Chương 54: Đêm trăng thứ năm mươi bốn
Đêm đó, Nguyệt Vô Thường đang ngủ say trên giường của Tang Ly, còn Tang Ly thì ngủ ở chiếc giường khác được đặt ở góc phòng.
Cửa sổ đang khép kín đột nhiên bị bật ra, một hắc y nhân nhảy vào.
Hắc y nhân chạy vụt đến giường ngủ, đưa thanh kiếm lên cao chuẩn bị đâm xuống.
Nhưng hắn không kịp đắc thủ, Tang Ly đã lao đến chặn lại.
Keng keng…
Hai người lao vào giao đấu, hắc y nhân võ công cũng không kém, liên tiếp tránh được những đường kiếm hiểm hóc của Tang Ly.
Nguyệt Vô Thường từ sớm đã tỉnh giấc, nàng vẫn nằm yên lặng cố không gây phiền toái cho Tang Ly.
Đến khi Tang Ly lôi kéo hắc y nhân rời khỏi phòng dời ra ngoài sân tiếp tục trận chiến thì Nguyệt Vô Thường mới ngồi dậy, đưa mắt nhìn theo cuộc chiến bên ngoài.
Dường như hắc y nhân đó không có sát ý với Tang Ly?
Thanh Chiếu Viện trước nay nghiêm cấm hạ nhân tự ý hành động, nên hiện tại dù gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu không có lệnh của Tang Ly, cũng không ai cả gan xông vào. Dù sao bọn họ đều biết võ công của vương gia cao cường, bọn họ không thể sánh được.
Dù ban đầu, hắc y nhân không sát ý với Tang Ly nhưng càng đấu càng hăng, chiêu thức càng lúc càng độc, Tang Ly đã có chút không theo kịp.
Đúng lúc Tang Ly sắp thua đến nơi, bỗng nhiên có mấy ngân châm phóng tới hắc y nhân, hắc y nhân giật mình rút tay lại để đỡ ngân châm, Tang Ly nhân cơ hội đó liền rat ay phản kích. Hắc y nhân phải đối phó tới hai người nên hành động có chút chậm lại, cuối cùng trở thành hòa với Tang Ly.
Cả hai cùng ngừng tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào đối phương.
– Đủ rồi! Đủ rồi! Vừa mới gặp nhau đã ra tay ẩu đả như thế còn thể thống gì nữa…
Thương thần y từ trong bóng tối bước ra. Hắc y nhân nhìn Thương thần y tràn đầy bất mãn. Hắn hằng hộc giựt khăn che mặt xuống, gắt gỏng:
– Thương lão, ta kiểm tra đệ tử của ta, ngươi có ý kiến gì?
Hắc y nhân đó chính là Kiếm lão. Thương thần y thở dài nói:
– Hắn cũng là đệ tử của ta!
– Ngươi sợ ta sẽ tổn thương hắn?
– Ngươi thật sự sẽ làm hắn bị thương!
Kiếm lão thấy Thương thần y nhất quyết đối đầu mình như thế thì tức trợn mắt, cặp râu dài cũng vểnh ngược lên.
Nguyệt Vô Thường nãy giờ đã thu hết tất cả vào trong mắt, nàng cảm thấy mình không thích hợp xuất hiện.
Nàng không lộ diện cũng không có nghĩa người khác bỏ qua sự hiện diện của nàng. Kiếm lão không nói một lời bỗng nhiên lao đến chỗ Nguyệt Vô Thường đang đứng, Tang Ly nãy giờ vẫn trông theo hành động của lão liền lập tức vụt tới trước mặt Nguyệt Vô Thường, bảo vệ nàng.
Tang Ly trầm giọng hỏi:
– Sư phụ, người muốn làm gì?
Kiếm lão thấy Tang Ly bảo bọc Nguyệt Vô Thường kỹ càng như vậy càng thêm nổi giận.
– Ả chính là nguyên nhân khiến ngươi trì trệ bao năm qua?
