Chương 8
Chán ghét
Vệ Minh Khê cũng không tốn quá nhiều tâm tư cho buổi dạ tiệc từ thiện này, càng sẽ không tỉ mỉ chuẩn bị quần áo, cô chỉ cần mặc vừa vặn khéo léo, không thất lễ với người ta là được rồi.
"Lễ phục dạ hội để tham dự buổi vũ hội từ thiện của Cao gia tối nay đã chuẩn bị xong chưa?" Giang Ngưng Nguyệt tò mò hỏi, đáng tiếc Cao thị không mời Giang gia, nếu không mình có thể đi cùng Vệ Minh Khê.
Giang Ngưng Nguyệt là em gái ruột của Giang Ngọc Khinh, cũng chính là em gái của thím của Vệ Minh Khê, xem như bà con họ hàng với Vệ gia, nếu tính đúng ra, vai vế nàng hơn Vệ Minh Khê một bậc. Hai chị em Giang Ngưng Nguyệt và Giang Ngọc Khinh cách nhau hơn mười tuổi, Giang Ngưng Nguyệt sàn sàn bằng tuổi Vệ Minh Khê, cho nên trong lòng Giang Ngưng Nguyệt thì Vệ Minh Khê và mình thuộc về cùng một thế hệ, mà từ nhỏ đến lớn, nàng là người một mực ngưỡng mộ Vệ Minh Khê. Tính theo một mức độ nào đó, nàng và Vệ Minh Khê có thể coi là thanh mai trúc mã.
Vệ Minh Khê chỉ vào một chiếc hộp đặt trên bàn, đó chính là lễ phục mà cô chuẩn bị cho bản thân mình!
Giang Ngưng Nguyệt mở hộp ra, nhìn một chút bộ lễ phục Vệ Minh Khê chọn, Vệ Minh Khê chọn một bộ lễ phục thuần màu trắng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, không có bất cứ thứ gì dư thừa tô điểm, thậm chí còn không lộ thêm một tấc da thịt nào. Nhìn có vẻ không đắt, cho nên bất luận kiểu dáng, thiết kế, đều chỉ thường thường không có gì lạ, còn tương đối bảo thủ, ngay chính Giang Ngưng Nguyệt cũng tự nhận mình không có dũng khí mặc một bộ lễ phục như thế lên người. Nhưng nếu người mặc là Vệ Minh Khê thì lại là chuyện khác, dù sao Vệ Minh Khê từ trước đến nay có bản lĩnh hoá mục vi kỳ*, nàng rất chờ mong xem Vệ Minh Khê làm cách nào đem một bộ lễ phục dạ hội bình thường không có gì đặc biệt mặc ra cảm giác khác.
(*từ mặt chữ tới nói hóa mục vi kỳ có ý tứ là đem vật chất không có sinh cơ hoặc tinh thần trở nên kỳ diệu, vượt quá người tưởng tượng. Về sau ý nghĩa lại mở rộng đến trong sinh hoạt, chỉ thứ vốn dụng hoặc chuyện bình thường phát sinh biến hóa kinh người. baidu)"Em mặc vào thử xem, được không?" Vẻ mặt Giang Ngưng Nguyệt chờ mong, nói. Nàng đã đem lễ phục của Vệ Minh Khê nhấc lên khỏi hộp, nàng thật sự rất muốn nhìn Vệ Minh Khê mặc bộ lễ phục này.
"Hiện tại thay đồ còn sớm quá, ban nãy em thử rồi, vừa vặn." Vệ Minh Khê đáp, dạ tiệc tới 8 giờ mới bắt đầu, hiện tại mới chỉ ba bốn giờ chiều, còn chưa tới thời gian, đợi thêm một lát rồi thay cũng không muộn.
"Chị chờ không kịp, muốn nhìn xem em làm cách nào đem một bộ váy bình thường không có gì hiếm lạ mặc ra hiệu quả như tiên nữ, chị muốn chứng kiến thời khắc của kỳ tích!" Giang Ngưng Nguyệt tràn đầy phấn khởi nói.
"Chị lại nói hươu nói vượn rồi." Vệ Minh Khê mỉm cười, cảm thấy lý do của Giang Ngưng Nguyệt hơi quá khoa trương.
