên thân đã tìm ở đâu ra một tên đàn ông như vậy?
Linh Lan trong lòng có chút ghê tởm, cố gắng nói ra một câu: “Nếu anh không muốn tôi chịu khổ thì trả lại tiền lương cho tôi đi.”
Lâm Dương không ngờ rằng hôm nay Lâm Lam lại khó chiều đến vậy, thậm chí còn tức giận đến mức muốn lấy lại thẻ ngân hàng, nhưng làm sao có thể trả lại được? Tuy rằng hiện tại hắn có học bổng, nhưng cuộc sống có thể dễ chịu hơn chủ yếu là nhờ vào tiền lương của Lâm Lam.
Vì vậy, trong nháy mắt hắn trở nên tức giận: “Lâm Lam, em có ý gì? Có phải em cảm thấy anh đang lợi dụng em không? Anh không ngờ em lại nghĩ về anh như vậy. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em không hiểu rõ anh là người như thế nào sao? Hôm nay anh không mang theo thẻ, em muốn chờ anh trả lại cho em cũng được. Nhưng nếu em cứ xem anh như vậy, chúng ta không cần phải tiếp tục qua lại nữa. Coi như những năm qua anh thật lòng thích em đều uổng phí.”
Hắn vừa nói vừa đỏ bừng mắt, như thể bị sỉ nhục nặng nề. Hắn chắc chắn rằng khi Lâm Lam nghe được mình nói muốn chia tay, nhất định sẽ liều mạng xin lỗi. Rốt cuộc, trước đây chỉ cần hắn thể hiện thái độ như vậy, dù chuyện gì xảy ra Lâm Lam cũng không dám nhắc lại. Không chỉ vậy, hắn còn có thể lợi dụng lúc cô áy náy để đổi lấy nhiều lợi ích hơn.
Có thể nói hắn rất hiểu nguyên thân, nhưng hắn lại không thể ngờ được rằng trong cơ thể này đã không còn là Lâm Lam nữa.
Huống hồ cô cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, phải nói rằng, kỹ năng diễn xuất của hắn còn không bằng các vị quý nhân trong cung xưa kia.
Linh Lan khẽ thở dài, nghĩ rằng hôm nay không thể lấy lại được thẻ ngân hàng, vậy cô cũng không cần phải dây dưa với hắn ở cửa nữa, bèn trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Nếu anh nói xong rồi thì về đi, sau này tôi sẽ tới tìm anh."
Linh Lan vẫn nên dành thời gian chuẩn bị cho bản thân, cô nhất định phải lấy lại những thứ vốn thuộc về nguyên thân, tuyệt đối không thể để loại người này chiếm tiện nghi như vậy.
Lâm Dương cũng nhận ra rằng hôm nay Lâm Lam không giống như thường lệ, việc anh ta vừa nói chia tay cũng chỉ là để trấn an tình hình trước mắt. Lúc này, tuy thái độ của Lâm Lam không mềm mỏng hơn nhiều, nhưng rốt cuộc cô nói sau này sẽ tìm anh ta, nghĩa là không có ý định chia tay. Hắn biết chỉ cần sử dụng "đòn sát thủ" này là không sai, tiếp theo chỉ cần để Lâm Lam tự tiêu hóa cảm xúc của mình, cô sẽ lại trở thành bạn gái dịu dàng và hiểu chuyện của anh ta.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng sợ mình lỡ lời lại nhắc đến chuyện tiền, nên khi nghe Lâm Lam nói vậy, hắn vội vàng lùi lại một bước, nở nụ cười: "Lam Lam, anh biết em giận vì anh đi ăn cơm với người khác, anh bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa. Anh không ở đây làm em bực mình nữa, em bình tĩnh lại đi, chúng ta hai ngày nữa liên lạc lại. Em nhớ phải chăm sóc bản thân, ăn tối đi nhé, đừng để bản thân đói, anh sẽ đau lòng."
Linh Lan chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như vậy, thật muốn gọi người đuổi hắn đi. Nhưng cô lại biết mình không phải là cung nữ chưởng sự Từ An Cung như trước kia. Cô vội vàng xoay người đóng cửa lại, hắt hơi một cái giống như Tiểu Lý Tử mà cô từng ghét nhất.
Phi, thật là đen đủi......
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Lâm Dương cuối cùng cũng không thể che giấu cảm xúc thật của mình. Hắn cũng có chút nín thở, việc dỗ dành Lâm Lam như vậy khiến hắn không quen. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lam luôn đi theo bên cạnh hắn, hắn nói cô đi hướng Đong thì cô tuyệt đối không dám đi hướng Tây, cho nên hắn mới hành động không kiêng nể gì. Nhưng không ngờ rằng điểm yếu này của cô lại là thứ hắn không thể nắm bắt.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên âm trầm. Xem ra trên thế giới này cái gì cũng không đáng tin, kể cả Lâm Lam cùng lớn lên với hắn cũng vậy. Cô hung hăng dọa nạt hắn, còn có nữ đồng học hôm nay ăn một bữa tiệc lớn với hắn, chẳng phải cũng là âm thầm từ chối sự theo đuổi của hắn sao?
