Chương 46: Dì là nghĩ không muốn xuống giường được phải không?

"Tôi không biết Vệ Minh Khê, tôi đến tìm người ." Liên Huân nói.

"Dung Vũ Ca?" Trong ký túc xá của Vệ Minh Khê hiện giờ chỉ có Dung Vũ Ca, Giang Ngưng Nguyệt cảm thấy xác suất cô gái này quen biết Dung Vũ Ca cao hơn một chút.

Quả nhiên, Dung ở chỗ Vệ Minh Khê, đoán thì đoán, nhưng sau khi được chứng thực, lòng Liên Huân vẫn trầm xuống, hiển nhiên Dung đến chỗ Vệ Minh Khê đã được mấy ngày, thời gian đó cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện.

"Chị ấy quả nhiên ở đây, cô có thể dẫn tôi đi tìm chị ấy không?" Liên Huân hỏi.

Giang Ngưng Nguyệt thấy trên mặt Liên Huân có chút ảm đạm, liền đoán được vài phần, cô gái lai mất lịch sự này có lẽ thích Dung Vũ Ca. Kiểu con gái trẻ tuổi vừa trưởng thành nhưng vẫn chưa chín chắn này hẳn nên ở chung với bạn bè cùng lứa tuổi, dù sao trái cây chưa chín và trái cây đã chín rục không thích hợp để cùng nhau.

"Đi, hôm nay dì có lòng tốt, tự mình dẫn con đi." Giang Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, mỹ nhân lai không lễ phép lại làm càn này đã thẳng thừng gọi mình là dì, nếu gặp được Vệ Minh Khê cùng tuổi mình, hẳn Vệ Minh Khê cũng sẽ không trốn thoát được tiếng "dì" đó. Cũng tốt, để đứa con lai này nhắc nhở Vệ Minh Khê một chút sự chênh lệch tuổi tác giữa em ấy và Dung Vũ Ca, chính là hai thế hệ.

Chủ động dẫn mình đi tìm Vệ Minh Khê, tốt vậy à? Bà cô này lại nhanh như thế thản nhiên thừa nhận thân phận "dì", cũng tự xưng là "dì", chuyện này ngược lại làm Liên Huân có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi, vô cớ lại thấp hơn người ta một lứa. Nghĩ lại, Liên Huân cũng hiểu

địch ý vừa rồi của mình đối với Giang ngưng Nguyệt có chút gượng ép, có vẻ mình đặc biệt không lễ phép lại nhỏ nhen.

"Vậy thì cảm ơn dì." Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, dù sao bà cô này có vẻ không để ý, nể tình chị ta bằng lòng dẫn mình đi tìm Vệ Minh Khê, mình lộ ra nụ cười thiện ý với chị ta cũng được.

Giang Ngưng Nguyệt nhìn Liên Huân cười tươi như hoa hướng dương, thầm nghĩ cô gái lai này tuy làm cho người ta khó chịu, nhưng giá trị nhan sắc cũng không thấp, ngũ quan lập thể, mặt mày thâm thuý, tỉ lệ cơ thể cũng không tồi, lại đi một đôi giày cao gót, toàn thân đồ hiệu, khí thế cùng phong phạm mười phần, mình ở trước mặt cô ta, quả thật bị nổi bật thành nhỏ nhắn xinh xắn.

"Không cần khách khí." Chỉ cần đối phương lễ phép, Giang Ngưng Nguyệt không thể không lễ phép theo, cho nên cũng khách khách khí khí đáp, rồi đi trước Liên Huân, dẫn nàng cùng đi đến ký túc xá của Vệ Minh Khê.

Liên Huân đi theo sát phía sau Giang Ngưng Nguyệt, đang lúc đi đường, nàng mơ hồ ngửi được một cỗ nước hoa như có như không từ trên người Giang Ngưng Nguyệt thổi đến, tươi mát dịu dàng lại mang theo vài phần mị hoặc, chính ra lại rất phù hợp với khí chất ngoài lạnh trong nóng* của bà cô này.

(*bản gốc là "muộn tao", ý chỉ những người bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiệt tình như lửa)

"Dì à, hôm nay hẹn hò với ai phải không? Nước hoa này không tệ đâu, rất thích hợp ở trên giường, dì là muốn không xuống giường được sao?" Liên Huân đột nhiên tới gần Giang Ngưng Nguyệt, ghé sát bên tai Giang Ngưng Nguyệt, có chút ái muội lại tò mò hỏi. Liên Huân từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, hoàn cảnh ở nơi nàng sống, tìиɧ ɖu͙© căn bản không phải chuyện gì không thể nói tới, đơn giản như ăn cơm uống nước.

