Chương 19: Vạn nhất...

Chương 19

Vạn nhất phun máu mũi tại chỗ, vậy liền lúng túng

"Em bây giờ vẫn có thể nhìn ra bộ dáng trước đây, không khó nhận ra, tuổi cũng phù hợp." Vệ Minh Khê giải thích một cách hợp lí nhất việc mình nhận ra Dung Vũ Ca. Nói thì nói vậy, nhưng Vệ Minh Khê liếc một cái liền nhận ra Dung Vũ Ca, lúc ấy trong đầu cũng không phân tích nhiều đến thế, đến giờ nghĩ lại, cũng thấy có chút bất thường.

"Nhưng vừa rồi em đeo khẩu trang mà, chị vẫn nhận ra đấy thôi." Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười nói, nàng sẽ tự mình đa tình cảm thấy Vệ Minh Khê cũng nhớ mãi không quên mình. Cho dù trước kia mình chỉ là một đứa con nít, nàng vẫn nguyện tin tưởng mình ở trong lòng Vệ Minh Khê cũng chiếm một vị trí nhỏ nhoi.

"Đôi mắt xinh đẹp như vậy cũng không phổ biến, hơn nữa chỉ một số ít người sẽ gọi thẳng tên tôi, em là một trong số đó." Vệ Minh Khê giải thích.

"Cho nên chị cũng biết em đặc biệt xinh đẹp, ở trong lòng chị cũng coi như là một người đặc biệt, phải không?" Dung Vũ Ca ý cười ngọt ngào, nhìn Vệ Minh Khê hỏi, đôi mắt hoa đào kia, trong đó sóng nước dập dờn, trong suốt thấy đáy, rạng rỡ sáng ngời, lộ ra chờ mong.

Đặc biệt xinh đẹp? Đây xem như một đặc điểm của Dung Vũ Ca, đương nhiên trừ vẻ ngoài thu hút, tính tình của nàng tựa hồ cũng đặc biệt lớn mật cùng làm càn. Tỷ như ngôn ngữ vừa rồi, một cô gái mười sáu tuổi bình thường, đúng đang trong độ tuổi ngượng ngùng, Dung Vũ Ca lại có thể đem những lời lộ liễu đó nói tự nhiên đến vậy.

"Mỗi người đều thực đặc biệt, em cũng không ngoại lệ." Vệ Minh Khê trả lời.

"Vệ Minh Khê, kiểu trả lời ba phải chung chung này, em không thích, ai cũng đặc biệt, thì nghe có vẻ em cũng không đặc biệt." Người khác đặc biệt hay không, Dung Vũ Ca mặc kệ, nàng chỉ cần trở thành người đặc biệt duy nhất trong lòng Vệ Minh Khê là được.

Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi hơi mỉm cười, lời Dung Vũ Ca nói này làm cô nhớ tới Dung Vũ Ca lúc còn nhỏ, nói mình là tiểu công chúa đẹp nhất trên đời, bộ dáng tự tin bá đạo đó, cùng hiện tại lại có hiệu quả như nhau.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê cười, không khỏi nhìn ngây ngốc. Vệ Minh Khê cười rộ lên cũng thực nhạt, nhưng chỉ mạt ý cười thản nhiên đó, lại hơn vạn sao trời, chiếu sáng trái tim Dung Vũ ca. Mà mỗi lần Dung Vũ Ca ở trong lòng ảo tưởng những hình ảnh không trong sáng của mình và Vệ Minh Khê kia, chính mình vẫn luôn không biết liêm sỉ muốn được Vệ Minh Khê chiếm lấy, lại rất ít khi muốn đòi thân thể của Vệ Minh Khê, bởi vì sự tốt đẹp của Vệ Minh Khê làm nàng không dám tiết độc. Nhưng một khắc này, nàng thế nhưng sinh ra ý niệm muốn tiết độc Vệ Minh Khê trong đầu, hình ảnh đó Dung Vũ Ca không dám nghĩ nhiều, bởi vì đối với nàng mà nói quá kí©h thí©ɧ, vạn nhất đương trường phun máu mũi, vậy xấu hổ!

Vệ Minh Khê cảm giác ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn mình nóng rực lên, nhớ tới, cô gái trước mắt đã không phải cô bé mười năm trước, điều đó làm nội tâm Vệ Minh Khê có chút mất tự nhiên, bởi vì lúc này cô cảm nhận được tính xâm lược cực nóng từ ánh mắt của cô gái này. Vệ Minh Khê ý thức được, sự yêu thích của Dung Vũ Ca đối với mình, quả thực đã không đơn thuần như mười năm trước.

