Vệ Minh Khê thấy ánh mắt quật cường của Dung Vũ Ca, bộ dáng khổ sở đó làm lòng cô cứng lại, mười phần không đành lòng. Vệ Minh Khê cảm thấy mình không thể mềm lòng, thời điểm dung túng nàng, chính là đang hại nàng.
"Thay quần áo, về nhà đi." Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, lặp lại. Ngữ khí của cô vẫn ôn hoà như thế, nhưng trong mắt lại chứa sự kiên trì không ai có thể dao động. Vệ Minh khê nhìn như ôn hoà, nhưng thực thế, tự thân cô đã hình thành nên tính chất đặc biệt cứng cỏi, giấu trong thân thể là một lòng vững như Thái Sơn, không thể lay động.
Dung Vũ Ca đối diện với ánh mắt của Vệ Minh Khê, liền biết Vệ Minh Khê thật sự muốn đuổi mình đi, không có đường thương lượng. Dung Vũ Ca rưng rưng cắn chặt môi dưới, thời khắc này nàng cảm giác được sự tuyệt vọng cùng bất lực khi yêu đơn phương, mình đem Vệ Minh Khê đặt ở nơi quan trọng nhất trong tim, nhưng mình đối với Vệ Minh Khê mà nói, lại không tính là gì, nhiều nhất chính là hơi thân quen hơn so với người xa lạ một chút.
"Vệ Minh Khê......." Dung Vũ Ca biết phần trăm khả năng mình được lưu lại quá nhỏ, nhưng nàng vẫn không nguyện buông tha, ngữ khí gần như hèn mọn khẩn cầu Vệ Minh Khê. Vì tiếp cận Vệ Minh Khê, nàng đã chờ suốt mười hai năm, mười hai năm đối với Dung Vũ Ca mà nói đều là đắng, không có chút vị ngọt nào. Nàng sống trong vị đắng có thể còn chịu được, nhưng hiện tại, thật vất cả được một chút kẹo ngọt, còn chưa kịp thưởng thức hương vị đã bị đoạt đi mất, nàng thật sự luyến tiếc thứ ngọt ngào sẽ làm người nghiện đó.
Vệ Minh Khê đón ánh mắt Dung Vũ Ca, cũng không dao động lập trường.
Dung Vũ Ca nhìn ánh mắt thanh lãnh không chừa đường sống thương lượng của Vệ Minh Khê, l*иg ngực trào dâng một cỗ tuyệt vọng cùng đau nhói.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca khóc thành lệ nhân, bộ dáng đáng thương cực kỳ, làm lòng cô khẽ co rút, nhưng cô vẫn ép bản thân mình phải cắn răng hạ quyết tâm. Dung Vũ Ca có thể không hiểu chuyện, mình là một người trưởng thành, không thể không hiểu chuyện như vậy.
"Dung Vũ Ca, nếu em còn không chịu về nhà, tôi sẽ gọi cho người nhà em tới đón." Vệ Minh Khê mở miệng nói, nếu sự tình kinh động tới Cao Nhã Trinh, đó là kết quả tệ nhất, cô biết Dung Vũ Ca sẽ không để sự tình phát triển đến mức đó.
Dung Vũ Ca nghe vậy, sự quật cường trong mắt quả nhiên dao động. Dung Vũ Ca biết, nếu để mẹ biết chuyện, hậu quả thật sự không chịu nổi, ít nhất mẹ sẽ càng chán ghét Vệ Minh Khê, nàng không thể để mẹ chán ghét Vệ Minh Khê hơn nữa.
"Được, em về." Cuối cùng Dung Vũ Ca vẫn thoả hiệp, nàng đờ đẫn lấy đồ, đi vào phòng tắm thay quần áo, lung tung thu dọn đồ đạc bỏ vào vali.
"Để tôi lái xe đưa em đi." Vệ Minh Khê chủ động đề nghị.
"Không cần." Dung Vũ Ca cự tuyệt, trong giọng nói tựa hồ giận dỗi Vệ Minh Khê.