"Thử một chút đi mà, chị thật sự muốn nhìn lắm!" Giang Ngưng Nguyệt làm nũng với Vệ Minh Khê, mặc dù Giang Ngưng Nguyệt còn lớn hơn Vệ Minh Khê mấy tháng, nhưng ở trong lòng Giang Ngưng Nguyệt, Vệ Minh Khê mạnh hơn nàng, giỏi hơn nàng, là "bạch nguyệt quang" của nàng. Ở trước mặt Vệ Minh Khê, nàng càng nguyện ý đem Vệ Minh Khê trở thành chị mình, càng nguyện ý làm nũng với Vệ Minh Khê, một mực có ý đồ tới gần Vệ Minh Khê hơn một chút.
Trong lòng Giang Ngưng Nguyệt có một bí mật, đó là nàng yêu Vệ Minh Khê, nhưng nàng vẫn không dám thổ lộ, bởi vì nàng không dám mạo hiểm đánh mất người kia. Nàng biết Vệ Minh Khê là một người có ý thức tự giữ khoảng cách phi thường mạnh mẽ, một khi mình biểu lộ tâm ý, mà Vệ Minh Khê không thể chấp nhận tình cảm đó, vậy thì có khả năng mình sẽ không còn có cơ hội làm nũng với cô, thậm chí là tới gần! Ít nhất, lúc này, nàng xem như là người ở gần Vệ Minh Khê nhất, nàng luôn tự an ủi mình như thế.
Vệ Minh Khê biết nếu mình không thỏa mãn đòi hỏi của Ngưng Nguyệt, khẳng định nàng sẽ không chịu tha cho mình, vì thế có chút bất đắc dĩ nhận lấy bộ lễ phục đi đổi.
Vệ Minh Khê mặc bộ lễ phục dạ hội, chỉ là cô không kéo được khóa sau lưng, cũng chỉ có thể gọi Giang Ngưng Nguyệt tiến vào giúp mình.
"Ngưng Nguyệt, chị có thể vào giúp em kéo khóa lên được không?" Thanh âm thanh lãnh của Vệ Minh Khê từ phía trong truyền ra.
Giang Ngưng Nguyệt nghe vậy trong lòng căng thẳng, ngăn chặn xao động trong nội tâm, hít sâu một hơi mới đi vào.
Rõ ràng chỉ là một bộ lễ phục màu trắng bình thường, mặc lên trên người Vệ Minh Khê có cảm giác không thể thích hợp hơn, coi như không ai thích hợp mặc đồ trắng hơn cô. Trên người Vệ Minh Khê có cảm giác di thế độc lập, lúc này càng hiển hiện sâu sắc hơn, làm cho Giang Ngưng Nguyệt nhìn không dời nổi tầm mắt.
"Ngưng Nguyệt......" Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt nhìn mình ngây người, liền nhẹ giọng kêu.
Thế này Giang Ngưng Nguyệt mới lấy lại tinh thần, có chút kích động đi ra phía sau Vệ Minh Khê.
Đây là tấm lưng đẹp nhất mà Giang Ngưng Nguyệt từng trông thấy, da thịt nhẵn nhụi như dương chi ngọc*, trắng nõn như tuyết, vòng eo tinh tế mềm mại, đường cong phần lưng kia, hoàn mỹ không thể bắt bẻ! Giang Ngưng Nguyệt vươn tay, nhịn không được run nhè nhẹ, một màn này có lực đánh sâu vào quá lớn, trong l*иg ngực như có vạn con ngựa chạy chồm.
(* ngọc Dương chỉ, sắc trắng đυ.c như mỡ dê)Nhưng nàng vẫn vội vàng thu hồi tâm tư của mình, động tác run rẩy giúp Vệ Minh Khê chậm rãi kéo khóa lên, tấm lưng mĩ miều của người mình yêu cùng liền từ từ ẩn dấu.
Vệ Minh Khê hoàn toàn không biết gì cả về xôn xao trong nội tâm của Giang Ngưng Nguyệt giờ phút này, chỉ là khi cô xoay người đối mặt với Giang Ngưng Nguyệt, phát hiện thần sắc Giang Ngưng Nguyệt có chút cổ quái.
"Làm sao vậy? Mặc bộ này đi không thích hợp à?" Vệ Minh Khê nghĩ thần sắc khác thường của Giang Ngưng nguyệt là vì bộ lễ phục dạ hội của mình không phù hợp. Lễ phục đêm nay quả thật không quý, dù sao Vệ gia cũng không đủ sức sắm lễ phục dạ hội sang quý, nhưng Vệ Minh Khê cảm thấy rất thích hợp với thân phận giảng sư đại học mình vừa nhận chức không lâu.