"Em mau ăn cơm đi, nếu không cơm lạnh mất." Vệ Minh Khê tránh né tầm mắt quá mức nóng bỏng của Dung Vũ Ca, nhắc nhở, Dung Vũ Ca chỉ lo nói chuyện, chưa ăn miếng nào.

Dung Vũ Ca thầm nghĩ, lạnh thì lạnh đi, hiện tại nàng nhìn Vệ Minh Khê cũng đủ no. Không đúng, cũng không no, mà càng đói, thân thể đói, nội tâm liền càng đói khát. Đồ ăn gì đó, nhìn thôi chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ có Vệ Minh Khê thoạt nhìn lại tú sắc khả xan*, mê người cực kỳ.

(*dịch thô thì tương đương "nhìn ngon miệng")

Tuy trong lòng nghĩ vậy, Dung Vũ Ca vẫn ngoan ngoãn cầm đũa, bắt đầu ăn. Ăn mấy miếng, nàng phát hiện đồ ăn thật ra cũng được, bởi vì nhìn Vệ Minh Khê, ăn rất ngon miệng. Dung Vũ Ca cảm thấy mình có thể ăn sạch toàn bộ đồ ăn đã gọi.

Sau khi Dung Vũ Ca ngoan ngoãn ăn cơm, tầm mắt có tính xâm lược phai nhạt bớt, Vệ Minh Khê cảm giác tự tại hơn chút, tiếp tục ăn cơm.

"Để em nếm thử đồ ăn của chị." Dung Vũ Ca gắp một miếng rau từ đĩa của Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê kỳ thật không quá thích như vậy, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Dung Vũ Ca đã gắp đồ ăn trên khay của mình.

Dung Vũ Ca xem ra, nàng ăn đồ ăn của Vệ Minh Khê, bốn bỏ lên năm, xem như nàng và Vệ Minh Khê hôn môi.

Có một là có hai, Dung Vũ Ca lại gặp vài món khác, cũng chia sẻ đồ ăn của mình với Vệ Minh Khê, gắp bỏ qua khay của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca tương đương vừa lòng, bởi vì nàng thực hiện được mình và Vệ Minh Khê trao đổi nước miếng, hôn môi gián tiếp, nội tâm mừng thầm lại thỏa mãn, tuy Dung Vũ Ca cũng hiểu mình ở trước mặt Vệ Minh Khê có điểm biếи ŧɦái.

Vệ Minh Khê rõ ràng không quá thích loại hành vi chia sẻ này của Dung Vũ Ca, nội tâm cự tuyệt, nhưng cũng không biết vì sao mình không mở miệng ngăn lại, đại khái là biểu tình quá mức vui vẻ của Dung Vũ Ca làm cho cô không đành lòng phá hư.

Có Vệ Minh Khê ăn cùng, khẩu vị của Dung Vũ Ca tốt lắm, cơ bản ăn sạch đồ ăn. Lượng cơm này đối với Dung Vũ Ca mà nói có hơi nhiều, làm cho nàng ăn hơi căng bụng. Dung Vũ Ca nghĩ, về sau ở cùng với Vệ Minh Khê, khẳng định sẽ béo phì. Có Vệ Minh Khê ăn rất ngon miệng, hy vọng ngày sau Vệ Minh Khê không ghét bỏ mình bởi vì hạnh phúc mà béo phì. Dung Vũ Ca không tự giác ảo tưởng về sinh hoạt hạnh phúc ngày sau của mình và Vệ Minh Khê. Bất quá Dung Vũ Ca nghĩ hơi nhiều, về sau nàng và Vệ Minh Khê ở bên nhau, căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện ăn cơm, nàng chỉ biết nghĩ ở trên bàn cơm đem Vệ Minh Khê làm thành món ngon mỹ vị trực tiếp ăn vào bụng, hiện tại chỉ là nhìn trông mong giải khát mà thôi.

Vệ Minh Khê ăn ở căn tin trường học mỗi ngày, đối với việc mình có thể ăn bao nhiêu, cùng đối với lượng đồ ăn mà dì làm ở căn tin múc cho đều rõ ràng, cho nên cô cũng ăn rất sạch sẽ. Kỳ thật ngay từ đầu, dì đó thường xuyên múc cho cô nhiều đồ ăn hơn, đây là chuyện mà sau khi Vệ MInh Khê đi ăn cơm cùng đồng nghiệp khác phát hiện ra, cùng một món, đĩa của cô sẽ nhiều hơn người khác. Đồng nghiệp còn từng đùa giỡn nói Vệ Minh Khê thật sự là người gặp người thích, từ trẻ đến già đều thông sát! Khiến cho Vệ Minh Khê ngượng ngùng, lén tìm dì nọ cảm ơn, cũng nói dì múc bớt đồ ăn cho cô lại.

"Vệ Minh Khê, em muốn tới ký túc xá của chị nghỉ ngơi một chút." Dung Vũ Ca chủ động yêu cầu, nàng muốn đến ký túc xá của Vệ Minh Khê, không biết có còn là nơi mười năm trước không. Chỉ cần nghĩ đến ký túc xá của Vệ Minh Khê, nơi nơi là hơi thở của cô, cùng dấu vết cô lưu lại, hơn nữa còn có thể cùng Vệ Minh Khê tồn tại dưới một mái hiên, ngẫm lại liền kích động.

"Em còn chưa về nhà sao?" Đối với một cô gái tuyên bố muốn trở thành nữ nhân của mình, Vệ Minh Khê cảm thấy đưa Dung Vũ Ca về ký túc xá của mình cũng không thoả đáng.

"Vệ Minh Khê, qua vài ngày nữa, em sẽ ra nước ngoài du học, thật lâu mới có thể trở về, lâu lắm mới có thể lại gặp chị một lần nữa, em muốn ở bên cạnh chị nhiều một chút." Dung Vũ Cu dùng ngữ khí khổ sở nói với Vệ Minh Khê, hai năm đối với Dung Vũ Ca mà nói, thật sự lâu lắm, nàng mong muốn biết bao nhiêu có thể hiện tại ở bên Vệ Minh Khê, để Vệ Minh Khê làm bạn với mình trong quá trình trưởng thành, đó là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca nói nàng muốn ra nước ngoài du học, nhiều năm sẽ không gặp, quả nhiên mềm lòng cùng chần chừ. Vệ Minh Khê nghĩ Dung Vệ Ca tiếp xúc với thế giới càng rộng lớn, càng nhiều người ưu tú, có lẽ sẽ không lưu luyến mình đến thế.

"Vệ Minh Khê, chị dành thời gian cho em nhiều một chút được không." Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê do dự, liền bắt lấy cổ tay Vệ Minh Khê, mềm giọng làm nũng,

Cuối cùng Vệ Minh Khê vẫn ngầm đồng ý Dung Vũ Ca cùng mình về ký túc xá, cô thật đúng là không đành lòng cứng rắn với Dung Vũ Ca.

"Chị đổi ký túc xá?" Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đưa mình vào một ký túc xá khác với nơi mười năm trước, tựa hồ hơi lớn hơn một chút, nhưng vẫn nhỏ, đặc biệt đối với Dung Vũ Ca sau khi lớn lên. Cũng không khoa trương mà nói, ký túc xá của Vệ Minh Khê còn nhỏ hơn phòng tắm nhà nàng. Bất quá chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, có hết mọi tiện nghi, thu dọn phi thường sạch sẽ chỉnh tề. Giường không lớn, chăn gấp gọn gàng có góc cạnh như khối đậu hũ, ga giường thuần sắc trắng có in vài mảnh lá cây, trên giường trừ gối ra, cái gì cũng không có, mà ngay cả gối đầu cũng đặt thật sự chỉnh tề. Dung Vũ Ca thầm nghĩ, có phải Vệ Minh Khê có điểm OCD không nhỉ?

Vật lớn nhất trong phòng là giá sách, phía trên bày đầy sách, một nửa là các loại sách toán học, một nửa còn lại là sách các ngành khác, phần lớn số sách này đối với Dung Vũ Ca mà nói, quá thâm ảo, chỉ có mấy cuốn ít ỏi là Dung Vũ Ca nhận ra, cũng từng xem qua. Quả nhiên mình có cố gắng cỡ nào cũng không đuổi kịp Vệ Minh Khê.

