Chương 2: Tối nay có muốn đi theo tôi không

Chương 2: Tối nay có muốn đi theo tôi không

Người đàn ông nhận được sự đồng ý, ngồi xuống chỗ góc nghiêng đối diện hành lang, đây không thể nghi ngờ là một người đàn ông cao ráo anh tuấn, giày tây, quần áo trên người bằng sợi tổng hợp vô cùng tinh xảo, nhìn khoảng 34 – 35 tuổi, tản ra mị lực của người đàn ông thành thục trầm ổn, đường nét trên gương mặt anh tương đối sắc bén, hơn nữa thứ khiến cho người khác chú ý là một đôi mắt xinh đẹp, hai mắt hẹp dài toát ra ý cười thân cận, làm cho khí chất cả người anh trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Đồng thời người đàn ông đó cũng quan sát cô, một lát sau mới lên tiếng nói gì đó.

Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Cái gì?”

Khóe môi anh hiện lên ý cười như có như không, nghiêng người xích lại gần cô.

Cô lùi về sau né tránh một chút, mới ý thức được là anh muốn nói chuyện với cô, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế chủ động đưa tai đến gần, quá gần, cô loáng thoáng ngửi được hương rượu, còn có mùi nước hoa thuộc về anh, sâu kính, quanh quẩn ở chóp mũi, khiến cho cô thất thần trong giây lát.

Người đàn ông ở bên tai cô nói chuyện, hơi thở bên tai làm cô ngứa ngáy khó nhịn, cơ thể tê dần.

Mà lời nói của anh lại giống như một tiếng sét, nằm ngoài dự liệu của cô.

“Tối nay có muốn đi theo tôi không?”

Thẩm Ngọc loạn trận cước, giống như con mèo nhỏ bị hoảng sợ tránh qua một bên vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh.

Anh vẫn tự nhiên ngồi đó, dường như một câu anh vừa nói ra rất bình thường, không thể bình thường hơn, tư thái như vậy khiến Thẩm Ngọc bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đã hiểu nhầm anh.

Ý cười trong mắt người đàn ông không giảm, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, thần bí lại dụ hoặc.

Thẩm Ngọc bị dọa cho giật nảy mình, cảm thấy men say choáng váng đều bị mấy lời đó làm cho tiêu tán không ít, mấy câu chỉ trích anh vô sỉ ở trên đầu lưỡi bồi hồi mấy lần, lại từ đầu đến cuối không nói ra.

Vẫn không nên tùy tiện chọc giận một người xa lạ, cô hết sức che giấu khϊếp đảm, ra vẻ bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc lại lạnh lùng.

“Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

Tin tưởng anh hiểu được ý tứ từ chối nhã nhặn của mình, Thẩm Ngọc không chờ anh làm ra phản ứng, nhanh chóng sửa lại váy, xác nhận đồ của mình đều đã mang đi, cô chuẩn bị đứng dậy, dự định sau khi thoát thân, trực tiếp rời khỏi quán bar.

Ưm… Cơ thể người đàn ông đột nhiên chắn tới, chặn đường đi của cô, anh không nói câu gì, môi mỏng khẽ nhếch, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô.