Chương 18: Vệ Minh Khê không có gì...

Chương 18

Vệ Minh Khê không có gì không ổn, không ổn chính là mình

Vệ Minh Khê nhớ cô bé này từng nói khi nàng lớn lên muốn kết hôn với mình. Cô cứ nghĩ, đó chỉ là lời nói không biết cố kỵ của một đứa trẻ con, nay nhìn thiếu nữ đã trưởng thành, trong nhất thời Vệ Minh Khê cũng không biết nên nói gì cho phải. Cô nghĩ Dung Vũ Ca nói nàng đã trưởng thành có lẽ cũng không có ý nghĩa gì lớn lao, mình không cần nghĩ nhiều, miễn lo sợ không đâu.

Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm phản ứng của Vệ Minh Khê, đôi mắt cô như hai hồ nước lặng sâu thẳm, làn nước hàng năm trong suốt tĩnh lặng không mảy may có sóng gió kia hơi lay động một chút, lại rất nhanh khôi phục sự thanh u. Dung Vũ Ca cũng không vừa lòng với phản ứng quá mức bình tĩnh của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê nhất định không biết những lời này có ý nghĩa gì với nàng. Nàng biết Vệ Minh Khê đại khái chưa bao giờ đem lời của một đứa trẻ là thật sự, người bình thường cũng sẽ không, nhưng từ hôm nay trở đi, nàng hy vọng Vệ Minh Khê có thể coi những lời mình nói là thật sự, mình rất nghiêm túc, chưa bao giờ từng nghiêm túc đến thế.

"Em đã nói rồi, chờ em lớn lên, em sẽ đến cưới chị." Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cặp mắt sáng ngời của nàng tràn ngập sự nóng bỏng ẩn nhẫn cùng vẻ kiên định muốn đập nồi dìm thuyền.

Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt Dung Vũ Ca, giật mình ngẩn người. Cô nhớ năm đó, khi Dung Vũ Ca rời đi, mắt đổ hồng nói muốn mình chờ nàng lớn lên. Khi đó sự đau thương cùng chân thành của Dung Vũ Ca cũng từng mang đến cho cô sự chấn động nho nhỏ. Vệ Minh Khê vẫn cho rằng cảm xúc chân chính mang theo thứ tình cảm mãnh liệt sẽ có lực lượng cùng sức hút, cho nên trong mười năm qua, Vệ Minh Khê cũng thường xuyên nhớ tới màn đó, nhớ tới Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê tin tưởng, một khắc đó, sự quyến luyến cùng yêu thích của cô bé đó dành cho mình là thật sự, hơn nữa thuần túy. Nghĩ đến việc mình từng được một nữ hài yêu thích đến thế, Vệ Minh Khê luôn nhịn không được mỉm cười. Như thể trong cuộc sống vốn an yên lại điểm thêm một luồng ánh nắng ấm áp ngày xuân.

Nhưng hôm nay, ánh nắng xuân ấm áp đó, tựa hồ biến thành mặt trời nóng bỏng sẽ thiêu đốt một người, làm cho một Vệ Minh Khê luôn không sợ hãi trước bất cứ chuyện gì lại có chút không biết làm sao. Lời của một đứa trẻ sáu tuổi, không thể tin, dù sao con nít hay thay đổi nhất, mà nếu một đứa trẻ vốn nên hay thay đổi, mười năm qua cũng chưa từng khác đi, vậy hiển nhiên rất làm cho người ta kinh ngạc, cũng không phù hợp lẽ thường. Tất cả những thứ không bình thường, phần lớn có thể gây ra sự biến đổi trong cuộc sống, biến đổi có nghĩa là rung chuyển. Một người có cách sống cố định như Vệ Minh Khê, đối với sự rung chuyển không biết rõ kia, theo bản năng vẫn kháng cự.

Hơn nữa, cho dù Dung Vũ Ca đã mười sáu tuổi, đối với Vệ Minh Khê mà nói, lại vẫn là một đứa nhỏ, một đứa con nít còn nhỏ hơn sinh viên của mình, đối với cô mà nói thì lại càng nhỏ. Dung Vũ Ca mới mười sáu tuổi, thích mình, chắc gì đã là loại "thích" muốn gả. Vệ Minh Khê càng có huynh hướng Dung Vũ Ca là một người trọng lời hứa. Nghĩ vậy, Vệ Minh Khê cảm giác tự nhiên một ít.