"Tự em cẩn thận một chút." Vệ Minh Khê cũng không miễn cưỡng, hiện tại mới bảy tám giờ, không tính quá muộn, hẳn không có vấn đề gì lớn.
"Vệ Minh Khê, chị đuổi em đi, trong lòng chị không có cảm giác gì, dù chỉ một chút sao?" Nước mắt đã ngừng, nhưng khoé mắt vẫn đỏ bừng, trước khi Dung Vũ Ca rời đi liền hỏi Vệ Minh Khê.
"Em vốn nên về nhà." Ngữ khí Vệ Minh Khê bình tĩnh nói.
Dung Vũ Ca nghe thế, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng hiện tại lại không có cách nào. Từ khoảnh khắc nàng thích Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đã biết, đối với Vệ Minh Khê, nàng chỉ có thể nhận thua cùng thoả hiệp.
Dung Vũ Ca đau khổ mở cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê, kéo vali đi.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca rời đi, nhìn cửa nhà còn mở rộng. Đối với việc đuổi Dung Vũ Ca về nhà, trên lý trí, cô biết mình cũng không làm sai, nhưng về tâm lý lại đối với quyết định đuổi Dung Vũ Ca đang bị dị ứng về nhà lại sinh ra hoài nghi, nghi ngờ không biết mình có làm gì sai không, nếu không vì sao trong lòng lại có cảm giác áy náy không đành, thậm chí có cỗ cảm giác không thoải mái, thứ cảm giác này, thật lâu Vệ Minh Khê cũng không áp xuống được.
Dung Vũ Ca rời khỏi ký túc xá của Vệ Minh Khê rồi, nàng kéo vali đi một vòng lớn ở sân trường đại học Q, nàng không cam lòng cứ thế mà đi, cũng không nỡ. Nếu một lần dễ dàng bị Vệ Minh Khê đuổi, lần tiếp theo sẽ thế nào? Nàng phải khiến Vệ Minh Khê biết, mình thích chị ấy là thật sự, không có gì kiên định hơn chuyện đó, mình cũng không phải người mà chị ấy muốn đuổi là có thể đuổi.
Vì thế Dung Vũ Ca vốn bị Vệ Minh Khê đuổi đi, phi thường gian nan, càng nghĩ càng kiên định, sau khi đi tròn một vòng sân trường, lại đến trước cửa phòng ký túc của Vệ Minh Khê. Nàng không dám gõ cửa, mà lựa chọn canh giữ trước cửa. Nàng biết Vệ Minh Khê còn giận mình, có lẽ chờ lát nữa, chị ấy hết giận, nói không chừng lại sẽ mềm lòng với mình.
Vừa rồi lòng Dung Vũ Ca tràn đầy khổ sở vì bị Vệ Minh Khê đuổi đi, sự kiên định cho rằng Vệ Minh Khê không đuổi được mình lúc này làm nàng cảm thấy khá hơn, vì thế cảm giác ngứa bị xem nhẹ vừa rồi nay lại bùng lên, chuyện như tuyết thêm sương, giữa đêm hè, muỗi đặc biệt nhiều, vây quanh Dung Vũ Ca cắn. Dung Vũ Ca chưa từng trải qua một đêm gian nan như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình cách Vệ Minh Khê mỗi một cánh cửa, mình vẫn ở gần chị ấy, Dung Vũ Ca lại cảm thấy dù mình phải chịu tội đi nữa cũng không gian nan như tưởng tượng.
Lúc này, Dung Vũ Ca vô cùng hoài niệm quãng thời gian Vệ Minh Khê sờ nắn giảm bớt khó chịu cho mình đêm qua, tưởng niệm sự ôn nhu của Vệ Minh Khê đối với mình. Đối với Dung Vũ Ca mà nói, một chút dịu dàng của Vệ Minh Khê cũng đủ để triệt tiêu sự lãnh khốc cùng bất cận nhân tình của chị ấy đối với mình, kỳ thật cũng không phải Vệ Minh Khê lãnh khốc cùng bất cận nhân tình, dù sao mình lừa gạt chị ấy trước. Vệ Minh Khê có lý do giận mình. Dung Vũ Ca vẫn nhịn không được biện giải cho Vệ Minh Khê, nàng không nỡ trách người kia.
