Giang Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến Liên Huân nữa, nàng và cô bạn nhỏ không lễ phép này có sự khác nhau.
Liên Huân nhìn bóng dáng Giang Ngưng Nguyệt rời đi, đột nhiên có cảm giác cô đơn yếu thế không ai giúp. Nàng đứng trước cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê chờ Dung trở về, nàng không muốn cho hai người đó có thế giới riêng.
"Xin lỗi, Liên Huân nói khó nghe quá." Dung Vũ Ca gọi bữa sáng, rồi giải thích với Vệ Minh Khê.
"Không sao, tôi cảm thấy em ấy nói cũng không sai." Vệ Minh Khê tựa hồ cũng không quá để ý.
"Chị không để bụng dù chỉ một chút à?" Dung Vũ Ca khẽ nhíu mày hỏi, Vệ Minh Khê không bận tâm lời Liên Huân nói làm cho nàng có điểm khổ sở, như thể Vệ Minh Khê không để ý mình chút nào.
"Nàng nói là sự thật khách quan, vì sao cần để bụng chứ? Trên thực tế, tôi cảm thấy em hẳn nên tiếp nhận đề nghị của em ấy, đây là sự thật mà em chung quy phải đối mặt khi thích một cô gái hơn em nhiều tuổi." Vệ Minh Khê vẫn tiếp tục thuyết phục Dung Vũ Ca từ bỏ mình.
"Vệ Minh Khê, chỉ là thời kỳ mãn kinh mà thôi, chị cho rằng có thể doạ lui em à? Chị cũng quá coi thường tình cảm của em dành cho chị đó." Dung Vũ Ca nói với Vệ Minh Khê.
"Em đi theo tôi ăn ở căn tin mấy ngày qua, có quen không?" Vệ Minh Khê nói sang chuyện khác, hỏi. Tiểu thư thiên kim có gia cảnh hậu đãi như Dung Vũ Ca hẳn ăn không quen.
"Quen chứ, sau khi hai đứa mình tới với nhau, chúng ta lại cùng ăn ở căn tin. Nếu chị ăn chán đồ ăn ở đây rồi, em sẽ học xuống bếp vì chị." Dung Vũ Ca nói, kỳ thật dưới cờ ba của nàng có không ít nhà hàng không tệ, nàng rất muốn dẫn Vệ Minh Khê tới ăn cùng, chẳng qua cảm giác Vệ Minh Khê chưa chắc đã bằng lòng. Học nấu cơm vì Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê ăn cơm tự tay nàng làm, cảm giác có vẻ cũng không tệ. Trước kia không học, là vì sợ tay sẽ hết đẹp, hiện tại nàng thay đổi chủ ý.
Vệ Minh Khê nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Dung Vũ Ca, cảm giác nàng thật sự có thể học được.
"Không cần cố ý học xuống bếp vì tôi, tôi không hứng thú nhiều với đồ ăn, ăn cơm em làm và ăn cơm người khác nấu cũng không có gì khác biệt." Vệ Minh Khê muốn đánh tan ý niệm muốn học cách tự vào bếp của Dung Vũ Ca, cô thật sự không cần cô bé này tự làm gì cho mình, không cần thiết, cũng không có nhu cầu đó.
Rốt cục cũng sẽ có một ngày, nàng muốn Vệ Minh Khê biết việc mình tự làm không hề giống với việc người khác làm, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.
"Em đi rồi, chị định tính thế nào?" Dung Vũ Ca hỏi.
"Chờ em đi, tôi sẽ về nhà." Vệ Minh Khê thành thật đáp.
"Về gặp Giang Ngưng Nguyệt à?" Dung Vũ Ca nghĩ đến Giang Ngưng Nguyệt liền không yên tâm.
"Về nhà, làm bạn cha mẹ mới hợp lý." Ngưng Nguyệt tìm đến là chuyện ngoài lề.
"Chị ta nói có chuyện muốn nói với chị, nếu chị ta tỏ tình với chị thì phải làm sao bây giờ?" Dung Vũ Ca nghĩ đến tư thái của Giang Ngưng Nguyệt, cứ cảm thấy là dáng vẻ trước khi muốn tỏ tình, điều này làm cho Dung Vũ Ca đặc biệt không nỡ.
"Tôi không muốn trả lời cho câu hỏi mang tính giả thiết." Vệ Minh Khê cự tuyệt trả lời vấn đề này, bởi vì trong lòng cô cũng không có đáp án.
"Vệ Minh Khê, chị chỉ có thể thích em, không cho phép chị thích ai khác ngoài em!" Dung Vũ Ca càng nghĩ càng không nỡ, nhịn không được bá đạo tỏ tình công khai với Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê không trả lời Dung Vũ Ca, tiếp tục im lặng tự ăn bữa sáng.
Liên Huân theo tầng sáu đi xuống, thấy Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê từ xa đi tới. Nàng thấy toàn bộ thân mình của Dung đều nghiêng về phía Vệ Minh Khê, trên mặt luôn treo ý cười, là một loại tư thái lấy lòng, tựa hồ trong mắt nàng cũng chỉ có mình Vệ Minh Khê. Bắt đầu từ khi quen biết Dung Vũ Ca đến giờ, Liên Huân chưa từng thấy Dung Vũ Ca tỏ vẻ lấy lòng ai như thế, Dung Vũ Ca mà Liên Huân quen biết hẳn phải phóng khoáng, kiệt ngạo. Cho tới giờ Dung đều là để người khác đến lấy lòng, Dung Vũ Ca mà Liên Huân chứng kiến giờ phút này, cũng là bộ dáng mà Liên Huân không thích nhất. Người mình vẫn luôn nhìn lên, lại lấy tư thái đồng dạng nhìn lên người khác, thậm chí còn nhún nhường hơn cả mình, cảm giác này thật sự không hay ho gì.