Giang Ngưng Nguyệt không ngờ Liên Huân lại đột nhiên tới gần, còn nói những lời xấu hổ đó, lập tức mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận quay đầu trừng mắt lườm Liên Huân một cái, đứa con lai này thật làm càn, thật khiến người ta không ưa nổi!

Liên Huân chỉ tò mò thuận miệng hỏi một câu, không ngờ bà cô ngoài lạnh trong nóng này lại xấu hổ đến đỏ mặt như thế, thầm nghĩ đã ngần này tuổi rồi, hẳn sẽ không ngây thơ đến thế chứ? Bất quá bị Giang Ngưng Nguyệt trừng mắt lườm một cái, Liên Huân có chút chột dạ, hai người họ cũng mới gặp mặt lần đầu, mình quả thật hơi quá, có chút mạo phạm người ta. Liên Huân cảm thấy ngày thường mình cũng không ăn nói khó ưa thế, khẳng định là vì Vệ Minh Khê làm cho mình trở nên có chút thất thường.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói nước hoa của cô không tệ, khiến cô có cảm giác đặc biệt gợi cảm." Liên Huân vội vàng xin lỗi giải thích.

Giang Ngưng Nguyệt càng thêm phản cảm đối với việc Liên Huân mạo phạm mình, chẳng qua Liên Huân nhanh chóng xin lỗi lại làm nàng có chút ngoài ý muốn. Dáng vẻ xin lỗi coi như chân thành, lời giải thích của Liên Huân, Giang Ngưng Nguyệt cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, như thế làm cho nàng không quá phản cảm đối với Liên Huân.

Được rồi, Liên Huân ngậm chặt miệng, không trêu chọc Giang Ngưng Nguyệt nữa.

Đến trước cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê, Giang Ngưng Nguyệt bắt đầu gõ cửa.

Lần này là Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca cùng nhau mở cửa, các nàng quần áo chỉnh tề, đang chuẩn bị đi căn tin.

Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê trước tiên, xác định không có dấu vết khả nghi nào lưu lại, sau đó mới nhìn Dung Vũ Ca, cũng không thấy dấu vết khả nghi, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dung Vũ Ca thấy hai người đứng trước cửa, hai người mà hiện giờ nàng ghét nhất, nhíu mày, hiển nhiên là Giang Ngưng Nguyệt dẫn Liên Huân tới.

Liên Huân đã thấy bức hoạ của Vệ Minh Khê, chỉ cảm thấy là một cô gái bộ dáng cũng được, khí chất cũng không tệ, đến khi tận mắt gặp Vệ Minh Khê, phát hiện người thật càng rung động lòng người. Liên Huân vốn cảm thấy khí chất của bà cô kia đã không tồi, không ngờ khí chất của Vệ Minh Khê còn tốt hơn, có cảm giác không thể tiết độc, trong mắt thanh lãnh không gợn sóng, thản nhiên bình ổn. Liên Huân phát hiện, ở trước mặt Vệ Minh Khê, trừ việc mình trẻ hơn ra, hình như cũng không còn ưu thế gì, thậm chí cách mấy năm tuổi cũng không thể tính ưu thế.

Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt cùng một cô gái lai trẻ tuổi xa lạ xuất hiện trước cửa, cô cảm giác được tầm mắt đánh giá không có ý tốt của cô gái nọ với mình. Vệ Minh Khê cũng không bởi vì mình bị người khác đánh giá mà biểu hiện khác thường.

"Sao em lại tới đây?" Dung Vũ Ca rõ ràng không vui hỏi.

"Em nhớ chị, cho nên đến." Liên Huân thấy Dung Vũ Ca, nhịn không được tiến lên muốn khoác tay Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền rút tay lại, cũng liếc nhìn Vệ Minh Khê, như thể muốn từ trên mặt Vệ Minh Khê nhìn ra chút dấu vết. Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, trong mắt Vệ Minh Khê vẫn là một mảnh thanh lãnh, bình tĩnh.

"Tôi mới từ ký túc xá ra, vừa lúc gặp cô bé này, em ấy nói muốn tới tìm em, cho nên tôi liền đưa tới đây dùm." Giang Ngưng Nguyệt hợp thời ôn nhu nói.