Bàn học vẫn là chiếc bàn gỗ từ mười năm trước, Dung Vũ Ca có ấn tượng khắc sâu, bởi vì trên chiếc bàn này Vệ Minh Khê đã ra đề toán cho mình làm. Tuy rằng năm đó toàn bộ đề toán đều không giải được đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Dung Vũ Ca, nhưng khi nhìn đến chiếc bàn học quen thuộc này, Dung Vũ Ca cảm thấy không hiểu sao vui vẻ, cảm giác chiếc bàn này chứa đựng kí ức của nàng và Vệ Minh Khê.

Vì thế Dung Vũ Ca nhịn không được sờ sờ bàn học của Vệ Minh Khê một chút.

"Tôi vào phòng vệ sinh một chút." Vệ Minh Khê nói với Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca gật đầu, sau khi Vệ Minh Khê tiến vào buồng vệ sinh, nàng hít sâu một hơi, cảm giác căn phòng này ngay cả không khí đều ngọt, tất cả đều là mùi hương của Vệ Minh Khê. Cô nữ quả nữ, cùng ở một phòng, rất dễ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Không thể nghĩ nữa, mình còn nhỏ, Vệ Minh Khê tuyệt đối sẽ không chạm vào một người còn vị thành niên như mình, cũng sẽ không để một đứa trẻ còn vị thành niên chạm vào chị ấy, mình cần kiềm chế, dọa hỏng Vệ Minh Khê sẽ không tốt. Thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với Vệ Minh Khê, mình không thể quá sốt ruột.

Tuy không thể động tà niệm, nhưng ngửi mùi hương của Vệ Minh Khê thì hẳn không có việc gì. Vì thế Dung Vũ Ca đi đến trước đầu giường Vệ Minh Khê, cầm chiếc gối của Vệ Minh Khê lên ngửi, mặt trên còn lưu lại hương thơm ngát trên tóc Vệ Minh Khê. Đúng vậy, chính là hương vị này, là khí tức chỉ thuộc về mình Vệ Minh Khê trong trí nhớ của nàng, quả nhiên là hơi thở nàng mê luyến. Dung Vũ Ca ôm gối đầu của Vệ Minh Khê, nhịn không được chôn mặt vào, tham lam thu lấy khí tức độc đáo chỉ thuộc về Vệ Minh Khê trên đó. Cảm giác gối đầu mềm mại dán sát hai má cũng tốt đẹp như thể nó chính là Vệ Minh Khê.

Ngay lúc Dung Vũ Ca đang say mê, cửa buồng vệ sinh mở ra, Dung Vũ Ca như chim sợ cành cong, vội vàng đem gối thả lại xuống giường, chỉ là bởi tay chân luống cuống, chiếc gối vốn đặt chỉnh tề hơi bị lệch một chút. Nhưng Dung Vũ Ca đã không kịp chỉnh lại, bởi vì Vệ Minh Khê đã đi ra.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê, không hiểu sao có cảm giác thẹn thùng, như thể mình làm chuyện gì đó thực biếи ŧɦái, chỉ sợ bị Vệ Minh Khê biết, bị Vệ Minh Khê ghét bỏ.

Vệ Minh Khê nhìn trên mặt Dung Vũ Ca có nét đỏ ửng mất tự nhiên, cô cũng không biết giờ phút này Dung Vũ Ca suy nghĩ cái gì, nhưng mạt đỏ ửng kỳ quái trên mặt Dung Vũ Ca không hiểu sao làm không khí trở nên ái muội. Vệ Minh Khê có chút hối hận mình mạo muội đưa Dung Vũ Ca về ký túc xá. Nếu đem giới tính của Dung Vũ Ca đổi thành nam, mình dẫn một chàng trai mười sáu tuổi về ký túc xá khẳng định không được, như vậy mình dẫn một cô gái đã tỏ tình với mình về ký túc, hình như cũng không nên.

Hết chương 19

-------------------------------

Bách Linh: Xin lỗi cả nhà, mà tác giả tả DVC có điểm...hơi biếи ŧɦái sao á :))

Mặc dù hồi trước có khi với crush chắc mình cũng từng làm mấy trò hít hít ngửi ngửi biếи ŧɦái này rồi chưa biết chừng, chẳng qua giờ nghĩ lại.........

Dáng em xinh tươi thế này nè, mà dạo này e mập quá, chắc phải ăn kiêng :))

Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên - Chương 19: Vạn nhất...