"Sao có thể, không thể thích hợp hơn được ấy chứ!" Giang Ngưng Nguyệt hòa hoãn lại sự rung động mà vừa rồi Vệ Minh Khê mang đến cho thể xác lẫn tinh thần của mình, thần sắc khôi phục như thường đáp lời.
Giờ phút này Vệ Minh Khê mới tính là chân chính mặc vào bộ lễ phục dạ hội, Giang Ngưng Nguyệt nhìn bộ lễ phục phác họa nên thân thể cao gầy với đường cong mạn diệu có lồi có lõm kia, dáng người thướt tha, nhiều một phần thì thừa, thiếu một phần thì quá ít, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, lại sẽ không bởi vì gợi cảm mà có vẻ quá mức lả lơi, Vệ Minh Khê giờ phút hiện tại thật cao quý thanh lịch!
Giang Ngưng Nguyệt vẫn cảm thấy Vệ Minh Khê đẹp, không phải khuôn mặt cô đẹp bao nhiêu, vẻ đẹp của Vệ Minh Khê là toàn thân thể, là vẻ đẹp đi ngược lại năm tháng, thậm chí sẽ ngày càng đẹp! Giang Ngưng Nguyệt tư tâm không muốn để cho càng nhiều người được thưởng thức vẻ đẹp của Vệ Minh Khê, nhưng nàng lại cảm thấy muốn giấu đi vẻ đẹp này của Vệ Minh Khê, căn bản là chuyện không có khả năng!
Vệ Minh Khê búi mái tóc dài của mình lên, lại trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, liền càng hoàn mỹ.
Đi vào hội trường, Vệ Minh Khê chọn một vị trí kỳ thật tương đối khuất, bởi vì cô không muốn bị ai chú ý. Vệ Minh Khê nhìn bốn phía một chút, người nơi đay cơ bản đều là người cô không biết. Bất quá bởi vì khí chất của cô quá mức nổi bật, chẳng sợ thân ở trong góc, bên cạnh vẫn vây quanh không ít người tiến đến gần làm quen.
Nếu đã đến, Vệ Minh Khê cũng có thể thản nhiên xử trí, không vì ở hoàn cảnh xa lạ mà có gì bất an, thái độ tự nhiên hào phóng, bình tĩnh thong dong, mặc kệ đối với ai cũng có thể bày ra vẻ mặt ôn hòa, lại xa cách lễ độ.
Nhưng ở trong mắt Dung Vũ Ca, nơi Vệ Minh Khê đứng là vị trí trung tâm, vị trí chỉ cần liếc mắt một cái có thể tìm được. Sau này, nàng mới biết được, từ ngày mình gặp gỡ Vệ Minh Khê, vị trí trung tâm trong lòng mình liền vẫn giữ lại vì Vệ Minh Khê.
Cao Nhã Trinh là chủ nhân của bữa tiệc từ thiện tối nay, một nhà ba người vừa xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm của toàn bộ bữa tiệc, cho nên Vệ Minh Khê cũng liền lập tức chú ý tới Dung Vũ Ca cực kỳ giống tiểu công chúa trong truyện cổ tích, chỉ là cô không nghĩ tới, giây tiếp theo nàng công chúa nhỏ đó lại vội vàng chạy về phía mình.
Vệ Minh Khê có thể cảm giác mình được cô bé này yêu thích, sự yêu mến thuần túy này làm cho Vệ Minh Khê theo bản năng vẫn có chút vui vẻ, cho nên khi cô nhìn Dung Vũ Ca mặc bộ váy trắng xinh đẹp, chạy vội về phía mình, trong mắt đong đầy ôn nhu cùng ý cười mà ngay cả chính cô cũng chưa nhận thấy.
Con gái từ nhỏ đã dính mình, lần đầu tiên bởi vì một người ngoài mà không lưu luyến chút nào giãy khỏi tay mình, vội vàng chạy về phía người khác, điều ấy làm Cao Nhã Trinh có chút khó chịu. Cô nhìn theo hướng Dung Vũ Ca, cũng liếc một cái liền thấy được Vệ Minh Khê.
Cao Nhã Trinh tự nhận mình đã giao thiệp, kiến thức qua nữ nhân nhiều không đếm được, giờ phút này ngay cả cô cũng phải thừa nhận Vệ Minh Khê là một nữ nhân đặc biệt. Trong mắt Vệ Minh Khê có sự trầm ổn cùng điềm đạm vượt ngoài độ tuổi của mình, như mặt nước tĩnh lặng sâu thẳm, phần thong dong này, Cao Nhã Trinh tự nhận khi mình hai mươi tuổi còn chưa làm được.
