Chương 11

Hoắc Dịch Trần ăn xong cơm chiều, nằm chơi game trên sô pha một lúc thì cảm thấy hơi không thoải mái.

Từ nhỏ, sức khỏe Hoắc Dịch Trần đã không tốt, rất dễ bị bệnh. Lớn lên tuy có khỏe hơn chút nhưng vẫn cần được chăm sóc cẩn thận.

Đây cũng là lý do trong mấy năm nay, Bùi tỷ luôn mặc kệ việc Hoắc Dịch Trần đòi thay đổi trợ lý liên tục. Vì chỉ cần không chú ý đến anh một chút là sẽ có vấn đề ngay lập tức.

Hoắc Dịch Trần sớm biết rằng lịch trình của mình gần đây sẽ dày đặc, nên việc cảm thấy không thoải mái cũng là điều dễ hiểu. Bùi tỷ đã sắp xếp cho anh một kỳ nghỉ sau khi hoàn thành lịch trình này rồi.

Nhưng không ngờ bản thân lại bị bệnh vào lúc này.

Hoắc Dịch Trần theo bản năng muốn liên lạc với Bùi Vũ, nhưng lại nhớ ra rằng Nhạc Minh và trợ lý mới là người cùng cậu đi đợt này. Nghĩ lại, anh cũng không thể quá phụ thuộc vào Bùi tỷ, nên Hoắc Dịch Trần cầm điện thoại nhắn tin cho Nhạc Minh.

Nhạc Minh cũng đã tham gia nhiều lịch trình và biết Hoắc Dịch Trần thường dùng thuốc gì.

Ngay khi nhận được tin nhắn WeChat của Hoắc Dịch Trần, Nhạc Minh có chút lo lắng. Sao tổ tông này lại bị bệnh vào thời điểm này chứ.

Quan trọng là lịch trình sắp tới đều đã được sắp xếp từ sớm, không thể nào hoãn lại.

Hơn nữa, mỗi lần Hoắc Dịch Trần bị bệnh lại trở nên khó hầu hạ vô cùng, lúc này Bùi tỷ không ở đây, họ phải làm sao bây giờ?

Tuy nhiên, bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo đi mua thuốc cho Hoắc Dịch Trần, đồng thời nhắn tin cho trợ lý mới, bảo cô qua chăm sóc Hoắc Dịch Trần trước.

Nhưng trong lòng Nhạc Minh vẫn có chút áy náy. Lúc này tính tình Hoắc Dịch Trần thường không tốt, nếu trợ lý mới không hầu hạ tốt, có thể sẽ mất việc.

Cũng không thể để mặc Hoắc Dịch Trần một mình ở trong phòng, lỡ như có phát sinh vấn đề thì sẽ càng thêm rắc rối, cho nên hắn chỉ có một lựa chọn này, hy vọng tiểu trợ lý có thể kiên trì, chờ hắn mua thuốc trở về.

Hoắc Dịch Trần sau khi gửi tin nhắn xong liền cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, toàn thân vô cùng nóng, hắn cởi bỏ áo ngủ, nằm trên ga trải giường bằng tơ tằm, từng hơi thở ra đều nóng rực.

Chết tiệt, anh không nên ngay lúc này lại nhận lời đi công tác này, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, món nợ ân tình này anh nên trả sớm thì tốt hơn.

Linh Lan nhận được tin tức, đành phải từ trong bồn tắm đi ra, tuy rằng có chút nghi hoặc người vừa nãy còn khỏe mạnh sao lại đột nhiên sốt lên, nhưng lại không có bất kỳ lời oán hận nào.

Cô cũng không cảm thấy đây là chuyện gì khó khăn, lúc trước khi Thái Hậu nương nương ốm, có những lúc mấy ngày mấy đêm cô không thể chợp mắt, cái khổ nào cũng đã trải qua, huống chi bản thân đã nhận tiền lương của người ta, việc này vốn dĩ là trách nhiệm của mình.

Cô vội vàng thay y phục, vì vội vàng cũng không có thời gian để sấy khô tóc, tùy tiện vén tóc lên, cô liền đi đến phòng Hoắc Dịch Trần.

Lúc này Trần Lượng đang canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Lam đến, liền mở cửa để cô đi vào.

Hắn cũng biết Hoắc Dịch Trần bị bệnh không dễ hầu hạ, hy vọng tiểu trợ lý có thể kiên trì đến khi Nhạc Minh trở về.

Trong phòng đèn trần đều tắt, rèm cửa cũng được kéo kín, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ, Linh Lan bước vào cửa hơi nheo mắt vì không thích ứng kịp.

Phân biệt hướng phòng ngủ, cô chạy về phía cánh cửa đóng chặt kia.

Tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhờ ánh sáng mỏng manh từ phòng khách, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người cao lớn trên giường đối diện cửa.

Hoắc Dịch Trần nghe tiếng mở cửa khẽ khàng, nghĩ hẳn là Nhạc Minh bọn họ đã quay lại.

Hắn hơi nhíu mày, muốn đi xem nhưng lại không mở được mắt, lần này bệnh đến như núi đổ, đã lâu rồi hắn không bị bệnh nặng như vậy, cả người càng cảm thấy nóng nực, miệng khô lưỡi đắng, như cá mắc cạn trên sa mạc.

Linh Lan vừa đến trước giường đã chú ý tới phần thân trên trần trụi của người đàn ông, trong lòng hơi kinh ngạc.

Lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân hình của đàn ông, trong lòng vẫn có chút e dè, nhưng rất nhanh cô đã không còn tâm tư đó, cô hơi cúi người sờ vào trán Hoắc Dịch Trần, quả thực nóng đến dọa người.

Hoắc Dịch Trần cảm nhận được một bàn tay nhỏ lạnh ngắt chạm vào trán mình, ai lại dám tùy tiện sờ vào mình như vậy? Hắn có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải Bùi tỷ.

Mùi hương trên người người đến rất dễ chịu, có hơi thở hơi ướŧ áŧ như cỏ xanh sau cơn mưa.

Hoắc Dịch Trần cảm thấy trên người bớt nóng hơn một chút, nhưng hơi thở xa lạ này quá gần, hắn vẫn có chút không tự giác kháng cự.

Linh Lan biết Nhạc Minh đi mua thuốc, cô nhớ ra thời đại này căn bản không có thái y, phương thức chữa trị cũng hoàn toàn khác với thời đại của mình, trước mắt không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi trước rót một cốc nước ấm đặt ở một bên.

Sau đó đi vào phòng tắm xả khăn ướt để lau người cho Hoắc Dịch Trần.