Tang Ly không đáp, vẫn một bộ dạng phòng bị nghiêm ngặt, thanh kiếm siết chặt trong tay, chỉ cần Kiếm lão động hắn sẽ lập tức nghênh chiến.
Thương thần y thấy hai người tiếp tục giương cung bạt kiếm, Thương thần y lại can ngăn:
– Cả hai hãy ngưng đi! Tại sao lần nào gặp cũng phải đánh nhau như vậy?
Thương thần y có chút bất lực với cặp thầy trò này, đúng là oan gia ngõ hẹp, từ ngày lần đầu tiên gặp nhau, quan hệ đã không tốt, dù sau này trở thành thầy trò cũng không cải thiện được bao nhiêu.
– Thương lão, ngươi muốn giúp hắn chống đối ta?
Thương thần y thở dài, nói:
– Ta không cùng phe với ai cả. Ta chỉ muốn cả hai bình tĩnh đối mặt nhau thôi.
– Tên tiểu tử này vì một nữ nhân mà làm chậm trễ kế hoạch bao nhiêu năm của ta, ngươi còn muốn nói giúp hắn?
– Kiếm lão, ta đã nói với lão tất cả phải theo trình tự làm việc, không thể hấp tấp…
– Thương lão, ta đã chờ mười năm rồi!
Thấy Kiếm lão kiên quyết không nhượng bộ, Thương lão thật bất lực, kiên định nói:
– Ngươi an tâm. Đến khi thực hiện kế hoạch, nếu hắn muốn tránh né, ta sẽ là người đầu tiên bắt hắn ra!
Kiếm lão vẫn còn hậm hực nhưng cũng không thể làm gì được hơn, bực tức phi thân đi mất.
Thương lão khẽ thở dài, dù bao nhiêu năm trôi qua, Kiếm lão vẫn cứ hấp tấp như thế. Cảm thán xong, Thương lão đột ngột thay đổi ánh mắt nhìn qua Nguyệt Vô Thường.
Đã bảy, tám năm trôi qua kể từ lần gặp duy nhất đó, ngày đó, hắn không thể cứu được mẫu thân của nàng, dù đó không phải lỗi của hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy với nàng. Hắn ngầm chấp thuận cho Tang Ly ở lại bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng bởi vì một phần tư tâm của hắn và cũng một phần vì Tang Ly.
Khi đó, tâm tình của Tang Ly không ổn định, nếu tiếp tục bắt buộc, có thể Tang Ly sẽ hỏng mất. Đúng lúc đó, Dạ Đông Tuyết xuất hiện. Thương lão cảm thấy để Tang Ly ở cạnh Dạ Đông Tuyết cũng tốt, hắn được trãi qua cuộc sống của một người bình thường, tâm tính của người bình thường chứ không phải chỉ là công cụ để trả thù.
Chỉ là… Tang Ly thay đổi, Dạ Đông Tuyết cũng chuyển biến! Dạ Đông Tuyết cũng không còn là Dạ Đông Tuyết, nàng trở thành Nguyệt Vô thường. Hiện tại, Thương lão không biết quyết định năm đó của mình có đúng hay không…
Đang suy tư, Thương lão giật mình phát giác Nguyệt Vô Thường nãy giờ vẫn dõi nhìn lão, quan sát từng chút một.
Thương lão chợt nhớ nàng cho đến giờ chưa từng thay đổi sắc mặt, dù bị kiếm kề cổ, dù tính mạng bị uy hϊếp, nàng vẫn chưa từng nhíu mày, thậm chí còn cẩn trọng quan sát kẻ địch của mình…
Tang Ly tiến lên một bước ngăn cách tầm mắt của Thương lão.
– Sư phụ, nếu ngài đến để nhắc nhở đệ tử trách nhiệm của mình, thì đệ tử xin nói: “đệ tử chưa từng quên”.
Thương lão nhìn Tang Ly che chở cho Nguyệt Vô Thường như thế càng cau mày.
Thật sự là việc tốt hay sao?