Người bình thường có thể làm đến tâm biến đổi tùy theo hoàn cảnh đã không dễ, nhưng Vệ Minh Khê lại có thể làm đến mức cảnh biến đổi tùy theo tâm.
Một thân lễ phục dạ hội màu trắng, kiểu dáng, chế tác lẫn chất liệu đều không nhìn ra chỗ nào xuất sắc, vừa thấy chính là đồ giá rẻ, nhưng mặc trên người Vệ Minh Khê lại không thể xét nét, ngược lại có vài phần cảm giác siêu trần thoát tục. Vệ Minh Khê chỉ cần yên lặng đứng đó, liền nổi bật lên những người bên cạnh đều là vật phàm tục.
Cao Nhã Trinh thừa nhận Vệ Minh Khê bất phàm, nhưng ánh mắt đầu tiên cô nhìn đến Vệ Minh Khê, liền theo bản năng không thích nữ nhân này. Cao Nhã Trinh biết, đây cũng không phải xuất phát từ sự ghen tị đối với một cô gái ưu tú còn trẻ, chính là thứ cảm giác không vui phát ra từ nội tâm đầy khó hiểu. Đặc biệt khi nhìn con gái mình vui sướиɠ nhào về phía Vệ Minh Khê, cảm giác khó chịu kia càng mãnh liệt.
Cao Nhã Trinh cực lực áp chế sự chán ghét kỳ quái không rõ tên, lại hoàn toàn không lý trí đối với Vệ Minh Khê trong lòng kia. Dù sao chung quy là nữ nhân mà Cao Hàn muốn kết hôn, mình có thể không thích, nhưng Vệ Minh Khê cũng quả thật không để cô tìm được điểm xấu nào! Cho nên Cao Nhã Trinh vẫn muốn dùng hết khả năng làm cho lý trí mình khách quan một chút, mà không phải để mặc cho sự yêu ghét chủ quan của mình đánh giá Vệ Minh Khê.
"Thì ra cô gái đó chính là Vệ Minh Khê, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, khó trách Cao Hàn cùng Vũ Ca đều thích." Dung Trực cũng nhìn Vệ Minh Khê, sau đó thực khách quan bình luận, trong lòng cảm thấy ánh mắt Cao Hàn và Dung Vũ Ca không tệ.
Lời này của Dung Trực làm cho cỗ cảm giác chán ghét Vệ Minh Khê không rõ tên kia của Cao Nhã Trinh càng sâu, lý trí của cô đều sắp không áp chế được sự căm ghét chủ quan mãnh liệt của mình. Giờ phút này, Cao Nhã Trinh không hy vọng Cao Hàn cưới Vệ Minh Khê một chút nào, lại càng không muốn để Vũ Ca quá thân cận với Vệ Minh Khê!
Hết chương 8
---------------------------
Minh Dã: Kiếp trước, đệ đệ nàng, nữ nhi của nàng, hai người thân nhất của nàng đều vì Vệ Minh Khê mà chết sớm, làm cho nàng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên trong lòng Vũ Dương kỳ thật rất hận Vệ Minh Khê.
Tâm tình của Vũ Dương giờ phút này chính là, ta thừa nhận Vệ Minh Khê rất có mị lực, nhưng ta chính là chán ghét nàng!
---------------------------
Bách Linh: Sr để cả nhà chờ lâu, bữa nay đi làm về trễ quá =^=
Chương này ngắn mà buồn ngủ quá lết mãi mới xong :SS Mấy chương đầu thấy ngọt ko à, chưa có gì đặc biệt hết nhỉ? Hy vọng Vũ Ca sau này trưởng thành hơn, chứ tính cách kiểu hùng hài tử vô lý bá đạo vậy cũng hơi khó chịu ý.
Mọi người có ý kiến gì thì cứ pm nha, m ko biết tiếng TQ đâu nên chắc chắn sẽ có sai sót, đặc biệt mấy cái từ lóng, từ láy hay chơi chữ, đồng âm gì đó, edit hoàn toàn dựa kinh nghiệm thui nha, nên bạn nào thấy chỗ nào sai cứ nhắn mình mình sửa, coi như mọi người cùng chung tay để làm nên 1 bản edit tốt nhất cho tất cả cùng đọc nha. Nếu cần cứ nhắn tin trực tiếp cho mình, nhiều khi comt nhiều quá mình để trôi mất ^^