Tới gần rạng sáng, Dung Vũ Ca canh trước cửa hơn nửa đêm rốt cục không gắng gượng nổi, nàng ngồi lên vali của mình, tựa vào trước cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê mà ngủ. Tuy vẫn là mùa hè, gần rạng sáng, vẫn lạnh lẽo như thế, Dung Vũ Ca ngủ không an ổn, co thành một đoàn.
Ai có thể tưởng tượng, một thiên kim hào môn vừa sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng như Dung Vũ Ca thế nhưng lại giống một kẻ lưu lạc không nhà để về thế này. Nếu Cao Nhã Trinh mà biết, cũng không rõ sẽ đau lòng thành dạng gì nữa.
Đêm qua Vệ Minh Khê ngủ cũng không an ổn, trong lòng cứ nhớ mãi không biết Dung Vũ Ca có về nhà an toàn không, nhớ thương Dung Vũ Ca có đỡ dị ứng chưa, trong lòng chất chứa nhiều chuyện, làm cho cô ngủ không yên. Tình lại sớm, vốn muốn gọi cho Dung Vũ Ca, nhưng nghĩ đến chuyện mình không có số di động của Dung Vũ Ca liền thôi.
Vệ Minh Khê vẫn như mọi ngày, sau khi thu dọn xong xuôi, chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, chỉ là cửa ký túc xá vừa mở, đột nhiên lại có người đổ gục vào, cũng may hai chân cô kịp chặn lại mới không để người kia ngã xuống đất.
Vệ Minh Khê vừa nhìn, dĩ nhiên là Dung Vũ Ca, cùng với vali của nàng, lập tức liền sứng sốt, chẳng lẽ cả đêm qua Dung Vũ Ca đều không đi, mà vẫn canh ngoài cửa sao?
Dung Vũ Ca càng ngủ càng khó chịu, bị bừng tỉnh, nàng phát hiện đầu mình nặng nề choáng váng, nhưng trông thấy Vệ Minh Khê, nàng vẫn cao hứng mười phần, làm nàng cố vực dậy tinh thần, chỉ là đối diện với Vệ Minh Khê, nàng lại có chút sợ sệt, nàng lo Vệ Minh Khê vẫn còn giận mình, thậm chí lại giận mình hơn, dù sao nàng không nghe lời Vệ Minh Khê nói, ngoan ngoãn về nhà.
Thời khắc này Dung Vũ Ca thoạt nhìn tựa như một con thú lưu lạc bị chủ nhân vứt bỏ, tinh thần uể oải, mười phần chật vật, so với một Dung Vũ Ca tinh thần phấn chấn, xinh đẹp động lòng người hai ngày trước cứ như thể hai người. Nghĩ đến đêm qua Dung Vũ Ca ở cửa ngốc một đêm, Vệ Minh Khê cảm giác như lại trở về đêm qua, tức giận đồng thời lại cảm thấy mười phần đau lòng. Cô bé này căn bản không thèm đem lời mình nói lọt vào tai, em ấy vẫn không đối xử tử tế với bản thân như thế, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hết thảy lại do mình mà ra, cô liền cảm thấy đau lòng.
"Vệ Minh Khê, em thích chị, chị không đuổi được em đâu!" Ngữ khí Dung Vũ Ca kiên định nói, đôi con ngươi xinh đẹp cực kỳ sáng ngời nhìn Vệ Minh Khê, loé lên quang mang vô cùng kiên định.
Từ trên người Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cảm giác được một loại kiên trì đến cố chấp, kiên định làm người ta phải kinh hãi. Một sự tin tưởng chỉ cần cũng đủ kiên định liền tràn ngập thứ năng lượng làm người ta động dung. Vệ Minh Khê nghĩ đến Dung Vũ Ca năm sáu tuổi, sự kiên định trong ánh mắt ấy, tương tự biết bao với ánh mắt ngày hôm nay.