"Chị Ngưng Nguyệt thật đúng là tốt bụng mà, trước kia thì dẫn đường giúp em tìm Vệ Minh Khê, hiện tại lại giúp Liên Huân, chị Ngưng Nguyệt mà không làm hướng dẫn viên du lịch thì thật đáng tiếc." Dung Vũ Ca cũng cười nói, lời nói có phần châm chọc.

"Thật tình trễ quá rồi chứ có khi tôi quả thật có thể là một hướng dẫn viên du lịch tốt chưa biết chừng." Giang Ngưng Nguyệt hùa theo Dung Vũ Ca, tự giễu, có vẻ không buồn phiền gì cả.

Liên Huân lập tức cảm giác được bầu không khí kỳ quái giữa Dung Vũ Ca và Giang Ngưng Nguyệt, nàng nhìn ánh mắt Giang Ngưng Nguyệt, đúng lúc Giang Ngưng Nguyệt đang nhìn Vệ Minh Khê. Ánh mắt ôn nhu đến thế, Liên Huân lập tức hiểu, bà cô này thích Vệ Minh Khê, mình lại thích Dung, đột nhiên cảm thấy mình cùng bà cô này có thể làm đồng minh.

"Chị gì mà chị chứ, lớn hơn tận mười tuổi mà, Dung, chị hẳn cũng gọi là dì giống em này, em vừa vặn cũng gọi người ta là dì mà, vị này hẳn cũng là dì nhỉ?" Liên Huân nói xong nửa cầu đầu, thực cố ý hỏi Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca thấy Liên Huân gọi Vệ Minh Khê là dì, sắc mặt trầm xuống, cực kỳ không vui, vốn Vệ Minh Khê để ý việc chị ấy hơn mình mười bốn tuổi, nay Liên Huân còn cố tình nói ra, quả thật là tối kỵ. Trong đầu Dung Vũ Ca ngay cả ý nghĩ muốn xé nát Liên Huân cũng có, nhưng không thể nổi giận với Liên Huân ở trước mặt Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt, đành đè nén sự khó chịu trong lòng.

"Lớn hơn nhiều vậy, quả thật đáng tuổi dì." Ngữ khí Vệ Minh Khê thản nhiên nói, có vẻ không để ý chuyện mình bị người ta gọi là dì.

"Nói có thể nói bừa, nhưng gọi không thể gọi bậy. Nếu thật sự muốn xét bối phận, chị Ngưng Nguyệt, chị của chị là mợ của Vệ Minh Khê mà phải không? Nói ra thì chị quả thật lớn hơn Vệ Minh Khê một lứa. Em và Vệ Minh Khê, thấp hơn chị một lứa cũng là chuyện đương nhiên. Em và Liên Huân cùng thế hệ, Liên Huân nhận chị là dì cũng đúng. Cho nên em và Vệ Minh Khê thật đúng là cùng lứa, chị Ngưng Nguyệt thấy phải không?" Dung Vũ Ca lại mười phần trà xanh nói.

Hiểu nhiên Dung Vũ Ca đã tra xét tổ tông mười tám đời của Vệ Minh Khê một lần, cuối cùng trở thành dì chỉ có mình sao? Giang Ngưng Nguyệt cảm giác thực không thoải mái, nhưng cố tình chuyện mình lớn hơn Vệ Minh Khê một lứa lại quả thật là sự thực không thể tranh cãi.

Liên Huân nhìn thoáng qua Giang Ngưng Nguyệt, trong mắt không che dấu được ghét bỏ, ai ngờ bà cô này thật sự có thân phận "dì" chứ, thế nhưng còn cao hơn một lứa so với Vệ Minh Khê, lại làm cho Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca thành đồng lứa.

Vốn Giang Ngưng Nguyệt đang thập phần căm tức, lại bị Liên Huân phóng tới ánh mắt ghét bỏ, như thể mình cản trở nàng ta, lại càng bực.

"Em tra cũng kỹ càng thật đó." Giang Ngưng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Đương nhiên, đối với người em thích, em tự nhiên càng để ý." Dung Vũ Ca nói.

"Dung, chị không thích em cũng không sao, nhưng cũng không cần chọn người lớn tuổi đến thế chứ? Chờ chúng ta ba mươi tuổi, các nàng đều đến thời kỳ mãn kinh rồi." Liên Huân cố ý nói như vậy, bởi vì trừ tuổi ra, nàng thật sự không tìm được ưu thế khác.