Thân mình Vệ Minh Khê không hề nghiêng về phía Dung Vũ Ca, cô đi đường luôn mắt nhìn thẳng, nhưng Liên Huân không thể không thừa nhận, Vệ Minh Khê đi đường cũng có một loại khí thế, có sự tao nhã nói không nên lời. Thừa nhận tình địch ưu tú, cảm giác này cũng không tốt.
Dung Vũ Ca thấy Giang Ngưng Nguyệt đáng ghét đã đi rồi, chỉ còn lại một Liên Huân khó ưa. Tuy rằng miệng lưỡi của Liên Huân khiến người ta bực, nhưng so về trình độ đáng ghét và đáng bận tâm thì đương nhiên Giang Ngưng Nguyệt vẫn hơn, tất cả những kẻ có ý đồ với Vệ Minh Khê đều là kẻ địch của nàng.
"Dung." Liên Huân đến gần Dung Vũ Ca, chủ động hô.
"Vệ Minh Khê, chị lên trước đi." Dung Vũ Ca dừng chân trước mặt Liên Huân, nàng muốn đuổi Liên Huân về trước, nàng không muốn để nửa ngày cuối cùng bị Liên Huân phá hư.
"Liên Huân, em lập tức rời khỏi đây!" Dung Vũ Ca nghiêm túc nói.
"Chị đi cùng em đi." Liên Huân nói, nàng không muốn để Dung Vũ Ca lại với Vệ Minh Khê.
"Liên Huân em đủ rồi đó, em làm vậy sẽ chỉ khiến tôi càng ngày càng thấy phản cảm với em mà thôi! Cùng một lời, tôi không muốn lặp lại đến lần thứ ba, hiện tại em lập tức rời khỏi nơi này cho tôi!" Ngữ khí Dung Vũ Ca lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Liên Huân cứ nghĩ mình đã xây dựng tâm lý đủ tốt, nhưng khi chống lại ánh mắt lạnh lùng của Dung Vũ Ca lúc này, nàng phát hiện nội tâm cũng không mạnh mẽ như trong suy nghĩ, bức tường thành trong lòng lập tức suy sụp. Liên Huân biết mình cũng không phải người mặt dày, chính bởi vì thích Dung nên mới nguyện lại buông tự tôn một lần nữa, muốn nghĩ cách tới gần. Trước khi tới đây nàng còn thề thốt muốn cướp người với Vệ Minh Khê, tự nàng biết thật ra cũng không có biện pháp gì, cũng không có phần thắng. Nàng và Dung Vũ Ca giằng co một lát, không muốn cứ thế mà về, nhưng nếu không về, nàng ở chỗ này cũng chỉ khiến Dung càng thêm phiền chán.
Vệ Minh Khê trở lại ký túc xá, ngồi trước bàn học, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô không nghe được hai cô gái trẻ bên ngoài cửa sổ đang nói chuyện gì, nhưng cô có thể thấy rõ biểu tình của Dung Vũ Ca và Liên Huân giờ phút này. Vẻ mặt Dung Vũ Ca lạnh lẽo băng giá mà cô chưa bao giờ từng gặp. Vệ Minh Khê hơi sửng sốt, cô đã từng thấy Dung Vũ Ca xấu tính bá đạo, nghe lời nhu thuận, cũng gặp qua bộ dáng xinh đẹp gợi cảm, tự tin thông minh đủ loại, lại chưa từng thấy dáng vẻ lạnh như băng, chớ ai lại gần của Dung Vũ Ca, thì ra, có lúc em ấy cũng có tư thái không dễ gần như thế.
Vệ Minh Khê bất giác nhìn về phía Liên Huân, hai người kia chiều cao không khác biệt lắm, tuổi tác xấp xỉ, dung mạo cũng tương đồng, thoạt nhìn thật ra rất hợp. Chỉ là cô không biết Dung Vũ Ca nói gì với Liên huân, cô thấy được sự khổ sở cùng uỷ khuất trên mặt cô bé đó, cũng có sự quật cường cùng không cam lòng, thoạt trông có vài phần giống Dung Vũ Ca khi mình từ chối em ấy. Vệ Minh Khê thu hồi tầm mắt, cô biết Liên Huân hẳn không muốn mình chứng kiến được bộ dáng nàng lúc này.
Cuối cùng, Liên Huân không thể không thoả hiệp rời đi, mặc kệ ở trong một mối quan hệ thế nào, người càng để ý người kia, thường thường đều sẽ là người thoả hiệp.
Sau khi đuổi Liên Huân đi rồi, Dung Vũ Ca trở lại ký túc xá của Vệ Minh Khê.
"Em rốt cục đuổi được đồ đáng ghét kia đi rồi." Sau khi Dung Vũ Ca về phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói, hiển nhiên đối với việc Liên Huân đến đây, thập phần phiền chán.
"Nàng làm sao lại không phải một em khác chứ?" Vệ Minh Khê cảm khái nói.
Dung Vũ Ca vừa nghe Vệ Minh Khê nói vậy, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi, nàng cứ nghĩ mình ở trong lòng Vệ Minh Khê khác với Liên Huân ở trong lòng mình. Chẳng lẽ đối với Vệ Minh Khê, mình cũng giống Liên Huân sao?
Vệ Minh Khê thấy sắc mặt Dung Vũ Ca trở nên khó coi, liền lập tức ý thức được hẳn Dung Vũ Ca hiểu sai ý, mình không có ý mà em ấy đang nghĩ.
Hết chương 47