Đều do hắn mệnh không tốt, xuất thân không tốt, nếu không dựa vào năng lực của mình, sao phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Lâm Dương nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ trước mặt, hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi. Mặc dù không muốn nhưng hiện tại hắn vẫn cần dựa vào tiền lương của Lâm Lam để sinh sống. Ít nhất là bây giờ hắn sẽ không chia tay với Lâm Lam, huống chi quen nhau lâu như vậy mà hắn còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào......
Linh Lan không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người đứng ngoài cửa, ngoài trừ việc cô có chút cạn lời về sự lựa chọn của nguyên thân thì cũng thực sự cảm thấy đói bụng.
Cô kiếm khắp phòng mới thấy một bao mì gói. Cẩn thận phân biệt chữ trên bao bì, nhờ có một số ký ức của nguyên thân, và thời đại này cũng có một số điểm tương đồng với thời đại mà cô từng sống, Linh Lan tuy đọc chậm nhưng cũng hiểu được đây là mì gói vị bò kho. Cô mở gói mì, làm theo ký ức để nấu, mới biết được rằng mì này không có thịt bò.
Linh Lan cất phần ăn sáng riêng ra, sáng mai lại nấu một chút để làm canh.
Ngày mai cô hẳn là nên đi mua một ít đồ ăn, nhưng hiện tại cô thực sự không dám đi ra ngoài. Rốt cuộc cô đã ở trong cung nhiều năm như vậy, huống hồ đây lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Vào buổi tối đầu tiên đến với thế giới này, Linh Lan ăn mì gói. Phải nói rằng, mặc dù hương vị không thể sánh bằng đầu bếp Ngự Thiện Phòng, nhưng nó cũng có một hương vị khác biệt.
Ăn xong cơm, không còn việc gì làm, Lâm Lam cuối cùng cầm lấy cái gọi là điện thoại di. Đây là công cụ liên lạc của mọi người trong thời đại này, thậm chí có thể trò chuyện với nhau dù cách xa hàng vạn dặm, và cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của nhau, thật kỳ diệu.
Cầm lấy điện thoại di động, Linh Lan dựa theo ký ức sử dụng nhận diện khuôn mặt để mở khóa. Cuối cùng cô cũng thấy được tin nhắn trên màn hình.
Hai giờ trước, Lâm Dương đã gọi điện thoại cho cô mấy lần, nhưng cô không hề hay biết. Khi đó cô vừa mới xuyên qua, đang tiếp thu ký ức của nguyên thân và làm quen với mọi thứ xung quanh. Bây giờ nhìn thấy, cô cũng không có cảm xúc gì.
Lướt qua danh sách tin nhắn, phần lớn đều là liên lạc với Lâm Dương, chủ yếu là do nguyên thân gửi cho hắn. Lâm Dương rất ít khi gọi điện thoại cho nguyên thân, như hôm nay có mấy cuộc gọi nhỡ, trừ những trường hợp đặc biệt như hôm nay.
Sau khi xem qua danh sách tin nhắn, Lâm Lam lại mở ra một số ứng dụng quan trọng trong trí nhớ.
Đầu tiên cô mở phần mềm màu xanh lam, nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng không nhiều lắm. Đây xem như một khoản tiền tiết kiệm nhỏ của nguyên thân. Cô suy nghĩ một chút, trừ tiền trong thẻ ngân hàng mà Lâm Dương đang giữ, đây có thể nói là toàn bộ tài sản của cô.
Mặc dù cô chưa thể ước tính giá trị của số tiền đó, nhưng theo ký ức của cô, giá nhà ở thành phố này khá cao, số tiền đó có thể chỉ đủ để thuê nhà. Nghĩ đến căn nhà nhỏ đã mua ở thôn trang của mình, cô cảm thấy càng đau lòng hơn.
Dùng tay lướt qua phần mềm màu lục, sau một hồi, Linh Lan cũng nhận ra rằng mạng xã hội của nguyên thân thực sự rất hẹp. Ngoài Lâm Dương, những người trò chuyện hàng ngày là các đồng nghiệp công ty, và một nhóm nhỏ với trợ lý sinh hoạt.
Cô mở giao diện trò chuyện với Lâm Dương trước tiên. Lượng tin nhắn trao đổi giữa hai người không nhiều, tin nhắn gần đây nhất là Lâm Dương chuyển khoản 52 đồng với lời nhắn "Đừng giận nữa".
Linh Lan bĩu môi. Mặc dù cô chưa thể hiểu rõ giá trị của 52 đồng, nhưng so với tiền tiêu vặt hàng tháng của nguyên thân trước đây, số tiền này hẳn là không nhiều. So sánh với những khoản tiền mà trước đây Lâm Lam chuyển cho Lâm Dương thì càng có thể thấy rõ sự chênh lệch.
Cô suy nghĩ, với những ghi chép này, số tiền cô đã tiêu xài cho Lâm Dương trước đây hẳn là có thể đòi lại một phần.
Chờ có thời gian, cô phải sắp xếp lại khoản tiền mà nguyên thân đã cho Lâm Dương. Khi lấy lại tiền, cô cũng muốn đổi cho mình một nơi ở mới, căn nhà này thực sự quá chật hẹp.
Còn chưa kịp tính toán cụ thể thì một loạt tin nhắn từ nhóm "Tiểu trợ thủ" liên tục ập đến...