Giang Ngưng Nguyệt và Dung Vũ Ca hiếm khi ăn ý, tầm mắt đồng thời bắn về phía cái người ăn nói cực kỳ khó ưa trước mặt là Liên Huân kia.

Mặt ngoài Vệ Minh Khê vẫn không phản ứng gì, chỉ là ba tiếng "thời mãn kinh" nghe vào vẫn thấy có chút chói tai.

"Liên Huân, nếu em không biết nói tiếng người thì về nhà đợi mẹ dạy đã, chờ học xong hẵn ra gặp người khác." Dung Vũ Ca căm tức nói với Liên Huân, nàng mở miệng ra nói với Liên Huân cũng tương đối không khách khí. Nói chuyện với Liên Huân, Dung Vũ Ca lại đồng thời nhìn Vệ Minh Khê, sợ Vệ Minh Khê bị Liên Huân ảnh hưởng.

"Sao mà không phải tiếng người chứ, đây vốn là sự thật mà." Liên Huân nói.

Là sự thật, nhói lòng, Giang Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, bất quá những lời này không phải không có tác dụng, nàng theo bản năng nhìn Vệ Minh Khê.

Lúc này, Giang Ngưng Nguyệt và Dung Vũ Ca đồng thời quan sát phản ứng của Vệ Minh Khê.

Nội tâm Dung Vũ Ca có chút phức tạp, nàng sợ Liên Huân làm cho Vệ Minh Khê bận tâm, lại sợ Vệ Minh Khê hoàn toàn không để ý.

Giang Ngưng Nguyệt thấy Vệ Minh Khê vẫn thong dong tự nhiên, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vệ Minh Khê hẳn không có ý gì với Dung Vũ Ca, nếu không ít nhiều đã có chút bận tâm. Chẳng qua Liên Huân nói đúng, ngày sau ở bên nhau, tuổi hơn kém nhiều đến vậy, cần phải đối mặt với vấn đề hiện thực đó, huống chi không chỉ là thời mãn kinh khác biệt, còn có rất nhiều di chứng khác, cho nên vẫn là mình phù hợp với Vệ Minh Khê hơn.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê không có phản ứng gì lớn với Liên Huân, môi khẽ nhếch, trong lòng có chút khổ sở.

"Tôi muốn đi ăn sáng, mấy người muốn tiếp tục ôn chuyện sao?" Vệ Minh Khê nói, cô cũng không mong ngày ngày đều ồn ào náo nhiệt như thế, từ nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phiền chán.

Tối hôm qua cũng là bốn người, bầu không khí cũng kỳ quái, Vệ Minh Khê chỉ có chút không thích, nhưng hôm nay Vệ Minh Hoa đổi thành Liên Huân, lại phiền chán, chẳng qua Vệ Minh Khê cũng không nhận ra sự khác biệt.

"Em và cô ấy không có chuyện gì để ôn cả, em và chị cùng đi căn tin đi." Dung Vũ Ca âm trầm trừng mắt liếc Liên Huân một cái, cảnh cáo nàng không cần đi theo.

Giang Ngưng Nguyệt dù sao quen biết Vệ Minh Khê cũng đã lâu, nàng cảm giác được Vệ Minh Khê cũng không thích bầu không khí như vậy. Vốn nàng cũng muốn đi theo đến căn tin, lại nhịn xuống, bởi vì nàng biết chỉ cần nàng và Dung Vũ Ca ở cùng một chỗ, không khí có lẽ cũng sẽ làm Vệ Minh Khê không thích. Nàng không muốn làm gì có thể khiến Vệ Minh Khê không vui. Hôm nay Dung Vũ Ca sẽ về, chờ những người không liên quan này đi hết rồi, nàng sẽ lại nói rõ ràng với Vệ Minh Khê một mình.

"Chị về nhà một chuyến trước, tối lại đến tìm em sau." Giang Ngưng Nguyệt nói với Vệ Minh Khê, quyết định không tranh cãi với Dung Vũ Ca nữa, tranh dành tình nhân với một cô bé, cảm giác quả thật không được tốt.

"Ừ." Vệ Minh Khê gật đầu, cô quả thật không thích tình trạng lúc Dung Vũ Ca và Giang Ngưng Nguyệt ở chung, cảm giác bầu không khí như trước khi hai đầu gà trống chuẩn bị chém gϊếŧ.