Trong nhất thời Vệ Minh Khê bị thứ năng lượng phát ra từ người Dung Vũ Ca làm kinh sợ. Cô nhìn Dung Vũ Ca, cũng quên mất phải trách cứ nàng lại không thương tiếc chính mình.
Dung Vũ Ca lúc sáu tuổi đã nói chờ em ấy lớn lên, em ấy sẽ tìm mình, quả thật em ấy đã đến. Dung Vũ Ca hiện tại nói, em ấy thích mình. Lần đầu tiên Vệ Minh Khê ý thức được "thích" mà Dung Vũ Ca dành cho mình là thật sự, phần "thích" này hẳn nên được tôn trọng, chẳng sợ mình không có khả năng chấp nhận một người nhỏ tuổi như em ấy.
"Em lại không chịu đối xử tốt với thân thể mình." Vệ Minh Khê hơi nhíu mày nói, cô thu lại nỗi lòng vừa bị ánh mắt Dung Vũ Ca ảnh hưởng. Dung Vũ Ca dùng cách này, cô cũng không tán thành.
"Vệ Minh Khê, lần này em thât sự không cố ý." Dung Vũ Ca nhìn vào mắt Vệ Minh Khê mà nói, mong chứng minh mình thật sự không lừa chị ấy, lần này mình thực sự không cố ý lại dùng khổ nhục kế, nàng cũng chỉ đơn thuần không muốn rời đi, không muốn buông tay, muốn ở gần Vệ Minh Khê nhất.
Vệ Minh Khê nhìn vào mắt Dung Vũ Ca, bất giác liền lựa chọn tin tưởng nàng. Lúc này, tâm tình của cô cũng giống đêm qua, nhưng lại cũng có chỗ khác biệt. Tối qua giận nhiều hơn đau lòng, hôm nay đau lòng hơn là giận, thậm chí còn có một phần áy náy, nếu tối qua mình không đuổi em ấy đi, có lẽ sẽ không khiến Dung Vũ Ca phải ngủ trước cửa suốt một đêm. Nhìn mẩn đỏ trên cổ và cánh tay Dung Vũ Ca còn chưa tan, lại tăng thêm không ít vết muỗi đốt, cảm giác tự trách trong lòng Vệ Minh Khê càng mãnh liệt.
"Vào phòng rửa mặt một chút rồi nói sau." Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, Dung Vũ Ca bây giờ cực kỳ chật vật, tựa như một con vật nhỏ lang thang bẩn thỉu, cần phải rửa mặt chải đầu một phen. Cô thầm mong Dung Vũ Ca có thể khôi phục lại sự rực rỡ ban đầu, cô cảm thấy một Dung Vũ Ca toả sáng bức người mới là dáng vẻ nên có của Dung Vũ Ca. Cô thật sự không muốn thấy Dung Vũ Ca ép buộc bản thân chật vật như thế.
Cảm giác Vệ Minh Khê cũng không giận và lạnh nhạt như tối qua nữa, thậm chí so với tối qua còn thoáng mềm xuống, làm hoà tan bớt một phần thấp thỏm bất an cùng lo lắng trong nội tâm Dung Vũ Ca, ngược lại còn có chút vui vẻ.
"Dạ." Dung Vũ Ca sung sướиɠ gật đầu, nhưng khi nàng vừa chuẩn bị đứng lên để vào phòng, vừa nhỏm dậy, thân mình liền ngã về phía Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê theo bản năng đưa tay đỡ Dung Vũ Ca, khi bắt được cánh tay Dung Vũ Ca, phát hiện nhiệt độ Dung Vũ Ca hơi nóng, Vệ Minh Khê lo lắng sờ trán Dung Vũ Ca một phen, quả nhiên phát sốt.
"Em sốt rồi, để tôi đưa em đến bệnh Viện." Trong mắt Vệ Minh Khê tràn đầy lo lắng.
Lần này quả thật nàng không cố tình sinh bệnh, nhưng khi Dung Vũ Ca đối diện với ánh mắt lo lắng của Vệ Minh Khê, trong lòng vẫn nhịn không được sinh ra ý tưởng, bị bệnh thật tốt.
.......
Hết chương 33