Thương lão buồn không nói nữa, để lại một câu rồi biến mất.
– Ngươi không quên thì tốt! Tự xem lại hành vi của mình đi!
…
Cả hai không buồn ngủ nữa, Tang Ly thắp đèn, ánh sáng le lói rọi lên khuôn mặt hai người.
Tang Ly ngập ngừng lại thôi, Nguyệt Vô Thường để yên cho hắn có thời gian suy nghĩ. Nàng biết hắn còn rất nhiều chuyện chưa nói với nàng, nàng cũng không hối thúc, bởi vì nàng biết hắn không nói một phần cũng vì lo nghĩ cho nàng.
– Thường Thường, ta sẽ kể nguyên nhân cái chết của phụ thân ta cho nàng nghe…
Cuối cùng, Tang Ly cũng quyết định mở lời.
– Phụ thân ta là Trấn vương, nắm trong tay ba mươi vạn binh tinh nhuệ của Nam Thiên Quốc. Ông vừa huynh đệ chí cốt vừa là cánh tay đắc lực của đương kim hoàng thượng. Hai mươi năm trước, ông nhận nhiệm vụ thanh trừ Thiên Thái Giáo…
Nói đến đây, Tang Ly lại im lặng.
Nguyệt Vô Thường trước giờ chỉ sống ở phương Bắc, cũng không biết nhiều về chính trị nhưng cái tên Thiên Thái Giáo này nàng cũng đã từng nghe tới. Đó là một giáo phái thần bí, dùng những tà thuật mà mê hoặc tín đồ, bắt họ phải nghe lệnh của mình và dâng cúng tiền bạc của cải, thậm chí là cả trẻ con. Không những vậy, Thiên Thái Giáo còn là nơi chứa chấp những phần tử bại hoại trong giang hồ, dung túng bọn chúng làm việc ác.
Thiên Thái Giáo trở thành ung nhọt nhức nhối không chỉ của triều đình mà còn là đích chỉ trích của giang hồ. Cả hai bên trước giờ đã nhiều lần tiến hành diệt trừ Thiên Thái Giáo nhưng đều thất bại. Cho đến nay, vẫn chưa xác định được tổng hành hành dinh của Thiên Thái Giáo…
Tang Ly hít một hơi sâu, tiếp tục nói:
– Phụ thân ta sắp đặt suốt mười năm mới tạo được một cơ hội tổng tiến công diệt trừ Thiên Thái Giáo, nhưng đáng tiếc, ông bị phản bội và thất bại. Cái giá phải trả không chỉ là sinh mạng của hơn ba ngàn binh lính mà còn có cả tính mạng của chính mình… Lúc đó, ta mười tuổi, trở thành người kế thừa tước vị của phụ thân và bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện để trả thù Thiên Thái Giáo…
Nguyệt Vô Thường bỗng nẩy ra một ý nghĩa, kinh hoàng nhìn Tang Ly.
– Về sau, công việc của phụ thân ta do thái tử tiếp quản, kế hoạch diệt trừ Thiên Thái Giáo tiếp tục triển khai, với chiếu cáo: “tiêu diệt tà đạo, trả thù cho Trấn Vương”…
Tang Ly bất giác cười cay đắng.
– Ta là kẻ kế thừa của Trấn Vương. Là người gánh vác trách nhiệm trả thù cho phụ thân. Là mắc xích quan trọng trong kế hoạch tiêu diệt Thiên Thái Giáo…
Nguyệt Vô Thường cảm giác Tang Ly đang rối loạn, liền dang tay ôm lấy cơ thể cứng ngắt của hắn. Đau lòng nói:
– Không cần nói nữa…
Tang Ly khẽ cười, nhẹ giọng đáp:
– Ta cũng chỉ có thể kể nàng bao nhiêu đấy. Còn về kế hoạch kia nội dung thế nào, có muốn, ta cũng không thể kể được…
Nguyệt Vô Thường im lặng.
– … bởi vì, ta không biết!