Liên Huân vốn muốn đi theo, nhưng lại không dám, ánh mắt cuối cùng của Dung quá hung ác, thoạt nhìn như muốn ăn thịt người vậy, Dung chưa từng nhìn mình như thế, giống một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa, làm cho nàng cảm giác thực xa lạ.

"Cô thích Vệ Minh Khê." Sau khi Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca đi đến căn tin rồi, Liên Huân nói, nàng nói là câu khẳng định.

"Tôi thích Dung, chúng ra hợp tác chia rẽ bọn họ, thế nào?" Liên Huân mở miệng hỏi.

"Ấu trĩ, đây cũng không phải tranh cướp một món đồ chơi, nhiều người chưa chắc đã cướp được. Quan trọng nhất là thái độ của Vệ Minh Khê, xem em ấy nguyện ý chọn lựa ai hơn. Cái gì của cô, chung quy sẽ là của cô, nếu không phải thì có cướp cũng không được." Giang Ngưng Nguyệt nói với Liên Huân. Liên Huân này, có thể được ai thích mới lạ, mình mà hợp tác với cô ta, trừ khi đầu hỏng rồi. Mình mới không phải loại người mất giá như thế. Nàng cảm thấy thái độ của Liên Huân đối với Dung Vũ Ca chưa chắc đã có bao nhiêu yêu, mà là một loại tâm tính trẻ con muốn chiếm hữu.

Giang Ngưng Nguyệt lại không thể không thừa nhận sự xuất hiện đột nhiên của Dung Vũ Ca ít nhiều làm cho nàng thất thố không kịp phòng, làm cho mình mất đi sự bình tĩnh ngày thường, đến nỗi biểu hiện tối qua, có cảm giác luống cuống ra chiêu bừa, nhưng mà yêu một người, vốn không có cách nào lãnh tĩnh.

"Cô nói thì dễ lắm, Dung trẻ hơn cô, đẹp hơn cô, gia thế cũng hiển hách hơn cô, nói khó nghe, tính đến trên giường cũng phóng đãng hơn cô, có sức sống hơn cô, cô sao có thể chắc chắn mình nhất định có thể thắng chứ? Không nói đâu xa, hiện giờ người cùng ăn cơm với Vệ Minh Khê là Dung chứ không phải cô." Liên Huân hỏi lại, nàng thừa nhận bà cô này có mị lực nhất định, nhưng mị lực của Dung lại không kém hơn chút nào. Lúc tranh cướp, ai thái độ càng kiên quyết hơn, khí thế càng lớn hơn một chút, phần thắng sẽ cao hơn một ít, lúc cướp người cũng không ngoại lệ. Chờ thua rồi, có ngày bà cô này sẽ phải khóc. Xuỳ, không đúng, bà cô này không thể thua, cũng như mình không thể thua! Dù thua, Liên Huân cũng không muốn có tiếc nuối, ít nhất phải dùng sức đoạt lấy, nếu thật sự cướp không được thì thôi hẵng quên đi.

Giang Ngưng Nguyệt nghe vậy, quả nhiên lâm vào lo âu, phải công nhận nàng không nắm chắc sẽ tất thắng, giờ phút này, người cùng Vệ Minh Khê ăn cơm quả thật là Dung Vũ Ca, mình quá săn sóc là sai lầm rồi sao?

"Cho dù có thế, tôi cũng sẽ không hợp tác với cô." Giang Ngưng Nguyệt cảm thấy nếu cần dựa vào thủ đoạn thấp kém để cướp được Vệ Minh Khê cũng thì đó cũng là sự vũ nhục đối với mình và Vệ Minh Khê.

"Tuỳ cô, dù sao đến lúc đó người thất tình lại không chỉ mình tôi." Liên Huân nói xong ý thức được, má nó, chính mình cũng cảm thấy mình sẽ thất bại. Thật sự xui xẻo mà, hơn nữa nàng cảm giác được bà cô già này cũng sẽ thua. Nghĩ đến ánh mắt của Dung, Liên Huân thấy loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt.

Hết chương 46

—————————

Minh Dã:

Liên Huân: Giang a di chúng ta đến với nhau đi.

Giang Ngưng Nguyệt: Không ổn đâu, chờ ngươi ba mươi tuổi, ta đã đến thời mãn kinh rồi.

Vệ Minh Khê: Thực phiền.

Dung Vũ Ca: Ta cũng thấy phiền.