Chương 12

Hoắc Dịch Trần trong lúc mơ màng cảm nhận được có người đến rồi lại đi, sau đó lại cảm nhận được có người đang dùng khăn ướt lau người cho mình. Lực đạo nhẹ nhàng, độ ấm của khăn lông cũng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, chân mày đang nhíu lại cũng dần dần giãn ra.

Tuy nhiên, cổ họng càng ngày càng khô, anh không kiềm được mà lẩm bẩm: "Nước…"

Linh Lan nghe thấy, vội vàng cầm lấy chén nước vừa mới đun sôi, lúc này đã nguội bớt, cô tiến lên khẽ nâng đầu Hoắc Dịch Trần, đưa ly vào sát môi anh.

Hoắc Dịch Trần uống một ngụm, cuối cùng cũng không còn cảm giác miệng khô như lúc nãy, ý thức cũng dần tỉnh táo hơn một chút.

Cảm nhận được khăn ướt đang di chuyển trên người mình, anh mới kịp phản ứng lại đây rằng mình hiện tại đang cởi trần

Anh mở to mắt, lạnh lùng nhìn người trước mặt, cô rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không.

Nhưng mà Lâm Lam cũng không chú ý tới sự thay đổi của Hoắc Dịch Trần, cô đang nghiêm túc lau người, trên mặt cũng không có biểu cảm khác.

Hoắc Dịch Trần vốn dĩ có chút bực bội, nhưng khi đối diện với ánh mắt không hề gợn sóng kia, anh lại có chút không biết phải nói gì.

Ít nhất hiện tại anh có thể xác định vị trợ lý này thực sự là muốn hạ nhiệt độ cho anh, trong lòng cô không hề có tà niệm nào.

Tuy nhiên, tình cảnh trước mắt thực sự khiến người ta quá xấu hổ.

Anh nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc bị sốt, mẹ cũng dịu dàng lau người cho mình như vậy. Sau đó, mẹ qua đời vì những nguyên nhân đó thì trên đời không còn ai dịu dàng như vậy với hắn nữa...

Bản thân đang chìm đắm trong ký ức nên Hoắc Dịch Trần không từ chối việc để Linh Lan lau người, tuy biết là không nên, nhưng có thể là vì sinh bệnh khiến người ta có chút yếu ớt, anh có chút hưởng thụ khi được Linh Lan tinh tế săn sóc như vậy.

Lúc này Nhạc Minh chạy qua mấy nhà thuốc cuối cùng cũng mua được thuốc theo chỉ định, vội vàng quẹt thẻ mở cửa đi vào.

Linh Lan biết Nhạc Minh đã về, cũng không quan tâm mà tiếp tục làm việc của mình.

Vì vậy khi Nhạc Minh vội vàng cầm thuốc đi vào, mắt liền nhìn thấy vị trợ lý mới đến đang giở trò với thân thể của Hoắc ca!

Hắn thực sự bị hù chết, trợ lý nhỏ này thoạt nhìn ngoan ngoãn, không ngờ lại gan lớn như vậy, dám nhân lúc Hoắc ca sinh bệnh, ý thức không rõ ràng mà chiếm tiện nghi. Cô xong rồi, cô xong rồi!

Ngay sau đó, hắn nhớ ra chính mình là người gọi WeChat cho trợ lý nhỏ, hắn xong rồi, hắn cũng xong rồi!

Hoắc Dịch Trần tự nhiên nghe được những động tĩnh đó, anh bỗng nhiên tỉnh táo lại từ trong hồi ức, một tia ảo não dâng lên trong lòng. Hắn sao lại yếu ớt vào như vậy, hơi có chút biệt nữu mở miệng, giọng khàn khàn: "Được rồi, tôi khỏe hơn rồi, không cần lau nữa."

Nhạc Minh trong khoảnh khắc khát vọng sinh tồn bùng nổ, vội vàng muốn lao lên kéo Linh Lan đi. Trong lòng hắn thậm chí đã nghĩ đến hình ảnh Linh Lan bị Hoắc Dịch Trần đuổi đi sau khi tỉnh táo, và hắn cũng sẽ được đóng gói cho đi luôn nhưng hắn không ngờ rằng hóa ra Hoắc ca vẫn luôn tỉnh táo?

Vậy, rốt cuộc là tình huống hiện tại là như thế nào? Cho dù hiện tại Hoắc ca đang bị bệnh không có sức lực thì cũng không nên có ngữ khí bình đạm như vậy.

Chẳng lẽ vị trợ lý này biết tà thuật, hạ cho Hoắc ca bùa mê thuốc lú rồi?

Linh Lan tất nhiên không biết những suy nghĩ kỳ quặc trong lòng Nhạc Minh. Khi nghe Hoắc Dịch Trần nói, cô liền ngừng lau người. Nước đã nguội bớt, cô bưng chậu nước đi ra ngoài.

Lúc này Nhạc Minh mới nhìn rõ khăn lông và chậu nước trong tay Lâm Lan. Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, hóa ra vừa rồi người ta chỉ là hạ nhiệt độ cơ thể cho Hoắc ca, căn bản không phải như hắn tưởng.

Nhạc Minh hơi xấu hổ mở miệng: "Hoắc ca, thuốc đã mua về, tôi hiện tại đo nhiệt độ cơ thể cho anh trước."

Linh Lan dọn dẹp xong mới trở về. Lúc này, Nhạc Minh đã bật đèn ngủ cạnh giường. Hoắc Dịch Trần sắc mặt tái nhợt , trên người đắp một tấm chăn mỏng.

Linh Lan cau mày có chút không tán thành. Hoắc Dịch Trần có nhiệt độ cơ thể rất cao, còn đổ mồ hôi liên tục. Đắp chăn như vậy không tốt chút nào. Nhìn lại sắc mặt của hắn quả thực rất tái nhợt, vừa nãy không bật đèn nên cô không chú ý tới.

Lúc này, Nhạc Minh giúp Hoắc Dịch Trần đo nhiệt độ cơ thể, miệng lẩm bẩm: "Không xong, hơn 38 độ 5, cứ như vậy sẽ không ổn, hay là chúng ta đi bệnh viện đi."

Hoắc Dịch Trần khẽ nhíu mày. Nơi hắn không thích nhất trên đời chính là bệnh viện. Hắn tuyệt đối sẽ không đi, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý tới Nhạc Minh.

Nhạc Minh nhìn phản ứng của hắn mới nhớ tới tính tình của vị này, thở dài, cũng không có biện pháp khác, đành phải lấy thuốc ra.

Linh Lan nhanh chóng rót một ly nước ấm, bẻ một ống hút mới. Nhạc Minh từ phía sau nâng người dậy: "Hoắc ca, chúng ta uống thuốc trước đi."

Linh Lan cũng tiến lên hỗ trợ. Khi Nhạc Minh đưa thuốc vào miệng Hoắc Dịch Trần, thì cô đưa nước tới.

Hoắc Dịch Trần nâng mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy Linh Lan đang ngồi xổm đưa tay bưng nước, đầu hơi ngẩng lên. Gương mặt thanh tú, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc như mực, phản chiếu lại khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Cảm xúc xấu hổ vừa mới được áp xuống của Hoắc Dịch Trần trong phút chốc biến thành một loại cảm xúc kỳ diệu hơn...