"Quốc gia của chúng ta không ủng hộ hôn nhân đồng giới, hơn nữa, trong lòng tôi, em vẫn luôn là một đứa con nít, cũng quả thật là cô bạn nhỏ vị thành niên." Vệ Minh Khê mỉm cười nói.

Kỳ thật Dung Vũ Ca vẫn biết, không phải mình trưởng thành là nhất định có thể ôm mỹ nhân về, dù sao sự chênh lệch tuổi tác, thậm chí là giới tính giữa mình và Vệ Minh Khê đều là cái khe ngăn ở giữa nàng và Vệ Minh Khê. Trưởng thành chỉ là điều kiện trụ cột nhất, bằng không hết thảy đều chỉ uổng công.

"Em sẽ không vẫn luôn là tiểu bằng hữu, hai năm nữa em sẽ đủ tuổi thành niên. Một ngày nào đó, em sẽ khiến chị yêu em, làm cho em trở thành nữ nhân của chị!" Dung Vũ Ca biết đây tuyệt đối không phải là một lời nói suông.

Vệ Minh Khê đã từng gặp được quá nhiều người theo đuổi, người nói trắng ra như Dung Vũ Ca, cả bộ dạng kiểu tình thế bắt buộc phải có được như thế, Dung Vũ Ca vẫn là người đầu tiên. Vệ Minh Khê cũng từng từ chối vô số người, ở mặt này, cũng đã ngựa quen đường cũ, nhưng đối với Dung Vũ Ca, cô lại vẫn có chút khó khăn, mọi lý do thoái thác mà cô dùng để cự tuyệt người khác, nếu đặt lên người Dung Vũ Ca, tựa hồ đều thiếu một chút lực thuyết phục và sức mạnh.

Dung Vũ Ca cũng không gấp đòi Vệ Minh Khê phải đáp lại, hiển nhiên Vệ Minh Khê hiện tại cũng sẽ không cho nàng câu trả lời nàng muốn, điều hiện tại nàng phải làm, chính là chôn một hạt giống trong lòng Vệ Minh Khê.

"Vệ Minh Khê, chúng ta tìm chỗ nào đó vắng người cùng ăn bữa cơm được không?" Dung Vũ Ca không đợi Vệ Minh Khê trả lời, liền lập tức hỏi tiếp.

Lúc này nàng muốn tháo khẩu trang xuống để Vệ Minh Khê nhìn mình sau khi trưởng thành, nhưng sân trường người đến người đi, nàng lại không muốn chọc người chú ý. Sớm biết thế nàng đã không chụp đoạn quảng cáo kia, biến thành hiện tại hầu hết mọi người đều biết mình, kỳ thật nàng cũng chỉ muốn Vệ Minh Khê nhìn thấy mà thôi.

Thật ra đối với người theo đuổi nhỏ tuổi, ví dụ như một số học trò của cô, có nam có nữ, Vệ Minh Khê cự tuyệt càng quả quyết, bởi vì cô tuyệt đối không muốn đám thiếu nam thiếu nữ còn nhỏ tuổi ôm hy vọng gì với mình. Cho nên nếu giờ phút này thổ lộ với Vệ Minh Khê là một nữ sinh nào đó, Vệ Minh Khê sẽ không nhận lời cùng ăn cơm của người đó. Nhưng đối với Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê không nói nên lời cự tuyệt, đại khái là vì trước đây Dung Vũ Ca là đứa bé mình từng bế, coi như là một đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, Vệ Minh Khê cảm thấy hẳn nên chiêu đãi nàng.

"Em muốn ăn gì?" Vệ Minh Khê hỏi.

"Chị quyết định là được." Dung Vũ Ca cảm thấy chỉ cần ở cùng một chỗ với Vệ Minh Khê, đại khái dù ăn không khí thì mình cũng no. Đây là bữa cơm đầu tiên của mình và Vệ Minh Khê, ngẫm lại liền dị thường chờ mong.

Chẳng qua Dung Vũ Ca không ngờ Vệ Minh Khê lại thực tế như thế, trực tiếp đưa mình đến căn tin cho nhân viên trường học.

Vệ Minh Khê đưa thẻ cơm của mình cho Dung Vũ Ca, để Dung Vũ Ca đi gọi cơm trước.

Dung Vũ Ca với gia cảnh giàu có xa xỉ, cơ hồ chưa ăn ở căn tin bao giờ, nhưng cầm thẻ cơm của Vệ Minh Khê đi mua cơm, quả thực có cảm giác kỳ diệu nói không nên lời. Nàng thậm chí suy nghĩ, nếu mình gả cho Vệ Minh Khê, về sau có phải mỗi ngày cầm thẻ cơm của Vệ Minh Khê đi ăn cơm ở căn tin này không nhỉ? Rõ ràng chỉ là loại cảm giác bình đạm, cũng không biết vì cái gì mình lại có cảm giác chờ mong lập tức phải lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, chỉ hận không thể lập tức đem thẻ cơm của Vệ Minh Khê quy về sự sở hữu của mình. Phu nhân của giáo sư Vệ, Dung Vũ Ca thực thích danh hiệu này!

"Có món gì chị muốn đề cử không?" Dung Vũ Ca hỏi Vệ Minh Khê, nàng cảm thấy giờ phút này quá hạnh phúc.

"Tôi không biết em thích ăn gì, hương vị của đồ ăn nơi này mà nói đối với tôi cũng không tệ, tôi không kén ăn." Vệ Minh Khê nói.

"Vậy chị thích ăn cái gì?" Dung Vũ Ca hỏi.

"Đồ gì thanh đạm cũng được." Vệ Minh Khê đáp, cô thiên về đồ chay hơn một chút. Ngưng Nguyệt thường nói cô, có dấu hiệu muốn làm ni cô.

Đồ thanh đạm à, Dung Vũ Ca liền gọi vài món, nàng cảm thấy đồ ăn thanh đạm, hai món mặn hai món nhạt là được, cà thẻ rồi, đem thẻ cơm trả lại cho Vệ Minh Khê.

Chờ Vệ Minh Khê gọi cơm xong, Dung Vũ Ca mới phát hiện, cái gọi là thanh đạm của Vệ Minh Khê cũng quá thanh đạm đi, ba món ăn, toàn đồ chay.

"Vệ Minh Khê, chị theo chủ nghĩa ăn chay à?" Dung Vũ Ca tò mò hỏi.

"Không phải, cũng sẽ ăn mặn, chỉ là thiên hướng ăn chay hơn một chút." Vệ Minh Khê trả lời.

Dung Vũ Ca thật cao hứng mình có thể tiếp xúc gần gũi với Vệ Minh Khê, như vậy có thể cho nàng càng cẩn thận hiểu biết sở thích của Vệ Minh Khê.

Hai người bưng khay cơm, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.

"Chị có biết nấu cơm không?" Dung Vũ Ca lại hỏi, sau đó không tự giác nhìn về phía tay Vệ Minh Khê. Mười năm trước, mình còn nhỏ, còn đơn thuần, căn bản không quá để ý tay Vệ Minh Khê. Nhưng từ khi mình có ý tưởng không an phận với Vệ Minh Khê, biết nữ với nữ làm chuyện đó thế nào, tay của Vệ Minh Khê, cũng đã không còn chỉ là tay, hai bàn tay này tượng trưng cho càng nhiều ý nghĩa. Mấy hôm trước nhìn hai bàn tay này bấm trên chiếc tiêu dài kia để thổi, Dung Vũ Ca liền hận mình không thể là cây tiêu đó, có thể được Vệ Minh Khê dán bên môi, có thể để tay Vệ Minh Khê không ngừng nắm ấn......

Nay có thể gần gũi đánh giá tay Vệ Minh Khê, quả nhiên giống như đúc bàn tay ngọc nắm cây tiêu trong clip, bàn tay như măng ngọc, ngón tay như cây hành, thật đẹp, hơn nữa thật sự nhỏ dài. Dung Vũ Ca cảm thấy ngón tay mình cũng được lắm, nhưng nàng cứ cảm giác ngón tay của Vệ Minh Khê tựa hồ dài hơn mình một ít. Nhìn hai tay Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đáng xấu hổ phát hiện, bữa cơm đầu tiên của nàng và Vệ Minh Khê, trong đầu nàng liền nổi lên ý niệm không thích hợp, đặc biệt giờ phút này hai tay Vệ Minh Khê đang cầm đũa! Nàng lại muốn biến thành đôi đũa kia, linh hoạt bị Vệ Minh Khê kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.......

"Sẽ không, ở trường học tôi đều ăn ở căn tin." Vệ Minh Khê cảm thấy mình không cần phải học tất cả mọi thứ, tuy cô vốn không có gì hứng thú đối với kỹ năng này, đặc biệt kỹ năng này là Minh Hoa nhà cô vốn tự hào, cho nên cô cũng có ý thức tránh học.

Dung Vũ Ca nghĩ, đôi tay này nếu xuống bếp liền phí phạm của trời, hai tay này không nên dính xuân thủy, hai tay này thích hợp...

"Tay của tôi có gì không ổn sao?" Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca không tháo khẩu trang, cũng không động đũa mà cứ nhìn chằm chằm tay mình, liền có chút kỳ quái hỏi.

Vệ Minh Khê không hề không ổn, không ổn là mình, Dung Vũ Ca cảm thấy thẹn đến đỏ mặt nghĩ thầm. Cũng may khẩu trang còn chưa cởi xuống, bằng không giờ phút này khẳng định sẽ làm Vệ Minh Khê trông thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình. Nhưng Vệ Minh Khê ở ngay đối diện, ngay ở nơi tay mình có thể chạm tới, ngẫm lại tựa như trong mộng, trong mộng lại rất không đơn thuần!

Dung Vũ Ca vội vàng lắc đầu, hòa hoãn hồi lâu, cảm giác mặt không nóng mới tháo khẩu trang xuống.

"Vệ Minh Khê." Dung Vũ Ca kêu Vệ Minh Khê nhìn mình, nàng nhìn còn đẹp hơn trong quảng cáo, đây mới là bộ dáng chân chính của nàng sau khi lớn lên, bất quá không biết Vệ Minh Khê có xem quảng cáo không.

Vệ Minh Khê nhìn về phía gương mặt của Dung Vũ Ca, đẹp đến nồng liệt như vậy, có lực trùng kích đến thế. Dung Vũ Ca đại khái là người duy nhất Vệ Minh Khê cảm thấy xứng đôi với từ "diễm áp quần phương". Mới mười sáu tuổi liền rực rỡ như thế, qua vài năm nữa, không biết cô gái này sẽ lóa mắt đến mức nào, nhất định còn lóng lánh hơn hiện tại. Tầm mắt của Vệ Minh Khê cũng không dừng lại lâu lắm, cô biết tâm tư của Dung Vũ Ca. Con người vốn thích người đẹp hoặc vật đẹp mắt, Dung Vũ Ca muốn mình nhìn nàng, là tính toán muốn dùng sắc đẹp để hấp dẫn mình. Nếu mình biểu lộ ra sự yêu thích với mĩ mạo của nàng, tất sẽ làm nàng như tìm được khe hở để chui vào.

Dung Vũ Ca không ngờ Vệ Minh Khê chỉ thoáng nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, một bộ không bị kinh diễm, thầm nghĩ chẳng lẽ dung mạo của mình còn chưa đủ để chị ấy kinh diễm sao? Cũng may những năm gần đây, nàng thực cố gắng làm phong phú nội tại, chuẩn bị hai tay.

"Vệ Minh Khê, chị đã xem quảng cáo nước hoa mà em đóng chưa?" Dung Vũ Ca tò mò hỏi.

"Trong lúc vô tình từng nhìn thấy." Vệ Minh Khê đúng theo sự thật trả lời.

"Vậy chị nhận ra em không?" Dung Vũ Ca chờ mong hỏi, chỉ cần Vệ Minh Khê từng thấy, quảng cáo kia liền thực hiện được sứ mệnh tồn tại của nó.

Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt chờ mong lấp lánh ánh sáng của Dung Vũ Ca, đột nhiên cảm thấy nếu đúng sự thật nói cho Dung Vũ Ca mình nhận ra nàng, cô có dự cảm, Dung Vũ Ca sẽ suy ra càng nhiều ý nghĩa, chính là Vệ Minh Khê lại không thích nói dối.

"Nhận ra." Vệ Minh Khê cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời thật.

"Em đã biết khẳng định chị sẽ nhận ra được bộ dáng của em sau khi lớn lên mà, chị vẫn không quên em, phải không?" Dung Vũ Ca mỉm cười hỏi.

Hết chương 18

----------------------------------

Bách Linh: Minh Hoa đoán chừng hẳn là Tiểu Hoa nhỉ? Uầy kiểu này Đổng thái phi kiếp trước cùng bối phận với mẫu hậu, giờ kiếp này phải thành cháu dâu à =)))))

DVC quả thật mlem trên từng cây số, trong đầu toàn nghĩ cái gì không à =)))